Kiss The Scumbag - Chương 107

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#107

Xung quanh có những tiếng ồn nhỏ thỉnh thoảng vang lên, nhưng nhìn chung vẫn yên tĩnh. Khoảng cách giữa các bàn rộng và có một bản nhạc nhẹ nhàng đang phát, vì vậy có vẻ như không cần phải lo lắng về việc nội dung cuộc trò chuyện sẽ bị lộ ra ngoài. Người phục vụ rất thân thiện và bầu không khí rất tốt, nhưng Yujin lại đang rất căng thẳng. Cậu cảm thấy rụt rè trước nhà hàng có vẻ ngoài đắt tiền và hình ảnh những vị khách phù hợp với nó, nhưng sự tồn tại của người đàn ông đang ngồi đối diện với cậu khiến cậu căng thẳng hơn bất cứ điều gì khác.

Điều gì sẽ được nói ra đây.

Cậu không hề có cảm giác gì cả. Cậu đến đây mà không dám tưởng tượng, nhưng sự mong đợi cứ trào dâng. Có phải việc yêu cầu gặp nhau ở một nơi như thế này là để đưa ra một đề nghị tích cực không? Trong email chỉ có một câu nói rằng họ muốn thảo luận về bài viết mà Yujin đã viết. Cậu muốn nghe anh ấy nói điều đó ngay lập tức, nhưng cậu không dám thúc giục nên Yujin cứ nhấp ngụm rượu một cách vô nghĩa. Dù có biết hay không biết tấm lòng của Yujin, biên tập viên vẫn không đánh mất nụ cười và bắt đầu nói.

"Đến đây có vất vả không? Đôi khi có người nói rằng khó tìm đường."

"À, vâng…… Tôi ổn."

May mắn thay, tài xế của dinh thự biết nơi này. Có lẽ Winston cũng đã đến đây rồi.

Anh đã đến với Evelyn sao.

Khi đột nhiên nghĩ đến điều đó, cậu vội lắc đầu. Mình đang nghĩ cái gì vậy, cho dù có thì cũng không liên quan gì đến mình cả.

Sau khi uống rượu và đặt ly xuống, người phục vụ đã mang đến món ăn đầu tiên. Sau khi giải thích về các nguyên liệu và món ăn, anh ta rời đi và biên tập viên cười dịu dàng và mời cậu ăn.

"Đồ ăn ở đây rất được đánh giá cao. Tôi hy vọng cậu sẽ thích nó."

"À, à, vâng."

Yujin lúng túng gật đầu và cắt món sò điệp được trang trí đẹp mắt cho vào miệng. Có vẻ như anh ấy định nói về công việc sau khi ăn xong. Đây là lần đầu tiên Yujin đến một nơi như thế này, nên cậu hoàn toàn không thể đoán trước được tình hình sắp tới.

"Tôi đã đọc kỹ bản thảo mà cậu đã gửi cho tôi. Cậu đã tạo ra câu chuyện đó như thế nào?"

Cuối cùng, khi bữa ăn đã đi được nửa chặng đường, biên tập viên đã bắt đầu nói về công việc. Yujin hắng giọng và trả lời.

"Tôi kể chuyện cho con mỗi đêm, và rồi tôi nghĩ đến việc chuyển nó thành văn bản."

Vì cậu không có tiền mua sách truyện tranh, nên ban đầu cậu đã kể chuyện dựa trên trí nhớ, và khi dần hết ý tưởng, cậu bắt đầu bịa ra, cậu thậm chí còn có tham vọng muốn nộp bài. Khi cậu nói một cách chung chung như vậy, biên tập viên đã dừng tay đang cắt bít tết và nhìn Yujin.

"Đây là bài viết đầu tiên cậu viết sao?"

Vâng…… Vâng.”

Khi Yujin lắp bắp trả lời trước đôi mắt mở to ngạc nhiên, biên tập viên đã im lặng một lúc như thể đang suy nghĩ gì đó. Yujin trở nên bất an một cách vô cớ và nhìn ngó xung quanh. Mình đã nói sai gì sao? Có phải anh ấy nghĩ rằng bài viết đầu tiên của mình chắc chắn là một mớ hỗn độn không? Phải làm sao đây, lẽ ra mình nên suy nghĩ kỹ hơn trước khi nói!

"Có phải chỉ có nhà xuất bản của chúng tôi đã nhận được bản thảo này không?"

Sau khi kết thúc các món ăn và mỗi người có một món tráng miệng và cà phê trước mặt, biên tập viên đã lên tiếng. Yujin đã suy nghĩ một lúc về cách trả lời, nhưng nếu cậu đã học được những kỹ năng giao tiếp xã hội như vậy thì cuộc đời cậu đã hoàn toàn khác. Cậu nhanh chóng từ bỏ và lần này cũng trả lời một cách trung thực.

