Kiss The Scumbag - Chương 122

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 122

Anh cố gắng hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng giọng nói ca chính anh cũng lộ rõ sự sốt ruột. Tất nhiên, gã kia sẽ không bỏ qua điều đó, và như dự đoán, giọng nói đáp lại sau đó tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

"Đó là bởi vì tôi đã xây dựng được mối liên kết với con mình."

"Ra vậy."

Nếu gã ở ngay trước mặt, anh đã muốn bóp cổ gã và hét lên "Nói thẳng vào vấn đề đi!", nhưng đáng tiếc thay, đối phương lại ở quá xa. Winston khó khăn kìm nén tiếng thở dài đang trào lên và tiếp tục:

"Vy làm thế nào anh xây dựng được mối liên kết đó? Chắc chắn không hề dễ dàng."

Anh dường như nghe thấy tiếng cười khẽ từ bên kia đầu dây. Nếu đó là chuyện của người khác, có lẽ anh cũng sẽ cười nhạo gã. Bi kịch là chính anh lại là người trong cuộc. Winston che mặt bằng một tay, tai anh văng vẳng giọng nói kiêu ngạo pha lẫn tiếng cười.

"Campbell, liên kết tỷ lệ thuận với thời gian bên nhau."

Giọng nói khó chịu tiếp tục: "Con tôi dễ dàng cưỡi cổ tôi là vì nó tin tưởng tôi. Nó biết tôi sẽ không bao giờ làm nó ngã, nên nó mới trèo lên vai tôi."

Winston không khó khăn gì để hình dung ra cảnh gã đang ngồi vắt chân, ngẩng cao đầu đầy tự mãn. Ai mà ngờ có ngày anh phải cầu cạnh người khác chứ. Mà lại còn là gã này nữa. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng anh không còn cách nào khác là phải hỏi.

"Vậy phương pháp là gì? Làm thế nào anh khiến con anh tin tưởng anh đến vậy?"

Câu trả lời chẳng có gì ghê gớm. Gã ta trả lời trơn tru như trượt trên băng:

"Phải dành nhiều thời gian cho con mình thôi. Phải có nhiều tiếp xúc nữa."

 lông mày Winston nhíu chặt lại. Ở đầu dây bên kia, gã tiếp tục nói, như thể đang trêu chọc Winston, giọng điệu cố tình kéo dài:

"Tôi đã chăm sóc con mình bằng tất cả khả năng của mình từ khi nó mới chào đời. Tôi là người dậy cho nó bú vào sáng sớm, và cũng là người ôm nó cho đến khi nó ngủ thiếp đi. Dù có vú nuôi, nhưng có lẽ nó còn quen tay tôi hơn là tay vú nuôi ấy chứ. Tôi bế nó quá nhiều đến nỗi nó chậm biết đi luôn đấy."

Keith Knight Pittman mà lại khoe khoang những điều này cơ đấy, nếu người đời biết được chắc hẳn sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm. Hoặc có lẽ một số người sẽ cười nhạo gã. Họ sẽ xì xào bàn tán rằng người đàn ông hoàn hảo kia hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nếu là trước đây, Winston có lẽ cũng sẽ thuộc về nhóm người sau.

Nhưng giờ đây, anh đang cố gắng kìm nén sự bực bội trong lòng với tâm trạng tồi tệ. Vậy hóa ra anh không thể làm gì được sao? Chỉ vì anh đã không ở bên Angela từ khi con bé chào đời?

Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Nếu chuyện đó không xảy ra, nếu Winston không biết được mối quan hệ giữa cha anh và Yujin, có lẽ anh đã chẳng hề nghi ngờ gì mà nghĩ rằng Angela là con mình. Đương nhiên, nếu anh đã ở bên con bé từ khi nó chào đời. Anh cũng đã không phải nghe những lời khoe khoang nực cười này và cảm thấy bực bội đến thế.

Đáng lẽ ra...

Những ký ức tồi tệ như ác mộng mà anh cố gắng chôn vùi lại ùa về. Hình ảnh Yujin nép vào lòng cha anh và nhìn anh vẫn còn sống động như vừa mới xảy ra. Cả khuôn mặt chế giễu của cậu khi thấy anh hoàn toàn suy sụp. Ngay lập tức, Winston nghiến răng, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.

"Campbell?"

Có lẽ nghe thấy tiếng thở dốc của anh, gã kia gọi tên anh. Giọng nói có chút sắc bén, khác hẳn so với trước đây. Gã dường như nghi ngờ tình trạng của Winston.

"Tôi ổn."

Winston cất tiếng, giọng trầm như thường ngày.

"Tôi không ốm đau gì đâu, anh đừng lo. Vậy, ngoài việc tiếp xúc với con từ khi còn nhỏ ra, anh không có bí quyết gì đặc biệt sao?"

Ngay cả khi nói ra những lời này, anh cũng cảm thấy thật đáng thương. Ngoài việc đó ra thì còn cách nào khác sao? Chẳng phải đó là phương pháp quá đỗi hiển nhiên và chính thống hay sao?

Dù nghĩ vậy, anh vẫn nói, như thể đang vớ lấy một cọng rơm:

"Mua quà cho con bé thì sao? Anh có dùng cách đó không?"

Trước câu hỏi của Winston, gã đàn ông kia trả lời một cách hờ hững:

"Đó là chuyện thường ngày mà. Mấy thứ đó không thể giúp xây dựng mối liên kết với con cái được."

Winston liều mình hỏi tiếp, bất chấp sự xấu hổ:

"Tôi đã hứa cho con bé cổ phần, nhưng con bé hoàn toàn không quan tâm."

Im lặng một lúc, gã kia mới hỏi:

"Con bé đó mấy tuổi rồi?"

"Ba, không, giờ là bốn tuổi rồi."

Lần đầu tiên, gã kia khẽ thở dài, như thể cạn lời. Trước Winston đang cảm thấy tự ti, gã bình tĩnh, lạnh lùng nói thêm:

"Con tôi cũng tầm tuổi đó, nhưng Spence còn không đếm được số. Số lớn nhất nó đếm được là 10 đấy. Vậy mà anh lại hứa cho cổ phần? Thà tặng cho nó một con chó con thì hơn."

"Con bé đó không phải là một đứa trẻ bình thường."

Lần đầu tiên, giọng Winston pha lẫn sự tự tin.

"Angela đếm được đến tận 100. Con bé còn đọc rất nhiều sách nữa, nghe con bé nói chuyện cứ như là đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi vậy. Con bé rất thông minh. Chắc chắn là một thiên tài, nếu làm bài kiểm tra IQ, chắc chắn con bé sẽ đạt điểm rất cao."

Như thể đang khoe khoang về con gái mình, tâm trạng của Winston bỗng trở nên tốt hơn. Anh không dừng lại ở đó, tung ra một đòn quyết định:

"À, nhân tiện, con anh vẫn chưa biết đọc sách đúng không?"

Gã kia không trả lời. Trước phản ứng im lặng lần đầu tiên của gã, khóe miệng Winston bất giác cong lên, nhưng từ bên kia đầu dây, gã kia lại chỉ trích bằng giọng thờ ơ:

"Nhưng con tôi cưỡi cổ tôi được."

Winston lại im lặng. Trong bầu không khí im ắng nặng nề, gã kia an ủi một cách nhẹ nhàng, như thể đã trút được cục tức:

"Vậy thì bây giờ anh cố gắng thử xem sao? Dù không dễ, nhưng dù sao nó cũng vẫn còn là một đứa trẻ mà? Giờ thì có lẽ vẫn còn dễ dàng hơn đấy."

Có lẽ là vậy. Nếu Angela là một đứa trẻ bình thường.

"Cảm ơn lời khuyên, dù nó chẳng giúp ích gì cho tôi c."

Winston mỉa mai rồi cúp máy ngay, không đợi đối phương trả lời. Nghe thêm nữa chỉ tổ thêm bực mình. May mắn thay, gã kia không gọi lại.

Gọi điện làm gì chứ.

Chỉ nghe toàn những lời sáo rỗng. Lại còn những chuyện khiến mình phát điên nữa chứ.

Có lẽ vì Angela quá thông minh nên mọi chuyện mới tốn thời gian hơn chăng?

Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ hợp lý hơn. Spencer, con của gã Pittman ngốc nghếch, làm sao có thể so sánh với Angela được chứ.

Dù nghĩ vậy, nhưng việc hạ thấp con của người khác cũng chẳng giúp ích gì cho tình hình của anh cả.

con rồi thì ai cũng trở nên trẻ con như vậy sao?

Winston chìm vào suy tư với vẻ mặt nghiêm trọng. Dù sao thì, nếu muốn nhận được sự công nhận của con bé, anh phải đáp ứng được trình độ của nó. Thay vì đề nghị cổ phần, có lẽ mua một con chó con theo lời Pittman sẽ hiệu quả hơn nhiều.

...Đúng vậy, giống như Pittman đã nói.

Winston lại đưa ly whisky lên miệng. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh. Không tệ. Anh vô thức nheo mắt lại. Không thể kìm nén được tiếng thở dài, anh dốc ngược ly whisky.

Cứ làm như vậy xem sao.

Sau khi củng cố quyết tâm, Winston bật dậy và bước ra khỏi phòng ăn. Bên trong biệt thự tĩnh lặng như tờ. Chỉ có tiếng sóng vỗ là vẫn vọng lại. Những người làm đã rời đi hết, nhưng ở đây vẫn còn hai người nữa ngoài anh. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy cô đơn. Giống như anh đã cảm thấy kể từ khi chia tay Yujin.

Tỉnh táo lại đi, đừng bỏ cuộc.

Anh cố tình bước đi với những bước chân lớn hơn bình thường. Anh đã quyết định bắt đầu lại rồi cơ mà. Anh đã hứa sẽ chôn vùi quá khứ rồi. Chỉ cần anh chiếm được trái tim của con bé, Yujin cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận anh. Giờ thì anh có thể biến tương lai mà anh đã mơ ước từ lâu với Yujin thành hiện thực rồi.

Đúng vậy, lần này nhất định phải được.

Đến trước căn phòng ở cuối hành lang, anh lặng lẽ mở cửa. Ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng tối tăm qua khe hở của tấm rèm. Anh lặng lẽ bước vào, xung quanh vẫn tĩnh lặng như tờ. Dừng lại bên giường, Winston lặng lẽ nhìn xuống. Trên giường, Yujin đang ôm chặt con bé và ngủ say. Không có khoảnh khắc nào bình yên hơn thế này. Thế nhưng, Winston lại cảm thấy cay đắng và bất an hơn là an tâm.

Sẽ không bao giờ.

Anh siết chặt tay rồi lại thả lỏng trong bóng tối, mắt không rời Yujin.

Sẽ không bao giờ để mất cậu vào tay ai nữa.

-----

 

"Tốt lắm, Angie. Con làm tốt lắm. Nín thở, rồi thở ra, nín thở..."

Giọng Winston vang vọng khắp phòng khách. Yujin nằm dài trên ghế bành và lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.

Mở cánh cửa kính trượt lớn là có thể bước ra bể bơi ngay lập tức. Không có kỳ nghỉ nào xa xỉ hơn việc ngâm mình thư giãn trong làn nước mát và ngắm nhìn biển cả. Và giờ đây, Winston đang dạy con gái cậu bơi ngay trong bể bơi đó. Tất nhiên, anh  không hề biết rằng điều đó là không thể. Yujin chỉ im lặng quan sát họ với một cảm xúc khó tả.

Rốt cuộc anh ta đang toan tính điều gì vậy?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo