Kiss The Scumbag - Chương 61

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#61

 

Anh ta trông như thể vừa bị sốc vậy. Thật lạ. Tại sao lại có phản ứng lạ lùng đến thế? Yujin nghi hoặc nhíu mày. Người phá vỡ sự im lặng là Winston.

"Nói lại xem, vừa nãy cậu nói gì?"

"Anh nghe rồi mà."

"Tôi bảo cậu nói lại."

Winston nghiến răng lẩm bẩm. Dường như anh ta đang cố gắng kìm chế cơn giận muốn hét lên. Yujin thở dài một tiếng rồi đáp:

"Tại tiệc cưới, anh và bạn bè của anh đã nói thế còn gì. Dù sao tôi cũng là trai bao ai cũng có thể ngủ được, bảo nhau thay phiên nhau 'xài' tôi cũng được. Hình như còn xin phép anh nữa, anh không nhớ à?"

"Khi nào?"

Winston vội vã hỏi.

"Tôi đã nói những lời đó trước mặt cậu? Ai? Khi nào?"

Yujin không trả lời mà chỉ nhíu mày sâu hơn. Tự dưng anh ta lại thế này là sao? Giờ giả vờ không biết thì có gì thay đổi chứ.

"Ở phòng đó, anh đã tụ tập với bạn bè."

Winston đột nhiên ngơ ngác như thể vừa bị đánh một cú trời giáng. Cuối cùng thì cũng nhớ ra rồi nhỉ. Yujin chua chát nghĩ. Chắc là nghe những lời đó nhiều quá nên đến cả ngày nào cũng không nhớ nổi. Nghĩ đến cảnh đám đàn ông cười đùa ầm ĩ thì cũng có thể, nhưng Winston lại lên tiếng:

"Lúc đó tôi không có ở đó."

Yujin liếc mắt nhìn anh ta, như thể hỏi anh ta đang nói nhảm nhí gì vậy. Winston li cất giọng thô ráp lặp lại:

"Lúc đó tôi không có ở đó, chết tiệt! Thật đấy, lúc đó tôi đang ở trong vườn với Evelyn!"

Yujin im lặng nhìn anh ta. Winston như đang tức giận đến bốc khói, nói nhanh như súng liên thanh:

"Có thể nhờ Evelyn xác nhận. Lúc đó có người gọi điện cho tôi nhưng tôi nghe không rõ. Dù sao cũng chỉ là lũ nói nhảm nên tôi cúp máy luôn, thật đấy. Nếu cậu  muốn kiểm tra lịch sử cuộc gọi thì..."

"Tôi không quan tâm."

Yujin thờ ơ cắt ngang lời anh ta. Nhìn Winston đang cứng đờ, Yujin tiếp tục:

"Chuyện đó có thật hay không thì liên quan gì đến tôi? Cũng chẳng có gì thay đổi c."

"Không có gì thay đổi?"

Winston không kìm được cơn giận, tiếp tục nói gay gắt:

"Mấy thằng khốn đó nói với cậu những lời như vậy mà cậu bảo không liên quan? Sao cậu không nói sớm hơn? Nếu cậu nói thì tôi..."

"Anh thì sao?"

Yujin vẫn thờ ơ nhìn anh ta.

"Anh định làm gì? Giết người chc? Có gì thay đổi ch."

"Dám nói những lời vớ vẩn đó với cậu  mà cậu  bảo bỏ qua?"

"Đó chẳng phải là những lời anh nói với tôi như cơm bữa sao."

Winston đang trút giận thì đột nhiên cứng đờ lại. Nhìn phản ứng lạ lùng của người đàn ông trước mặt, Yujin cất giọng đều đều, từng chữ một:

"Trai bao, rẻ rách, nhà vệ sinh công cộng, rác rưởi."

Trong khi Yujin liệt kê những từ đó, Winston không nói gì cả. Yujin nói với anh ta, người vẫn chỉ nhìn cậu:

"Lúc đè tôi ra 'làm' anh cũng liên tục nói thế còn gì."

"Cái đó là..."

Winston định nói gì đó. Lần đầu tiên Yujin thấy anh ta lắp bắp tìm lời, nhưng Yujin không đợi.

"Anh nói những lời đó với tôi thì được, người khác thì không được? Winston Atticus Campbell, anh là cái thá gì? Anh là ai mà anh muốn nói gì thì nói, anh thì được? Anh là thánh địa chc? Tôi đây khinh, đồ khốn!"

Yujin bật dậy khỏi giường, hét vào mặt Winston. Cơn giận dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.

"Nếu tôi là rẻ rách thì anh cũng là rẻ rách. Vì anh đã 'làm' tôi rồi. Nếu tôi là trai bao, là nhà vệ sinh công cộng thì anh cũng là trai bao, là nhà vệ sinh công cộng!"

Winston không đáp lời. Anh ta chỉ nhìn Yujin. Với vẻ mặt méo mó không rõ là giận dữ hay một cảm xúc nào khác.

Yujin không kìm nén được, bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Winston nhìn theo bóng lưng đang nhanh chóng bước đi, ct tiếng:

"Nói cho tôi biết mấy thằng đó là ai."

Yujin mở cửa phòng tắm, quay lại trừng mắt:

"Tự đi mà tìm hiểu đi. Anh thì cái gì mà không làm được chứ?"

Yujin đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng nhất có thể rồi bước vào phòng tắm, nín thở lắng nghe. Bên ngoài im lặng. Cậu lo sợ sẽ có tiếng đồ vật vỡ tan như lần trước, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Hà...

Yujin thở phào nhẹ nhõm, ngồi sụp xuống. Mình đã làm cái quái gì thế này.

Muộn màng thay, tim cậu đập loạn xạ. Cậu không thể tin được rằng mình đã nói những lời đó với Winston. Hơn nữa còn chửi bậy, chuyện gì đang xảy ra thế này!

Đôi tay run rẩy hiện ra trong tầm mắt. Yujin ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình. Cậu  cảm thấy như thể trước mắt mình đang mờ đi vì quá kích động. Nỗi sợ hãi ập đến trước cả sự hả hê. Cảm giác kích động lắng xuống, cậu bắt đầu sợ hãi. Cậu không đủ can đảm để bước ra khỏi phòng tắm và đối mặt với Winston một lần nữa. Nếu Winston nổi giận trước mặt cậu, lần này cậu sẽ không thể chống lại.

Phải làm sao đây.

Cơ thể cậu  bắt đầu run rẩy vì một lý do khác, nhưng nỗi lo lắng đó là không cần thiết. Khi cậu đang dựa người vào cửa phòng tắm, ngồi sụp xuống sàn, cậu nghe thấy một tiếng động nhỏ. Tiếng cửa mở và đóng lại. Và bên ngoài lại trở nên im lặng. Yujin ngập ngừng rồi cẩn thận mở cửa phòng tắm. Căn phòng rộng lớn trống không. Winston đã rời đi.

Trước cơ hội bất ngờ này, cậu  vội vàng xối qua người bằng nước, chỉ rửa sạch những chất lỏng dính trên cơ thể rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Yujin nhanh chóng trở về phòng của con gái để không phải gặp lại Winston, cậu khóa cửa cẩn thận rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

...Dù sao thì mình cũng đã nói hết những gì cần nói rồi.

Sau khi nằm xuống bên cạnh con gái, cậu  suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đưa ra kết luận. Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính. Cậu không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì. Sự mệt mỏi ập đến, Yujin nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

"Bố ơi, bố ơi."

Khi cậu  khó khăn lắm mới tỉnh giấc vì tiếng con gái lay người gọi, thì đã gần đến giờ ăn trưa. Đầu cậu vẫn còn nặng trĩu, loạng choạng ngồi dậy, Angela đang leo lên giường nghi hoặc hỏi:

"Bố ơi, bây giờ bố ngủ với con à? Sao bố lại ngủ ở đây?"

"Ơ? Ơ..."

Vì vừa mới tỉnh giấc nên đầu óc cậu  chưa tỉnh táo hẳn. Cậu ấp úng không nghĩ ra điều gì để nói, nhưng may mắn thay, con gái cậu đã chuyển chủ đề.

"Thuốc này là gì vậy? Thuốc của con à? Cái gì vậy?"

Yujin nhìn xuống theo những câu hỏi liên tiếp của con gái và thấy một chiếc túi. Cậu  cố gắng chớp mắt để xua tan sự nặng nề của mí mắt rồi nhìn vào bên trong, cậu thấy một loại thuốc lạ. Cậu lấy ra, xoay qua xoay lại rồi nhìn thấy một thứ gì đó.

Thuốc ức chế pheromone. Dành cho Omega.

Yujin giật mình sững người. Rõ ràng là tối qua cậu  đã khóa cửa mà. Như để đáp lại câu hỏi của Yujin, Angela nói:

"Nó ở ngoài cửa. Của con à? Thuốc ức chế là gì?"

"À...ừm...tức là..."

Yujin lắp bắp, cố gắng nhớ lại. Đến lúc này cậu  mới lờ mờ hiểu ra lý do Winston rời khỏi phòng. Lẽ nào anh ta đã đi mua cái này? Người đàn ông đó? Tự mình đi?

Thật khó tin. Chắc chắn là không phải, Yujin phủ nhận phỏng đoán của mình. Anh ta là người chỉ cần búng tay là có thể giải quyết mọi chuyện ngay tại chỗ. Vậy mà chỉ vì một viên thuốc ức chế mà anh ta lại tự lái xe đi mua? Hơn nữa còn là thuốc của mình?

Thật vô lý.

"Đây là thuốc của bố. Cảm ơn con đã mang đến cho bố, Angie."

Sau khi hôn nhẹ lên má con gái, Angela cười rạng rỡ rồi ôm chầm lấy cổ Yujin.

"Nhưng bố ơi, ở đây có mùi đó."

"? Mùi gì?"

Angela ôm chặt lấy Yujin như một lẽ đương nhiên.

"Mùi đó, mùi ngọt ngào."

Yujin sững người lại, con gái cậu  như để xác nhận, nói thêm:

"Mùi của bác Campbell."

Yujin bối rối áp mũi vào chiếc túi, hít hà, nhưng dĩ nhiên là cậu  không thể ngửi thấy gì. Cậu bối rối chớp mắt rồi cẩn thận hỏi lại:

"Thật à, Angie? Con chắc là mùi đó không?"

Cô bé như để xác nhận, đưa mặt lại gần chiếc túi rồi nhanh chóng lùi lại.

"Đúng vậy, mùi đó đấy ạ."

Angela nhăn mặt, dùng ngón tay bịt mũi. Yujin không biết phải phản ứng thế nào trước phản ứng chân thật của con gái, cậu  chỉ ngơ ngác chớp mắt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo