Khoảnh khắc đó, hai má của Yujin nóng bừng lên, máu dồn lên mặt ngay lập tức. Tại sao mình lại cố gắng chống lại người đàn ông này? Dù có làm gì, người bị tổn thương cũng chỉ có mình thôi. Trong sự tự ti và cảm giác bị sỉ nhục, cậu không thể kìm nén được mà buông ra những lời thô tục.
“Anh chết quách đi cho rồi, Winston Atticus Campbell!”
Cậu cảm thấy tức giận vì những lời nặng nề nhất mà cậu có thể nói chỉ có đến thế. Yujin nghiến răng quay người lại, bước những bước chân giận dữ thật lớn, cố gắng rời xa người đàn ông kia càng xa càng tốt. Nhưng tiếc thay, mọi chuyện không được như ý.
“Á!”
Đột nhiên cánh tay bị túm lấy từ phía sau, Yujin vô thức thốt ra một tiếng kêu ngắn. Do lực kéo, cơ thể cậu lập tức bị lôi đi, toàn thân đập vào một cơ thể rắn chắc như đá khiến cậu choáng váng vì đau đớn. Sau đó cậu mới cảm nhận được hơi ấm. Đến lúc đó, cậu mới nhận ra rằng mình chưa đi được mấy bước đã bị Winston bắt lại.
Mình còn không cảm nhận được động tĩnh gì.
Việc bao nhiêu nỗ lực của mình đều trở nên vô nghĩa, trong nháy mắt đã rơi vào vòng tay của anh ta khiến Yujin rùng mình. Anh ta định làm gì đây. Cậu hoàn toàn không có dũng khí ngước mặt lên nhìn anh ta.
“Bỏ, bỏ ra!”
Yujin cố gắng hết sức để vùng vẫy khỏi cánh tay bị giữ, nhưng đương nhiên là không thể. Ngược lại, Winston như chế giễu sự vùng vẫy của cậu, dùng cánh tay còn lại ôm eo Yujin kéo sát vào người. Winston nghiêng đầu về phía Yujin vừa giật mình nín thở.
“Tôi đã chiều theo ý em một lần rồi mà? Tiếc là tôi đã không chết.”
Thay vào đó, anh ta đã đi đến ngưỡng cửa của địa ngục. Lý do Winston phải vượt qua khoảnh khắc nguy hiểm đến tính mạng như vậy là vì Yujin. Yujin biết rõ điều đó, nên cậu không thể không nhận thức được rằng mình đã nói những lời quá đáng. Ngay khi cậu định nói xin lỗi, cậu chợt nhớ ra mình đã phải nghe bao nhiêu lời lăng mạ từ người đàn ông này. Sau đó, cảm giác tội lỗi biến mất không dấu vết, và sự tức giận đối với Winston lại trào dâng.
“Nếu khi đó anh chết đi, Harold đã để lại toàn bộ di sản cho tôi rồi, phải không? Chắc chắn ông ấy đã không để lại một bản di chúc ngu ngốc như thế này đâu.”
Yujin nghĩ rằng lần này Winston sẽ không nói nên lời. Có lẽ anh ta sẽ tát vào mặt cậu vì tức giận. Cậu đã chuẩn bị cho tất cả, nhưng phản ứng của Winston hoàn toàn khác với dự đoán. Biểu cảm của anh ta dường như cứng đờ trong giây lát, nhưng rồi lại tan chảy, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào.
“Nhưng em yêu, cha đã để lại em cho anh mà.”
Bàn tay đang giữ cánh tay cậu di chuyển lên mặt. Yujin nín thở mở to mắt trước cảm giác những ngón tay thon dài vuốt ve gò má mình. Winston nhìn chằm chằm vào mặt Yujin và thì thầm dịu dàng.
“nhân tình trẻ của cha tôi.”
Những ngón tay vuốt ve gò má trượt xuống cổ. Yujin đóng băng toàn thân trước cảm giác nguy hiểm, như thể anh ta sắp bóp cổ mình. Ánh mắt của Winston trở nên hẹp hơn.
“Và tôi phải ngủ với cậu ta và có con.”
Trong giọng nói trầm thấp có lẫn tiếng cười tự giễu. Năm ngón tay dài và thô ráp lảng vảng quanh yết hầu của Yujin. Chỉ cần dùng một chút lực, đường thở sẽ bị chặn ngay lập tức. Yujin đã run rẩy toàn thân một cách rõ rệt.
“Tôi, tôi sai rồi.”
Cuối cùng cậu cũng đầu hàng trước nỗi sợ hãi. Winston nghiêng đầu, khi nghe thấy giọng nói run rẩy mà cậu gắng gượng thốt ra.
“Sai cái gì?”
Yujin không dám trả lời ngay mà chỉ chớp mắt lia lịa. Tại sao anh ta lại hỏi câu này? Có phải là vì cậu lỡ lời nên anh ta mới như vậy không? Vậy câu trả lời mà Winston mong muốn là gì? Winston nở một nụ cười nhạt rồi hỏi Yujin đang không dám mở miệng.
“Là vì em bảo tôi chết đi? Hay là…”
Trong giọng nói của anh ta có lẫn tiếng cười vui vẻ. Winston tiếp tục nói với Yujin đang nín thở.
“Vì em đã ngủ với cha tôi?”
Bốn ngón tay khẽ gõ vào gáy Yujin như đang chơi piano. Winston, người đã choàng tay qua cổ Yujin vì giật mình, cúi đầu xuống. Đôi mắt tím đậm nhìn vào mắt Yujin ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở. Và anh ta thì thầm bằng giọng nói nhỏ dần như tiếng thở.
“Hay là, vì em đã sinh con cho cha tôi rồi xuất hiện trước mặt tôi?”
Yujin không dám trả lời. Cậu cảm thấy như thể mình sẽ bị bóp cổ ngay nếu lỡ lời. Cậu cảm nhận được cơn giận của Winston đối với mình bằng cả cơ thể. Yujin muốn chọn lời cẩn thận, nhưng đầu óc cậu không hoạt động như ý muốn. Phải nói gì đó, phải trấn an Winston. Nếu không thì.
Anh ta có thể giết mình.
Miệng cậu tự mở ra vì sợ hãi. Yujin nhìn Winston bằng đôi mắt run rẩy, cố gắng lên tiếng.
“Tôi và Harold, không phải là mối quan hệ đó……”
Cậu vừa nói xong thì nhận lại một tiếng cười như gió thoảng.
“Đương nhiên là thế rồi.”
Yujin mất hết sức lực để nói thêm gì nữa trước phản ứng của Winston. Winston im lặng một lúc khi nhìn vào khuôn mặt của Yujin đang nhíu mày và ngước lên nhìn anh ta với vẻ đau khổ. Khóe miệng cong lên chế giễu thả lỏng, và ánh mắt cũng mất đi vẻ sắc bén. Khi cậu thấy đôi mắt màu tím trở nên đậm hơn, mang một màu đen như bầu trời đêm, bàn tay của Winston đang nắm lấy cổ cậu nhẹ nhàng giữ lấy gáy cậu và kéo lại.
À.
Yujin vô thức than nhẹ. Anh ta sẽ hôn mình. Cậu biết rằng môi mình sẽ chạm vào môi anh ta. Chắc chắn Winston sẽ hôn cậu. Cậu chỉ cần nhắm mắt lại thôi. Sau đó môi cậu sẽ chạm vào môi anh ta. Sẽ chia sẻ nước bọt một cách dịu dàng và trộn lẫn lưỡi vào nhau. Liệu anh ta có cắn môi dưới của mình như lần đó không? À, vậy thì mình sẽ.
Tim cậu đập thình thịch và toàn thân nóng ran. Cậu thậm chí còn cảm thấy như thể mình đã sống chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này. Khi cậu nghĩ rằng mình tuyệt đối không thể từ chối nụ hôn này.
Như thế này mà không phải là đĩ à?
Những lời nói đột nhiên hiện lên khiến máu nóng ran bỗng chốc lạnh tanh. Cả ánh mắt khinh miệt của Winston khi nhìn cậu nữa. Và Yujin nhận ra cậu đã định làm một việc điên rồ đến mức nào.
“Anh, anh định làm gì vậy? Bỏ ra, bỏ tôi ra!”
Yujin gào lên và vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Winston khi nụ hôn chỉ còn cách cậu gang tấc. Winston bất cẩn vì tình huống đột ngột nên đã để vuột mất Yujin.
“A!”
“Nguy hiểm!”
Cơ thể mất thăng bằng của Yujin rung lắc dữ dội, Winston hét lên. Cậu nhắm chặt mắt lại trước viễn cảnh kinh hoàng về việc toàn thân sẽ đập mạnh xuống đất, nhưng thật ngạc nhiên, điều đó đã không xảy ra. Winston đã kéo cánh tay của Yujin đang ngã xuống và ôm lấy cậu, thay vào đó anh ta đã đập người xuống đất.
Hà, hà.
Cần một chút thời gian để nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Yujin chỉ nằm ngây ra và thở dốc. Vùng đất nơi có vô số cây cỏ ba lá mọc lên ấm áp và vững chắc hơn cậu nghĩ. Thật kỳ lạ, cậu nghe thấy những nhịp đập đều đặn bên tai. Phải mấy giây sau Yujin mới nhận ra đó là tiếng tim của Winston.
” này Anh, khoan đã!”
“Đi đâu đấy.”
Yujin hốt hoảng định ngồi dậy khi nhận ra rằng anh ta đang che chở cho mình và nằm xuống đất thay cho mình, nhưng lần này Winston còn nhanh hơn. Yujin lại thất bại vì vòng tay của Winston nhanh chóng ôm lấy eo cậu.
“Bỏ ra, bỏ tôi ra!”
“Bình tĩnh lại đi.”
Winston ôm chặt Yujin đang vùng vẫy không chút khe hở, dùng một tay giữ gáy cậu và vùi vào vai anh. Cậu cố gắng hết sức để chống cự, nhưng vốn dĩ đó là một việc vô ích. Chẳng mấy chốc thể lực của cậu cạn kiệt, và cuối cùng Yujin dừng lại, thở dốc.
Họ nằm im như vậy mà không nói gì trong một lúc. Tiếng tim của Winston bên tai, trớ trêu thay, lại khiến Yujin cảm thấy thoải mái.
“Trước đây cũng từng có chuyện này rồi nhỉ.”
Winston lẩm bẩm, như thể anh ta đọc được suy nghĩ của Yujin. Đúng như lời anh ta nói, Yujin thường xuyên nằm đè lên người Winston. Sau khi làm tình thì nhất định sẽ như vậy. Winston đặt cậu lên người anh ta, chạm vào mông hoặc hôn lên khắp khuôn mặt, rồi lại đặt cậu nằm xuống và bắt đầu lại từ đầu.
À….
Có lẽ là do cùng tưởng tượng một chuyện. Yujin cảm nhận được bộ phận sinh dục cương cứng của người đàn ông bên dưới mình. Khi cậu nhận thấy dương vật của anh ta, thứ đã lấp đầy bên trong cậu vô số lần, đang cương cứng như thế, cơ thể cậu cũng nóng ran.