Từ từ lê bước, cuối cùng chân cậu dừng hẳn. Ánh mắt Yujin hướng về phía hội trường tiệc tùng ở tầng dưới. Ở đó có rất nhiều người đàn ông đang cười nói chuyện một cách giả tạo.
Những người đàn ông đó cũng đang cười nhạo mình là trai bao sao.
Da gà nổi lên khắp người khiến cậu run rẩy. Yujin đứng đó lưỡng lự một lúc. Cần phải có dũng khí lớn hơn nữa để biến suy nghĩ của cậu thành hành động. Cậu nhìn xuống những người đang tụ tập thành nhóm ba người, năm người bên dưới lan can.
Em biết bản thân là một con điếm lẳng lơ đến mức nào hơn ai hết mà.
Bất chợt, những lời thì thầm mà cậu đã quên vang vọng bên tai. Điều đó khiến Yujin một lần nữa đóng băng, đồng thời khuyến khích cậu bước một bước mà cậu không dám đưa ra. Không còn lý do gì để do dự nữa.
Đằng nào mình cũng là một con điếm mà.
Yujin dứt khoát ngẩng cao đầu và bước xuống cầu thang. Dù sao thì cậu cũng không có danh dự hay sĩ diện nào để giữ gìn. Những thứ đó chỉ dành cho những người cao quý trong gia đình này.
Bước chân vào hội trường tiệc, cậu đảo mắt nhìn quanh một lượt. Ánh mắt cậu hướng về một nhóm có bốn năm người đàn ông, vừa hay một người ngẩng đầu lên. Ngay lập tức ánh mắt cả hai chạm nhau, Yujin cố gắng nhếch mép cười. Tim cậu đập loạn xạ và ngón tay cậu run rẩy, nhưng cậu không có ý định dừng lại.
Người đàn ông khẽ huých tay người bên cạnh và chỉ về phía Yujin. Những người đàn ông khác cũng quay sang nhìn cậu. Có vẻ như họ đang nói chuyện gì đó, những người đàn ông vẫn giữ ánh mắt cố định vào Yujin, một trong số họ nhấc người lên.
“Chào, chúng ta đã chào hỏi nhau lúc nãy rồi. Cậu còn nhớ chứ?”
Người đàn ông tiến lại gần và nở nụ cười khi nói chuyện. Một mùi hương bí mật thoang thoảng trên chóp mũi cậu.
Người này, là alpha.
Pheromone làm dịu sự căng thẳng của cậu. Yujin cười lả lơi và đưa tay về phía ly rượu mà anh ta đang cầm. Người đàn ông nhìn Yujin lấy ly của anh ta và từ từ nghiêng ly. Trong khi từ từ đổ ly sâm panh còn lại vào cổ họng, Yujin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông mà không hề chớp mắt.
“Huu.”
Yujin, người đã uống hết ly sâm panh, thở ra một tiếng ngắn. Đầu óc cậu nhanh chóng mềm nhũn và tan chảy vì rượu và pheromone. Cậu nâng ly lên cho người đàn ông đang nhìn xuống mình xem và anh ta sẵn sàng đưa tay ra. Yujin vuốt ve nhẹ nhàng bàn tay người đàn ông đã nhận chiếc ly rỗng và nở một nụ cười bí mật.
“Giờ thì nhớ lại rồi.”
Đôi mắt của người đàn ông lóe lên và mùi pheromone trở nên nồng nặc hơn.
“Cậu không dùng thuốc ức chế sao.”
Giọng anh ta trầm xuống một cách kỳ lạ. Người đàn ông liếc nhìn lại và gật đầu, những người trong nhóm đang theo dõi từ phía sau nhấc người lên. Yujin nghĩ khi nhìn thấy họ tiến lại gần.
Thấy chưa, mình cũng làm được mà.
Người đàn ông nhìn xuống Yujin, người đang thở dốc ngày càng nhanh, và thì thầm.
“Tuyệt vời, hương thơm của cậu thật là….”
Khói thuốc lá dài được nhả ra dường như xé toạc không khí thành một đường thẳng rồi nhanh chóng tan ra thành một màn sương mù. Winston đứng trong vườn, hút thuốc và chìm đắm trong suy nghĩ.
Mọi chuyện coi như xong rồi.
Anh đã cảnh cáo Yujin, vì vậy cậu ấy sẽ không làm bất cứ điều gì trái ý anh nữa. Như biến mất trước mắt anh hoặc tán tỉnh ai đó khác. Winston rất hài lòng về điều đó.
Giờ chỉ cần sinh con thôi.
Omega, người đã sinh con cho cha anh, giờ lại sinh con cho anh. Một nụ cười chua chát pha lẫn tự giễu bật ra.
“Á, chết tiệt.”
Đôi mắt anh ta híp lại và biểu cảm trên khuôn mặt anh ta méo mó khi hít khói thuốc.
Chỉ nghĩ đến việc thụ thai cho thằng đĩ đó thôi mà mình đã hưng phấn thế này.
Dương vật đang cương cứng trên một bên đùi phồng lên và cứng lại. Winston tập trung hút thuốc hơn để xoa dịu bản thân nhưng chẳng mấy chốc anh đã quên hút thuốc và cứ đứng im như vậy.
Mình chỉ đang thực hiện di chúc thôi.
Winston từ bỏ và dập tắt điếu thuốc vì dương vật không thể nào hạ xuống được. Bước chân anh quay trở lại hội trường tiệc không hề nhẹ nhàng chút nào vì dương vật đang cương cứng.
“Ngài Campbell.”
Khi Winston một mình bước vào hội trường qua khu vườn, quản gia, người vừa hay phát hiện ra anh, vội vã tiến lại gần và nói chuyện. Winston dừng lại khi thấy một tia bối rối hiếm hoi thoáng qua trên khuôn mặt luôn vô cảm của ông ta. Quản gia nhanh chóng nói tiếp mà không kéo dài thời gian trước phản ứng của chủ nhân.
“Có vẻ như cậu Campbell đã say rượu rồi. Hôm nay cậu chủ nên nghỉ ngơi thì hơn.”
Campbell ở phía sau có nghĩa là Yujin. Quản gia chỉ về một hướng với vẻ bối rối trước Winston đang cau mày. Winston, người đã hướng ánh mắt theo tay anh ta, hoàn toàn cứng đờ.
“Ahahahahahahaha.”
Yujin bật cười lớn và cười phá lên. Có đến hơn chục người đàn ông đang vây quanh cậu. Ngồi giữa chiếc ghế sofa lớn và chiếm trọn chỗ, bày cả những người đàn ông ở hai bên, phía trước và phía sau, cậu cười đến mức toàn thân rung chuyển trước một trò đùa mà một trong số họ vừa nói. Một trong những người đàn ông cười vô nghĩa theo tiếng cười của cậu đã lấy chiếc ly rỗng từ Yujin, và một người đàn ông khác đã đưa cho cậu một chiếc ly mới. Khi Yujin cười và nhận chiếc ly, ai đó đã đưa tay định chạm vào cơ thể cậu. Sau đó, Yujin vỗ tay thật mạnh lên mu bàn tay một cách tinh nghịch và nói.
“Tôi đã nói là không được tự tiện chạm vào tôi rồi mà? Những đứa trẻ không nghe lời phải bị đánh đòn.”
Nghe thấy những lời đó, những người đàn ông đang tụ tập ở đó phá lên cười và giơ tay lên từ khắp nơi
“Đánh tôi đi, Yujin.”
“Không, là tôi. Hãy đánh tôi!”
“Yujin, tôi thì sao? Phải đánh tôi chứ!”
Yujin cười lớn khi nhìn những người đàn ông đang la hét. Như thể cậu đang thật sự tận hưởng và không biết phải làm gì.
“Ah!!Mình nên làm gì đâyy.”
Phát âm không được rõ ràng lắm, có lẽ vì đã hơi say theo lời của quản gia. Yujin xoa cằm và liếc nhìn những người đang theo đuổi mình một lượt rồi nắm lấy cà vạt của một trong số họ và kéo lại.
“Hôn thì sao?”
Khóe miệng của người đàn ông cong lên trước lời thì thầm dịu dàng. Người đàn ông tự nhiên nhấc người lên và trèo lên người Yujin. Ngay trước khi cậu định ôm eo và hôn.
“Dừng lại ở đây thôi.”
Một giọng nói lạnh lùng đã cản đường họ. Trong khoảnh khắc, người đàn ông giật mình và phản xạ lùi lại thì ngay lập tức Winston vươn tay ra.
“A!”
Với lực kéo mạnh mẽ kéo cậu đi chỉ trong một khoảnh khắc, Yujin đã thoát ra khỏi chỗ đó như thể bị bật ra ngoài. Winston ôm chặt lấy cơ thể đang bay vô định vào vòng tay anh ta và đảo mắt nhìn những người đàn ông một lượt. Anh ta không nói gì cả. Chỉ là pheromone, nồng nặc hơn bình thường gấp nhiều lần, dường như đang thay anh ta nói lên sự tức giận.”
“À, à kia, U, Winston…”
Một trong số những người đàn ông bối rối mở lời, nhưng Winston không nghe thấy. Những người đang theo dõi chỉ biết bối rối nói chuyện với nhau trước bóng lưng anh ta đang bế Yujin lên và bước đi một cách thô bạo, nhưng chẳng có gì họ có thể làm được.
Ngay khi mở cửa, Winston đã ném Yujin xuống giường một cách thô bạo. Cơ thể cậu, thứ đã nảy lên một lúc khi va vào nệm, ngay lập tức chìm xuống bên dưới. Winston mở lời khi nhìn xuống Yujin, người đã hét lên một cách phản xạ và đang cố gắng trấn tĩnh lại.
“Cái cơ thể đó của cậu không thể sống một ngày mà không có đàn ông sao?”
Lời nói của anh ta, được thốt ra qua kẽ răng nghiến chặt, chứa đầy ác ý. Yujin cố gắng xoa dịu cơn chóng mặt và ngước lên nhìn anh ta. Khuôn mặt đang nóng bừng của cậu chứa đầy sự tức giận.
Người đàn ông này luôn sẵn sàng chỉ trích cậu. Dù sao thì Yujin có làm gì đi chăng nữa thì Winston cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Vậy thì mình cũng không cần phải cố gắng làm gì hết.
“Thì Sao chứ?”
Yujin hỏi lại với giọng thô bạo.
“Tại sao lại không được? Tôi hôn hay ngủ với ai thì có liên quan gì đến anh?”
Trước sự phản đối bất ngờ, Winston đã nhăn mặt lại trong giây lát.
“Cậu đã kết hôn với tôi.”
Anh ta nhanh chóng nói ra với giọng thô ráp.
“Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì sao? Có nghĩa là cậulà của tôi.”
“Sai rồi. Chúng ta chỉ ký hợp đồng thôi và tôi không phải của ai cả.”
Yujin không chịu thua và đáp trả.
“Tôi là một thằng điếm mà, không phải sao? Một thằng đĩ phát cuồng vì tiền và bán thân cho bất cứ ai! Tôi có thể ngủ với bất cứ ai, anh không có quyền gì với tôi cả!”