"Tôi đã gửi nó cho khoảng bốn nơi…… Chỉ có nhà xuất bản Grant là trả lời."

"Email cũng được gửi đồng thời sao?"

"Vâng."

Yujin ngoan ngoãn thừa nhận.

"Tôi đã liên tục kiểm tra email…… Nhưng vì không có phản hồi nên tôi đã bỏ cuộc."

Lần cui cùng cậu kiểm tra là vào ngày cậu nghe tin Harold qua đời và vội vã đưa con lên tàu để tham gia lễ công bố di chúc. Khi nhớ lại việc cậu đã ghé vào một quán cà phê internet gần đó và kiểm tra email trong khi ôm Angela vẫn còn đang ngủ gật, cậu đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

"Thật là may mắn. À, xin lỗi. Tôi không có ý đó……."

Biên tập viên vội vàng cố gắng xoa dịu tình hình, nhưng điều đó càng khiến Yujin cảm thấy nghi ngờ. Ý đó là gì? Cậu muốn hỏi, nhưng cậu không muốn gây khó dễ cho anh ấy nên cậu đã im lặng,  biên tập viên đã vội vàng hắng giọng và cười gượng gạo.

"Ý tôi là thật may mắn vì chúng tôi đã không bỏ lỡ cơ hội. Và cũng vì chỉ có chúng tôi nhận ra tác phẩm này."

Cậu cảm thấy rằng anh ấy sẽ sớm đi vào vấn đề chính. Cậu căng thẳng một cách bản năng và lắng tai nghe, và cuối cùng biên tập viên cũng nói ra những lời mà cậu đang chờ đợi.

"Yujin Sol, chúng tôi muốn chính thức xuất bản 'Khu vườn của Juliana' từ nhà xuất bản của chúng tôi. Cậu có đồng ý ký hợp đồng với chúng tôi không?"

Trong khoảnh khắc, Yujin đã quá ngạc nhiên đến nỗi cậu đã đánh rơi chiếc nĩa tráng miệng.

----------------------

"Bố ơi !"

Angela nhìn xuống chiếc xe đang chạy đến và ngay lập tức chạy xuống cầu thang rồi ôm chầm lấy Yujin.

"Bố, bố đã đi đâu vậy? Bcon lại một mình! Con cô đơn lắm đấy."

Xin lỗi, Angie. Con đợi lâu lắm rồi à? Con có sợ không?

Khi hôn lên má cô bé, cô bé liền lắc đầu và ôm chặt lấy cổ Yujin.

"Không ạ, con tin rằng bố sẽ không bỏ con lại. Vì vậy con không hề sợ chút nào c."

Trước giọng nói đầy tin tưởng, Yujin tự động bật cười và dụi môi vào má con gái tới tấp.

"Đương nhiên rồi. Bố không thể sống nếu không có Angie mà."

"Nhột quá, nhột quá!"

Yujin liên tục cù lét con gái đang cười khúc khích. Cậu cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến đứa trẻ đã chơi một mình cả ngày, nhưng mặt khác cậu vẫn còn ngơ ngác.

Mình sẽ xuất bản sách sao.

Việc cậu gửi bản thảo đương nhiên là vì cậu mong muốn điều đó, nhưng cậu không ngờ rằng nó sẽ thực sự trở thành hiện thực. Và đó không phải là tất cả. Biên tập viên còn nói rằng anh ấy sẽ trả cho cậu một khoản tiền bản quyền lên đến 1000 đô la.

"Thay vào đó, cậu phải xuất bản 'Khu vườn của Juliana' từ nhà xuất bản của chúng tôi. Theo một nghĩa nào đó, đây là một điều kiện để trói chân tác giả."

Thấy Yujin ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, anh cười khổ và tiếp tục nói.

"Thực ra chúng tôi phải trả nhiều hơn, nhưng công ty quá nhỏ nên đối với chúng tôi, đây cũng là một điều kiện vô cùng táo bạo. Hy vọng rằng ngay cả khi các công ty khác liên hệ với cậu, cậu vẫn sẽ ký hợp đồng với công ty của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bán tác phẩm."

Thấy anh nói một cách nhiệt tình với vẻ mặt thậm chí có phần xin lỗi, Yujin hoảng hốt lắc đầu.

“À, không đâu. Một nghìn đô la cũng là một số tiền lớn rồi…….”

Hơn nữa, dù sao thì cũng chỉ có công ty này đưa ra đề nghị. Yujin không đủ điều kiện để mặc cả các điều kiện, nhưng đây lại là một đãi ngộ táo bạo, cậu không thể tin được. Tuy nhiên, điều kiện mà anh đưa ra chỉ có hai. Anh muốn sửa đổi một vài cảnh,  nói rằng cậu có thể từ chối nếu không muốn, điều này là tùy chọn của Yujin, nhưng điều còn lại là bắt buộc.

"Chúng ta hãy thay đổi tựa đề đi. Cái này quá bình thường."

Anh nói một cách dứt khoát và thậm chí còn nói rằng anh sẽ tổ chức một cuộc họp để chọn ra một vài tựa đề. Yujin không có lý do gì để từ chối cả. Cậu nói rằng mình cũng sẽ suy nghĩ thêm về những tựa đề khác và cuộc gặp gỡ đã kết thúc một cách vui vẻ.

Mình không thể tin được.

Yujin tiếp tục cảm thấy choáng váng như đang mơ. Cậu không biết mình đã véo má hay đùi bao nhiêu lần rồi. Nếu đau thì chắc chắn là thật rồi.

Sau khi trở lại phòng để tắm, cậu đã kiểm tra tấm danh thiếp mà cậu nhận được. Trên mảnh giấy hình chữ nhật nhỏ có tên của Grant và tên nhà xuất bản được viết rõ ràng.

Không sai được.

Yujin che miệng bằng cả hai tay và hét lên một tiếng không thành tiếng.

---------------

Winston trở về nhà vào cùng một thời điểm như những ngày khác. Yujin đang chuẩn bị tắm rửa và dỗ con ngủ như thường lệ, đã ra khỏi phòng và chào đón anh.

"Chào mừng anh về."

Winston gật đầu ngắn gọn như mọi khi rồi đi vào phòng. Việc cả hai cùng ăn tối sau khi anh tắm xong là chuyện thường ngày. Yujin đặt con bé lên giường và vuốt ve đầu con.

"Ngủ ngon, Angie."

"Bố cũng vậy ạ. Chúc Bố ngủ ngon."

Angela ngoan ngoãn chào rồi nhắm mắt lại. Yujin nhìn con một lúc rồi đứng dậy tắt đèn ngủ và ra khỏi phòng.

Mình nên làm gì đây.

Yujin đóng cửa , suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía phòng có Winston. Mình có nên nói về những gì đã xảy ra hôm nay không? Có lẽ là nên nói thì hơn?

Cần gì phải thế chứ?

Winston sẽ không tò mò về điều đó đâu. Hơn nữa, cậu cũng không có nghĩa vụ phải nói từng chi tiết.

……Nhưng.

Cả hai đã hứa sẽ đình chiến. Bầu không khí gần đây cũng không tệ và thay vì tạo ra những bí mật vô ích thì nói trước sẽ tốt hơn để tránh những rắc rối sau này.

Mình cần bắt đầu bằng việc xây dựng lòng tin lẫn nhau. Giữa chúng ta không có thứ đó.

Nhớ lại lời nói của Winston, cậu hít một hơi thật sâu. Để làm được điều đó thì không được che giấu bất cứ điều gì.

……Che giấu điều gì đó.

Yujin chợt nhớ ra điều gì đó mà cậu đã quên. Mình có nên nói không? Rằng mình không thể có con. Winston chắc chắn không hề nghĩ rằng Angela là con của anh mà. Mình chỉ cần khăng khăng rằng Angela là con của Harold là được. Anh ấy chắc chắn sẽ không khai quật xác của Harold lên để xét nghiệm DNA đâu.

Yujin vô thức nuốt nước bọt khan.

Có lẽ đây là cơ hội thì sao.

Một cuộc xung đột đã nổ ra trong chốc lát trong tình huống đột ngột, nhưng cậu nhanh chóng quyết tâm và ngẩng đầu lên. Cậu cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Nhà xuất bản đã đưa cho cậu một tấm séc trị giá 1000 đô la tiền bản quyền, và cậu đã nghe nói rằng cậu có thể nhận trước một phần tiền bản quyền sau khi ký hợp đồng. Vậy thì cuộc sống trước mắt sẽ ổn thỏa.

Nếu phản ứng của Winston khác với những gì đã từng thì…….

Gần đây, Yujin đã thoáng thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi trong cuộc sống hàng ngày với anh. Vì vận may lớn như vậy đã đến với mình, liệu một vận may khác có đến nữa không?

Yujin hít một hơi thật sâu và gõ nhẹ vào cửa. Sau một khoảng dừng, Winston ngồi trên ghế sofa quay mặt về phía cậu. Yujin lại hít một hơi sâu rồi bước vào phòng. Sau khi đóng cửa sau lưng, một sự căng thẳng kỳ lạ đã xuất hiện trong chốc lát. Yujin cứ đứng đó và chỉ nhìn mặt Winston.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo