Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#108
"Ừm."
Yujin hắng giọng một cách vô cớ để phá vỡ sự im lặng lúng túng. Ánh mắt của Winston tập trung vào cậu. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy khó chịu và lảng tránh ánh mắt của anh, Yujin bắt đầu nói một cách gượng gạo.
“Kia, anh đang làm gì vậy? Anh không đi ăn tối à?”
Winston từ từ duỗi thẳng cơ thể rồi chậm rãi mở miệng.
"Phải đi chứ."
Nói vậy, nhưng anh lại không định đứng dậy. Yujin do dự và mở miệng trước ánh mắt nhìn cậu như thể muốn hỏi cậu đến đây làm gì.
“Kia, tôi có chuyện muốn nói… Chúng ta có thể nói trong khi ăn tối không.”
Cậu định lùi lại, nhưng Winston liếc nhìn chiếc ghế trống đối diện rồi đưa ra một đề nghị khác.
“Chúng ta uống một chút rồi nói chuyện thì sao? Sao cậu không ngồi xuống?”
Yujin chỉ đến lúc đó mới phát hiện ra chai rượu whisky và ly thủy tinh đặt trên bàn. Dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa thì những alpha cực cũng hầu như không say, vì vậy họ có thể uống rượu mạnh, nhưng Yujin thì khác. Nếu cậu say, cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Không thể cứ thế nói chuyện được…….
Cậu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Tạo ra một bầu không khí tốt trước khi trò chuyện cũng là một cách hay. Thêm vào đó, rượu chắc chắn sẽ cho cậu thêm can đảm. Bữa ăn có thể trì hoãn một chút cũng không sao. Ngay cả khi cậu say và không thể nói được thì vẫn còn ngày mai mà.
Có vẻ như cậu không thể vượt qua được bầu không khí này một cách đúng đắn.
Sau khi quyết tâm, Yujin ngồi đối diện. Sau khi đợi Winston rót rượu vào chiếc ly trống, cậu cầm lấy ly và nói cảm ơn, nhưng cậu vô thức cau mày. Mùi hương nồng nặc của cồn đã xộc thẳng vào mũi cậu trước cả khi cậu uống. Yujin chỉ nhấp môi một chút và đặt ly xuống. Cậu thấy Winston không chút do dự uống hết một nửa ly.
Ban đầu anh ấy uống nhiều rượu như vậy sao……?
Yujin chợt nhớ ra. Dù có không say đi chăng nữa nhờ hình thể thì anh ấy cũng đã uống quá nhiều rượu rồi. Anh ấy còn đang dùng thuốc giảm đau mạnh mà người bình thường không thể tưởng tượng được nữa, liệu có phải là quá đáng không?
"À……."
Yujin định nói một cách vô thức thì dừng lại. Cậu cảm thấy như mình đang can thiệp vào chuyện của người khác một cách vô cớ nên cậu không thể dễ dàng mở miệng. Dù bầu không khí đã trở nên khá hơn gần đây, nhưng mối quan hệ của cả hai dường như vẫn chưa đến mức đó. Winston lặng lẽ nhìn cậu. Như thể nói cậu cứ nói đi nếu có gì muốn nói. Yujin do dự rồi cuối cùng hạ tay xuống và lẩm bẩm rằng không có gì cả.
Ách, đây là cơ hội để nói mà.
Khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó muộn màng, cơ hội đã quay trở lại ngay lập tức.
"Hôm nay có chuyện gì sao? Trông cậu có vẻ vui đấy."
Yujin dựng tai trước lời Winston hỏi. Mỗi ngày khi về nhà, anh đều hỏi Yujin có chuyện gì không, nhưng mỗi lần câu trả lời cũng không có gì đặc biệt. Chẳng lẽ có sự kiện lớn nào có thể xảy ra khi cậu chỉ ở nhà với Angela cả ngày hay sao?
Nhưng hôm nay thì khác. Có lẽ nó đã thể hiện trên khuôn mặt cậu, câu hỏi của Winston cũng có một chút thay đổi. Yujin không thể kìm nén được nụ cười tự nhiên và che miệng bằng cả hai tay rồi khẽ cười khúc khích.
"Ừ, có chuyện đấy. Một chuyện rất tốt."
Đôi má cậu tự động ửng hồng và đôi mắt cậu lấp lánh. Đây là lần đầu tiên Yujin trông tràn đầy sức sống như vậy kể từ khi trở về dinh thự. Winston lặng lẽ nhìn Yujin như vậy một lúc.
"Chuyện gì vậy?"
Yujin khúc khích cười trước lời Winston hỏi với giọng chậm rãi. Có phải là do rượu mà cậu đã uống vào ban ngày giờ mới ngấm không? Cậu không thể ngừng cười vì cứ cười mãi. Yujin mỉm cười hạnh phúc và nói.
"Bí mật, đoán thử đi."
Đột nhiên cậu muốn trêu chọc anh. Nếu Winston tò mò và thúc giục cậu, cậu có nên giả vờ không thể thắng nổi mà nói ra không? Winston nhìn cậu đang khúc khích cười, anh im lặng một lúc rồi lên tiếng.
"Cậu đã ra ngoài vào ban ngày phải không?"
"Ơ?"
Yujin vô thức phát ra một âm thanh ngớ ngẩn rồi nhanh chóng nhận ra. Tất cả những gì đã xảy ra trong nhà sẽ được báo cáo cho anh. Anh chắc chắn đã biết rằng Yujin đã đi ra ngoài một mình mà không có Angela.
Tuy nhiên, anh chắc chắn không thể đoán được mình đã đi đâu.
Yujin tự tin ưỡn ngực và gật đầu.
"Ừ, tôi đã ra ngoài."
"Đến một nhà hàng Pháp chỉ dành cho hội viên."
Cậu chỉ mới biết rằng đó là nhà hàng chỉ dành cho hội viên, nhưng đó không phải là một vấn đề quan trọng. Yujin gật đầu và cười tinh nghịch.
"Anh chưa từng đưa tôi đến một nơi như vậy."
Tôi đã đến đó bằng sức của mình. Theo lời mời của biên tập viên nhà xuất bản, để nói chuyện về công việc.
Mọi từ ngữ tiếp theo đều thật tuyệt vời. Tuyệt vời lắm Yujin!
Pháo hoa nổ rộ trong đầu Yujin. Winston nheo mắt nhìn cậu như vậy.
“Vậy nên cậu đã tìm một người đàn ông khác sao? Một người sẽ đưa cậu đến một nhà hàng như vậy?”
"Ơ……."
Nó không hoàn toàn sai. Dù sao thì cũng đúng là cậu đã gặp một đối tác như vậy bằng khả năng của mình. Đương nhiên, cậu hoàn toàn không nhắm đến nhà hàng đó ngay từ đầu.
Đáng tiếc thay, lời nói của Winston không có ý đó, nhưng Yujin đã đắm chìm trong tâm trạng của mình và không nhận ra.
“Anh có lẽ không thể tưởng tượng được đâu.”
Khóe miệng cậu vô thức giãn ra thành nụ cười. Yujin không thể kìm nén và che miệng bằng cả hai tay rồi lại cười. Winston chỉ nhìn cậu đang vui mừng khôn xiết.
"Em yêu, đáng tiếc là em nói đúng."
Cuối cùng anh cũng mở miệng với một giọng ngọt ngào.
"Em yêu. Tôi đã phục vụ em mỗi ngày rồi, và ai có thể tưởng tượng rằng em vẫn còn muốn đi câu dẫn đàn ông nữa cơ chứ."
----------
Nụ cười của Yujin đông cứng lại. Mình vừa nghe thấy gì vậy? Do men rượu hay sao mà đầu óc cậu không hoạt động bình thường. Sau khi chớp mắt một cách chậm rãi, cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
"......Ơ?"
Winston khịt mũi chế nhạo Yujin đang thốt ra một tiếng than thở ngớ ngẩn.
"Bây giờ cậu đã quyết định bán thân một cách đường hoàng rồi à? Rốt cuộc cậu bất mãn điều gì chứ? Chẳng phải cậu có thể tiêu tiền thoải mái bao nhiêu tùy thích hay sao? Cứ tưởng cậu sẽ yên tĩnh được vài ngày, nhưng hóa ra cậu không thể bỏ được thói hư tật xấu đó à?"
Yujin chỉ ngơ ngác nhìn anh. Thực tế quá khác so với những gì cậu đã tưởng tượng khiến đầu óc cậu không hoạt động bình thường. Ngay cả trong lúc đó, những lời lẽ cay độc của Winston vẫn tiếp tục.
"Câu dẫn con trai út của gia tộc Grant trong khoảng thời gian đó, tôi thực sự không thể rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây. Tôi đã đối xử với cậu một cách lịch sự trong thời gian qua, hóa ra chỉ có thế là không đủ với cậu sao? Lẽ ra tôi nên đối xử với cậu phù hợp với bản chất thật của cậu ngay từ đầu, nhưng dù sao thì điều đó chỉ phù hợp với những người đoan trang thôi."
"Anh nói rằng tôi đã ra ngoài để bán thân sao?"
Cuối cùng Yujin cũng cất tiếng. Những cảm xúc hạnh phúc cho đến bây giờ đã tan thành từng mảnh và nụ cười đã lấp đầy khuôn mặt cậu cũng biến mất không dấu vết. Giọng nói gượng gạo đầy phẫn nộ và run rẩy dữ dội. Nhưng Winston lại chế nhạo cậu.
"cậu muốn nói rằng tôi đã sai sao? Đừng nói dối, vì có người đã nhìn thấy cậu nhận séc từ người đàn ông đó."
Đáng tiếc thay, ai đó chắc chắn đã không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Dù sao thì liệu người đàn ông đó có dễ dàng tin lời nói đó ngay cả khi họ đã nghe và kể lại một cách chính xác không?
Khoảnh khắc đó Yujin đã nhận ra. Rằng không có bất kỳ sự thật nào có tác dụng với người đàn ông đó. Vì sự ngờ vực sâu sắc đối với Yujin đã ăn sâu vào trong anh nên dù có nghe bất kỳ lời nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ dao động. Đối với anh, cậu sẽ mãi mãi là một thằng điếm phát cuồng vì đàn ông.
Vậy thì có ích gì khi cậu nói sự thật với người đàn ông đó chứ.
Khoảnh khắc đó Yujin đã từ bỏ mọi mong đợi vào anh. Tất cả đều vô nghĩa. Cậu không có năng lượng để lãng phí vào những việc vô ích.
Chẳng phải chính điều đó mới là sự lãng phí cuộc đời sao.
Yujin chỉ đơn giản là ngậm miệng lại. Dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu, Winston đã uống cạn số rượu whisky còn lại một hơi. Tựa người vào lưng ghế sofa, anh hỏi với giọng lạnh lùng.
"Chuyện mà cậu muốn nói là gì?"
Anh đã nhớ được những gì cậu đã nói ban đầu. Nhưng đã quá muộn rồi. Yujin đã mở miệng, nhưng những lời nói thốt ra lại là một tuyên bố gây sốc hoàn toàn khác với những gì cậu đã chuẩn bị.
"Tôi có thai rồi."