Kiss The Scumbag - Chương 121

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 121

Dưới ánh hoàng hôn, ngoài tiếng sóng vỗ đều đặn, giữa hai người là một khoảng lặng kéo dài. Winston nhận ra anh vừa lỡ lời, nhưng không thể nuốt lại được. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của Angela, và chờ đợi một câu trả lời, dù chỉ là một tia hy vọng. Nhưng trái với vẻ lanh lợi thường ngày, con bé chỉ nghiêng đầu, khuôn mặt ngơ ngác, không nói gì. Winston bắt đầu sốt ruột. Anh định hỏi lại, nhưng cơ hội đã vuột mất khi thấy bóng dáng Yujin lao tới từ xa.

"Có chuyện gì vậy? Hai người đang làm gì?"

Yujin thở không ra hơi, vội vã đứng chắn giữa Angela và Winston. Sự cảnh giác quá mức của cậu, như thể Winston sắp làm hại con bé, khiến Winston cảm thấy oan ức. Anh đã làm gì chứ? Chỉ là bắt chuyện thôi mà.

"Tôi sẽ không làm gì con bé đâu."

Winston lộ rõ vẻ khó chịu, Yujin cũng chẳng nhượng bộ, lạnh lùng đáp:

"Tốt nhất là anh tránh xa ra, Angie sợ anh."

Sợ gì chứ, Angie còn gọi tôi là Winnie mà.

Winston muốn phản bác, nhưng Yujin không cho anh cơ hội. Cậu dùng cả hai tay đẩy Winston ra, vẻ mặt đầy bất an, thúc giục: "Đi giùm cái!" Winston đứng im như tượng, không hề nhúc nhích. Yujin lại đẩy anh lần nữa, nhưng lần này chính cậu lại loạng choạng lùi về sau, cậu cắn môi nhìn Winston trừng trừng. Winston đáp lại bằng một ánh mắt vô cảm.

Hạ gục Yujin, tước đoạt sức lực của cậu, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Có lẽ cậu cũng biết điều đó, nên mới nghiến răng như vậy với vẻ mặt đầy tức giận đó. Đúng lúc đấy, Winston nhìn thấy Angela. Khuôn mặt con bé lộ rõ vẻ bất an trước cuộc đấu khẩu của người lớn, khiến sự khó chịu trong lòng Winston tan biến, thay vào đó là một cảm giác chua xót.

"Người khiến Angela lo lắng không phải tôi, mà là cậu."

"Anh nói gì?"

Yujin nhíu mày, tức giận hỏi lại. Nhưng Winston không nói thêm gì, quay lưng bước về phía biệt thự. Yujin nhìn theo bóng lưng anh, đến khi khuất dạng mới quay sang lo lắng cho con gái.

"Angie, con có sao không? Có chuyện gì xảy ra không?"

Cậu vội vàng quỳ xuống, ngang tầm mắt với con bé. Angela gật đầu: "Dạ, không sao ạ." Yujin kiểm tra khắp người con bé, từ tay chân đến khuôn mặt, xác nhận không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không ngờ anh ta lại đột nhiên bắt chuyện... sau này bố sẽ không bao giờ để con một mình nữa, Angie."

Lời hứa chân thành, nhưng Angela lại không đáp lại ngay. Thay vào đó, con bé nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu. Yujin càng thêm bối rối, hỏi:

"Bác Campbell không làm gì con chứ?"

Con bé quá bình tĩnh. Như thể chẳng có gì quan trọng, Angela trả lời:

"Dạ... không sao ạ. Bác Campbell chỉ nói chuyện với con thôi."

Nghe vậy, Yujin vô thức nhíu mày.

"Bác Campbell đã nói gì với con?"

Có lẽ anh đã nói những điều tồi tệ mà con bé không hiểu. Yujin lo lắng hỏi, Angela ngây thơ đáp:

"Bác ấy hỏi con có cần papa không."

Yujin lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Angela. Mấy giây sau, cậu mới thốt lên một tiếng kinh ngạc:

"Cái gì?"

Trước vẻ mặt ngơ ngác của bố", Angela giải thích cặn kẽ:

"Bác ấy hỏi con đang làm gì, con bo con đang chơi đắp cát. Con bảo bố đi lấy cái xô rồi, bác ấy hỏi con có cần gì nữa không. Con bo con có bố rồi, nên bác ấy hỏi con có cần papa không."

Yujin lại câm nín. Cậu hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng. Angela bỗng nở một nụ cười tươi rói, dõng dạc tuyên bố:

"Bố đừng lo, con không cần papa gì hết. Nếu bác Campbell hỏi lại, con sẽ nói như vậy. Con chỉ cần bố thôi!"

Cuối cùng, Yujin cũng giãn mày, ôm chầm lấy con gái. Cậu vuốt ve tấm lưng bé nhỏ đang tựa vào lòng mình, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nhíu mày.

Rốt cuộc, cái gã đó đang nghĩ gì vậy?

Yujin hoàn toàn không thể đoán được những gì đang diễn ra trong đầu Winston. Điều chắc chắn là anh ta đang âm mưu điều gì đó.

Dù là gì, trước khi chuyện đó xảy ra, cậu phải đưa Angie trốn khỏi đây.

Yujin thầm quyết tâm. Trong lúc chơi đắp lâu đài cát với con gái, cậu không ngừng suy nghĩ về cách thoát khỏi nơi này.

-----

 

"Ngủ lại?"

Yujin cứ ngỡ Winston định về muộn hơn một chút, nhưng câu nói của anh trong bữa tối khiến cậu giật mình kinh ngạc. Nhận ra giọng mình đã lớn tiếng hơn bình thường, cậu vội vàng im lặng. Winston đáp lại một cách hờ hững:

"Ừ, tôi muốn ở bên con bé lâu hơn. Với lại tôi cũng vừa được nghỉ phép, nên muốn nghỉ ngơi một chút."

Yujin không biết mình nên cảm thấy thế nào. Được ở bên con bé lâu hơn thì vui thật, nhưng có Winston ở đó thì cậu lại thấy khó chịu.

"Tôi cứ tưởng cậu sẽ vui hơn chứ."

Giọng Winston có chút hờ hững, có lẽ anh không hài lòng với phản ứng của Yujin. Yujin không che giấu cảm xúc, nhíu mày hỏi:

"Anh đang âm mưu gì vậy? Giờ thì tôi đâu còn gì để anh lợi dụng nữa."

Winston uống một ngụm rượu vang, đặt ly xuống, nhìn Yujin. Yujin giật mình. Winston dời mắt khỏi cậu, hướng về Angela đang ngồi đối diện.

"Con bé nói nó chỉ cần cậu thôi, nên tôi chỉ làm theo ý con bé thôi. Hôm nay là sinh nhật con bé mà, phải không?"

Rồi Winston nở một nụ cười với Angela. Yujin không khỏi dụi mắt. Cái gì thế này? Mình vừa nhìn thấy gì vậy?

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Angela đang ngoan ngoãn ăn tối rồi nhìn Winston gật đầu.

"Dạ đúng ạ."

Con bé nói thêm một cách rành rọt, như thể lần này sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào.

"Con chỉ cần bố thôi. Con không cần papa đâu ạ!"

Một khoảng lặng đột ngột bao trùm lấy tất cả. Yujin không thể nhịn được, liếc nhìn Winston. Gương mặt anh không có gì khác biệt so với thường ngày, khiến cậu có chút thất vọng. Rốt cuộc, cái câu "có cần papa không" là có ý gì?

Chắc Angie đã hiểu sai ý rồi.

Khả năng này hợp lý hơn. Tại sao Winston lại đột nhiên hỏi Angela chuyện đó chứ? Chuyện này đâu có liên quan gì đến anh.

Đúng lúc bữa tối kết thúc. Yujin từ chối món tráng miệng, hỏi Winston:

"Đã đến giờ Angie đi tắm và đi ngủ rồi, tôi xin phép đi trước nhé?"

Winston chỉ khẽ gật đầu. Yujin bế Angela đang ăn xong lên, vội vã rời khỏi bàn. Một lát sau, Winston ngồi một mình trong tĩnh lặng.

"Ngài có cần gì nữa không ạ?"

Người làm hỏi, anh gọi một ly whisky. Một thứ đồ uống mà anh chẳng đời nào say, nhưng anh cần nó lúc này.

"Con không cần papa đâu ạ!"

Câu nói của Angela khiến tim anh nhói đau. Anh nhíu mày, uống cạn ly whisky. Dù cố tỏ ra bình thường, nhưng khi nghe Angela nói vậy, anh đã bị sốc hơn những gì anh tưởng.

Phải kiên nhẫn.

Anh rót thêm một ly nữa và tự trách mình. Mối quan hệ giữa anh và Angela chỉ mới bắt đầu. Mới vậy mà anh đã thất vọng rồi, chẳng phải là quá nóng vội sao?

Đây là lần thứ hai anh cố gắng lấy lòng một ai đó. Có lẽ vì con bé con của Yujin, hoặc có lẽ Angela khó tính hơn cả Yujin. Anh thở dài, dùng ngón tay xoa xoa vết nhăn trên trán. Cảm giác như tương lai phía trước sẽ còn gian nan hơn nữa, nhưng anh không dễ dàng chấp nhận điều đó.

...À, còn một cách nữa.

Sau một hồi suy nghĩ, anh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức lấy điện thoại ra. Vài tiếng chuông vang lên, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Winston liền đi thẳng vào vấn đề:

"Keith, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Anh đã làm thế nào để thân thiết với con mình vậy?"

"Anh nói gì?"

Giọng người đàn ông bên kia đầu dây đầy kinh ngạc. Như thể anh đang nói những điều vô nghĩa. Winston cảm thấy tự ái, nhưng đây không phải lúc để bận tâm đến điều đó. Hít một hơi thật sâu, anh nhanh chóng nói:

"Tôi đang cố gắng thân thiết với một đứa bé, nhưng khó quá. Con bé còn sợ cả việc cưỡi cổ nữa. Sao con anh lại dễ dàng đồng ý như vậy?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo