Trong khoảnh khắc, Yujin vô thức lùi lại một bước. Cậu đã bộc lộ rõ sự dao động của mình, nhưng không có cách nào để che giấu nó. Trong sự bối rối, cậu không biết phải làm gì, khóe miệng của Winston, người đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhếch lên. Nụ cười đó dường như đang chế giễu cậu một cách rõ ràng, khiến khuôn mặt Yujin đỏ bừng. Cậu cảm thấy xấu hổ như thể đang trần truồng nằm lăn lóc trước mặt anh ta.
Rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì vậy?
Một sự khó chịu không rõ trào dâng từ sâu trong lòng cậu. Chỉ để cho cậu thấy cái bộ dạng thảm hại đó mà anh ta đã phá hỏng cả khoảng thời gian bình yên của cậu và con gái.
Muộn màng, cơn giận bùng phát. Nhìn lại, dường như không cần thiết cho cậu phải đứng canh giữ ở đây như thế này.
Khi cậu quyết tâm và chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhạc dừng lại và tiếng vỗ tay vang lên. Cậu đáng lẽ phải rời đi ngay lập tức, nhưng không hiểu sao cậu không thể. Vì một dự cảm chẳng lành, cậu miễn cưỡng quay lại và thấy Winston đang bước thẳng về phía cậu.
Tiêu rồi.
Yujin thầm thở dài nhưng giờ thì cậu cũng không thể trốn thoát được nữa. Thay vào đó, cậu hạ mắt và mỉm cười về phía khác.
“Điệu nhảy thật tuyệt vời, Evelyn.”
Khi cậu khen ngợi người phụ nữ đi theo Winston, cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
“Cảm ơn, Yujin. Lẽ ra điệu nhảy đầu tiên phải là của hai người… nhưng mọi người cứ liên tục hỏi Winston rằng người bạn nhảy của anh đâu, sao anh lại một mình. Tôi cũng tình cờ không có bạn nhảy và còn mang ơn anh ấy trước đây nên tôi đã nhân cơ hội này để trả nợ.”
Cô ấy có vẻ rất lo lắng rằng Yujin có thể cảm thấy khó chịu. Yujin cảm thấy thật kỳ lạ. Từ trước đến nay, chưa ai quan tâm đến cảm xúc hay tâm trạng của cậu, nhưng một người phụ nữ mà cậu chỉ mới gặp hai lần, chính thức thì là lần đầu tiên, lại quan tâm đến cậu như vậy.
Sao lại là người này chứ.
Đột nhiên, khi cảm thấy vị đắng trong miệng, Winston mở lời.
“Anh rất vui, Evelyn. Hy vọng em sẽ tận hưởng phần còn lại của bữa tiệc.”
Dù chỉ là những lời sáo rỗng nhưng so với những lời chỉ trích mà anh ta dành cho Yujin thì đây là một cách diễn đạt lịch sự và tử tế. Winston chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt chán ghét của Yujin mà chỉ chia sẻ một nụ hôn gió nhẹ nhàng với Evelyn rồi chia tay. Yujin đang nhìn theo bóng lưng cô ấy biến mất giữa đám đông thì một giọng nói đột nhiên vang lên trên đầu cậu.
“Cậu đã đi đâu vậy? Tôi không thấy cậu suốt.”
Quả nhiên, giọng điệu của anh ta hoàn toàn khác so với lúc nãy. Yujin cau mày nhìn anh ta và đáp
“Đằng nào tôi cũng không cần thiết ở chỗ đó mà.”
“Đó không phải là việc cậu có thể quyết định.”
Winston không thương tiếc chà đạp lên sự phản kháng nhỏ bé của Yujin. Winston nhìn xuống Yujin, người đã câm nín, và tiếp tục nói.
“Đừng tự ý phán đoán. Việc cậu cần thiết hay không là do tôiquyết định. Lần sau đừng hành động tùy tiện như vậy.”
“Anh định làm gì? Đánh tôi à?”
Đáp lại sự phản kháng cuối cùng của Yujin, Winston nở một nụ cười kỳ lạ thay cho câu trả lời. Khi Yujin cảm thấy ớn lạnh trước đôi mắt híp lại và khóe miệng nhếch lên, Winston mở lời
“Bé yêu à, anh làm sao có thể đánh em được chứ.”
Anh ta nói một cách ngọt ngào và vuốt ve má Yujin. Vậy rốt cuộc anh ta định làm gì? Yujin tò mò nhưng sợ hãi nên không dám hỏi. Có lẽ hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cậu, Winston nói thêm.
“Cũng may là em không ngốc, phải không?”
Anh ta cười, nhưng Yujin không thể cười theo. Sau đó, ai đó đến chào Winston và cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện mà chỉ họ mới hiểu. Yujin chỉ đứng ngơ ngác như một món đồ trang trí bị bỏ rơi ở đó.
“Haaaa.”
Yujin thở ra một hơi dài như trút bỏ hết những gì đang nghẹn ứ trong lòng. Chỉ đến khi cậu nói dối là đi vệ sinh và trốn vào một góc vườn thì cậu mới cảm thấy được sự giải thoát.
Chuyện này sẽ không lặp đi lặp lại chứ.
Rõ ràng là Winston đang làm điều này chỉ để trêu chọc Yujin. Không chỉ Yujin cảm thấy khó chịu khi ở bên anh ta, chẳng lẽ trong thời gian xa nhau anh ta đã trở thành một kẻ thích khổ dâm sao?
“Haa.”
Một tiếng thở dài lớn lại thoát ra. Giờ thì cậu phải quay lại thôi. Nếu cậu không tuân theo mệnh lệnh của anh ta thì sao?
Cậu không thể tưởng tượng được.
Dù sao thì bây giờ Winston mới là người nắm quyền. Yujin dù thế nào đi nữa cũng cần đến quyển séc mà anh ta hứa sẽ cho.
Với những bước chân miễn cưỡng, cậu quay trở lại bên trong biệt thự. Tiệc chiêu đãi đang diễn ra rất sôi động và ngày càng có nhiều người say xỉn ở khắp nơi. Yujin tránh một người đàn ông có vẻ như đang say khướt và quay trở lại nơi cậu vừa ở.
“Hả?”
Chỗ Winston vừa ngồi trống không. Yujin ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Mình cứ lên phòng luôn có được không?
Yujin thoáng dao động nhưng nhanh chóng lắc đầu. Cậu không muốn gây ra chuyện mà sau này không thể kiểm soát được. Vậy cậu phải làm gì?
Trong lúc đang bối rối, cậu vừa hay nhìn thấy Kane đang đi tới. Yujin vội vàng gọi tên anh ta và tiến lại gần.
“Kane, đợi một chút.”
Kane quay đầu lại và đứng thẳng chờ Yujin tiến đến.
“Xin lỗi vì làm phiền ông lúc đang bận rộn. Ông có biết Winston đang ở đâu không? Tôi không thấy anh ấy.“
“À, vâng.”
Quả nhiên, Kane biết. Nghe nói anh ta đang ở cùng bạn bè trong phòng khách ở cuối bên phải tầng hai nên Yujin lập tức đi về phía đó. Cậu định nói rằng Winston cứ thoải mái tận hưởng, còn cậu sẽ về phòng nghỉ ngơi. Cậu đã làm đến mức này rồi, chẳng phải là quá đủ sao?
Yujin nhanh chóng bước đi trên hành lang dài và rộng tương xứng với quy mô của biệt thự khổng lồ. Vượt qua những bức ảnh lớn nhỏ về khu đất được treo thành hàng trên một bức tường và một vài cánh cửa, cuối cùng cậu cũng đến được đích đến. Tiếng của những người đàn ông vọng ra.
Chỗ này rồi.
Cùng với suy nghĩ rằng mình đã tìm đúng chỗ, Yujin dừng bước. Phòng khách, nằm ở hướng ngược lại với hội trường tổ chức tiệc, hầu như không nghe thấy tiếng ồn ào của bữa tiệc. Thay vào đó, nhờ vậy mà tiếng nói của những người đàn ông lại nghe rõ hơn. Sau khi đứng đó điều chỉnh lại hơi thở, cậu đưa tay lên định gõ cửa thì…
“Không thể ngờ Winston Campbell lại cưới một tên không có gốc gác gì.”
Giọng của ai đó khiến cậu dừng tay giữa không trung. Giọng của một người đàn ông khác vọng ra từ khe cửa nhỏ.
“Chẳng phải là vì di chúc sao, không còn cách nào khác mà.”
“Dù vậy đi nữa thì cưới cả người tình của cha mình, tôi không thể tưởng tượng nổi.”
Trong khoảnh khắc, dường như toàn bộ máu trong cơ thể cậu đã biến mất. Lời nói của những người đàn ông tiếp tục vang lên bên tai Yujin, người đã hoàn toàn cứng đờ.
“Nghe nói là một con hồ ly tinh ghê gớm đấy à?”
“Đương nhiên rồi. Nếu không sao có thể nuốt trọn cả cha lẫn con chứ, này, chuyện này không thể nào xảy ra được.”
Sau đó một tràng cười lớn vang lên. Trong khi đó, ai đó chen vào với giọng điệu phấn khích.
“Mày đã nhìn thấy mặt nó chưa? Tao chả nhớ gì về đám cưới cả. Tao đè thằng đĩ đó trong đầu nhiều đến nỗi chắc phải ba tháng nữa tao mới dùng được cái này.”
“Có phải mày đè nó cùng với tao không?”
“Vậy tất cả chúng ta đều là anh em cột chèo rồi.”
Sau những trò đùa thô tục là một tràng cười lớn. Yujin run rẩy đầu gối và không thể nghe thêm được nữa. Cậu muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức nhưng toàn thân dường như đã cứng đờ và không thể di chuyển. Lại có ai đó nói thêm.
“Đằng nào nó cũng là trai bao mà? Chỉ cần có tiền thì nó cũng sẽ ngủ với tất cả chúng ta ở đây thôi. Thế nào? Thử không?”
“Tuyệt vời. Mà nó còn là omega nữa, chỉ cần xịt pheromone alpha vừa đủ là nó sẽ tự động ướt thôi.”
Tiếng huýt sáo và cổ vũ thô tục vang lên từ khắp nơi. Khi cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt, ai đó đã hét lớn át đi tiếng ồn.
“Winston, còn anh thì sao?”
Nghe thấy câu nói đó, cơ thể cậu mới cử động được. Yujin cố gắng kéo lê đôi chân đang run rẩy và rời khỏi chỗ đó. Khi máu bắt đầu lưu thông, sự oán hận còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi. Làm sao anh ta có thể làm đến mức này? Yujin cũng luôn giữ trong lòng việc mối quan hệ của cả hai chỉ là một bản hợp đồng vì tài sản thừa kế. Tất nhiên, Yujin sẽ không thể hoàn thành hợp đồng và sẽ rời khỏi đây trước. Vậy mà cậu vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì đã lừa dối Winston.
Trong khi cậu cắn chặt môi dưới vì tức giận, oán hận và nhiều cảm xúc khó tả thì đột nhiên tiếng ồn ào của bữa tiệc lọt vào tai cậu. Tiếng ồn ào của bữa tiệc ập đến thay cho âm thanh từ phòng khách khi hai bên nằm ở vị trí ngược nhau nên âm thanh từ phòng khách trở nên xa xăm.