Kiss The Scumbag - Chương 62

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 

#62

"Ngài đã về ạ, thưa ngài Campbell."

Sau khi đáp lại quản gia bằng một cái gật đầu ngắn gọn và lịch sự, Winston bước vào biệt thự. Giờ anh ta về nhà đã quá nửa đêm, muộn hơn nhiều so với thường lệ. Biệt thự yên tĩnh trở nên tĩnh lặng hơn khi màn đêm buông xuống, khiến nơi này giống như một nấm mồ.

Như mọi khi, quản gia lặng lẽ đi theo chủ nhân biệt thự, người đang sải bước rộng leo lên cầu thang. Tiếng giày vang vọng phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến biệt thự càng thêm âm u. Quản gia cho rằng chủ nhân của mình, người đang im lặng bước đi với đôi môi mím chặt, chắc chắn sẽ đi về phòng, nhưng hôm nay lại khác.

Anh ta dừng lại trước khi đến phòng mình. Quản gia im lặng chờ đợi ánh mắt anh ta dừng lại ở một phía hành lang. Winston nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín một lúc, như thể đang do dự có nên bước vào hay không. Quản gia chỉ còn cách chờ đợi quyết định của Winston.

Không mất quá nhiều thời gian, anh ta lại bước đi. Winston tự tay mở cửa phòng cuối hành lang rồi dừng lại ngay lập tức. Đúng như dự đoán, trên giường trống không. Quản gia lên tiếng khi thấy anh ta im lặng nhìn chiếc giường được dọn dẹp sạch sẽ, không một dấu vết sử dụng.

"Cậu Yujin đang nghỉ ngơi trong phòng của Angie. Lúc nãy tôi đã thấy họ ngủ cùng nhau, tôi có nên đánh thức cậu ấy không?"

Winston không nói gì. Anh ta trả lời sau vài giây im lặng.

"Không, cứ để cậu ấy yên."

Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên vì anh ta đã đoán trước được. Ngoài ra, anh ta cũng đã đấu tranh tư tưởng khi đứng trước cửa phòng con gái. Nói ra một câu ngắn gọn, anh ta tùy tiện cởi áo khoác vest và cà vạt vắt lên lưng ghế sofa. Quản gia nhanh chóng khoác chiếc áo anh ta vừa cởi lên một bên cánh tay và hỏi trong khi nhận từng món đồ:

"Ngài cảm thấy trong người thế nào rồi? Thuốc đã được chuẩn bị sẵn."

Trên chiếc bàn trà đặt cạnh cửa sổ hướng ra ban công, thuốc và rượu vẫn được bày biện như ngày hôm trước. Winston đi thẳng đến bàn trà và đứng đó rót rượu vào ly. Quản gia im lặng nhìn anh ta uống cạn ly whisky đầy ắp chỉ trong một hơi.

"Tôi có nên mang đá đến không ạ?"

Winston lắc đầu chỉ sau khi đặt chiếc ly rỗng xuống bàn. Tiếp theo, anh ta lấy một nắm thuốc, ném vào miệng rồi uống cạn ly rượu.

"Cuối tuần sau tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc."

Quản gia dừng lại và chớp mắt trước lời nói của Winston khi anh ta đặt ly xuống. Winston tiếp tục nhìn thẳng về phía trước và nói:

"Hãy mời càng nhiều người càng tốt. Đặc biệt là tất cả những người đã tham dự đám cưới và tiệc chiêu đãi, không được bỏ sót ai. Đừng để ai vắng mặt. Đó là một bữa tiệc quan trọng."

Liệu có ổn không khi ngày quá gấp rút, quản gia có chút bối rối trong lòng, nhưng ông ta phải tuân theo mệnh lệnh vô điều kiện. Ông ta chọn thái độ phục tùng thay vì phản đối.

"Tôi hiểu rồi. Vậy, còn người chủ trì thì sao... Tôi có nên thưa với phu nhân Campbell không?"

Trong những trường hợp như thế này, đương nhiên Yujin phải đảm nhận vai trò đó, nhưng hiện tại điều đó không dễ dàng. Quản gia đưa ra phương án hợp lý nhất theo ý kiến của mình, nhưng Winston lại nghĩ khác.

"Chẳng phải Yujin làm được sao? Đó là vai trò của Yujin mà."

"À... vâng."

Quản gia không còn gì để nói nên đáp lời "Tôi hiểu rồi" và lui xuống. Nếu Winston đã nói như vậy thì ông ta chỉ có thể tuân theo.

Ngài ấy đang nghĩ cái quái gì vậy chứ.

Quản gia bối rối nhưng vẫn quyết định tập trung vào những việc mình phải làm ngay lập tức. Ông ta phải bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc ngay từ ngày mai. Không có thời gian để gửi thiệp mời nên ông ta sẽ liên lạc qua điện thoại và trước đó phải xác nhận danh sách khách mời....

"Và...."

"Vâng."

Tiếng của Winston vang lên khi quản gia đang liên tục suy nghĩ trong đầu. Ông ta dừng suy nghĩ ngay lập tức và lắng nghe thì thấy anh ta đang đưa thêm một ly rượu lên miệng và nói:

"Ngày mai..."

Nghe thấy lời nói tiếp theo, quản gia vô thức ngạc nhiên nhìn chủ nhân của mình.

------------

 

"Cô nói là anh ta muốn ăn sáng sao? Với tôi?"

Nghe lời của người hầu gái, Yujin không giấu được vẻ bối rối và hỏi lại. Người hầu gái gật đầu với vẻ mặt vô cảm và nói:

"Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng ăn sáng. Cậu đã sẵn sàng chưa ạ?"

"À, không. Chờ một chút."

Cậu vừa mới thức dậy chưa được bao lâu. Yujin nhẹ nhàng rời khỏi con gái vẫn còn đang ngủ say, bước xuống giường và vội vã chạy vào phòng tắm. Đột nhiên muốn ăn sáng với mình là có ý gì? Anh ta đang có ý đồ gì?

Hôm trước, Winston đã về nhà rất muộn. Cậu cố tình cho con ngủ sớm và ngủ cùng Angie trong phòng, nhưng anh ta đã không trở lại cho đến khi Yujin ngủ say hẳn. Hơn nữa, cậu còn nghĩ đến trường hợp anh ta sẽ lôi mình ra khỏi giường của Angela, nhưng đó cũng chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn.

Mọi dự đoán đều sai lệch, vậy mà đột nhiên anh ta lại muốn cùng ăn sáng.

Nghĩ rằng hoàn toàn không thể hiểu được đầu óc của người đàn ông tên Winston, Yujin nhanh chóng chuẩn bị xong rồi bước ra ngoài. Sau khi xác nhận rằng con gái mình vẫn đang ngủ ngon giấc, cậu bước theo người hầu gái.

Ah.

Khi đi xuống tầng dưới và đi dọc theo hành lang dài, trước khi đến phòng ăn sáng, cậu đã ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng. Ngửi thấy mùi hương ngày càng nồng nặc, cậu biết rằng mình đang đến gần đích đến. Yujin cố gắng kìm nén hơi thở đang rối loạn vì lo lắng và tiếp tục bước đi.

Cuối cùng, khi bước vào phòng ăn sáng, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là người đàn ông đang ngồi uống cà phê dưới ánh nắng. Quản gia đứng cạnh anh ta phát hiện ra Yujin nên bước tới kéo chiếc ghế trống đối diện. Không khí bình yên lan tỏa trong căn phòng tràn ngập hương cà phê dịu ngọt, ánh sáng rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ lớn mở toang và tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên, nhưng Yujin không thể thả lỏng sự căng thẳng. Cậu mím chặt môi và bước đi. Winston chắc chắn biết cậu đã đến, nhưng anh ta chỉ nhìn vào máy tính bảng mà không phản ứng gì.

"Cảm ơn."

Cậu vừa nói lời cảm ơn ngắn gọn với quản gia, người đã kéo ghế cho cậu, vừa ngồi xuống, và anh ta đã lên tiếng sau khi thấy Yujin ngồi ngay ngắn.

"Cậu dùng cà phê hay trà?"

"Tôi dùng trà."

"Cậu muốn thêm mật ong hay chanh?"

"Cả hai đều được."

"Tôi hiểu rồi."

Quản gia tỉ mỉ hỏi cậu muốn chế biến trứng như thế nào, muốn nướng thịt xông khói đến mức nào, muốn chuẩn bị loại nước ép buổi sáng nào, rồi liếc nhìn Winston, nhanh chóng rời đi. Theo thái độ thuần thục của người quản gia, có vẻ như ông ta đang kiểm tra xem chủ nhân có thiếu thứ gì không.

Tiếng chim hót lại vang lên. Cuối cùng họ cũng chỉ còn lại hai người. Yujin cảm thấy khó chịu vì sự im lặng gượng gạo, nhưng cậu không muốn phá vỡ nó một cách vội vàng. Cho dù người đàn ông này có mở miệng thì cũng không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Nhưng con gái cậu đang đợi cậu một mình trong phòng. Rõ ràng là anh ta đã gọi cậu đến trước, vậy mà lại phớt lờ cậu như thế này, khiến cậu tức giận, nhưng hiện tại người bị nắm thóp là cậu. Cuối cùng, Yujin không còn cách nào khác ngoài việc mở miệng trước.

"Anh muốn gì? Chắc chắn không phải là anh muốn ăn sáng với tôi."

Winston thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà nói:

"Chờ đi."

Lại nữa rồi. Anh ta đã nói những lời tương tự trước đây và Yujin đã bày tỏ rằng cậu không thích điều đó. Tuy nhiên, thái độ của người đàn ông này vẫn không thay đổi. Anh ta không có khả năng học hỏi sao? Hay là anh ta nghĩ rằng cậu có thể bỏ qua những gì anh ta nói?

Khi nghĩ như vậy, cậu chỉ còn một cách duy nhất.

"Winston."

Yujin đưa tay lên bàn và nắm lấy tách trà của anh ta. Cậu tiếp tục nói với giọng bình tĩnh với Winston, anh vẫn không thèm để ý đến cậu:

"Anh muốn thay quần áo, hay là muốn nói chuyện với tôi?"

Trước câu hỏi đột ngột đó, cui cùng Winston cũng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy anh ta vẫn đang nhíu mày, Yujin điềm tĩnh nói thêm:

"Nếu tôi làm đổ nó, anh sẽ phải thay quần áo đấy, chẳng phải nói mục đích gọi tôi đến sẽ đỡ phiền hơn sao?"

Quản gia vừa mang trà trở lại thì giật mình, hình ảnh đó lọt vào tầm mắt Yujin. Nhưng Yujin vẫn chỉ nhìn Winston trong khi tay vẫn đang cầm tách trà. Winston cũng chỉ im lặng nhìn cậu. Thời gian chậm rãi trôi đi vài giây giữa Winston và Yujin, những người đang nhìn nhau chằm chằm, với quản gia đang vội vàng nghĩ về những việc mình phải làm để chuẩn bị cho sự cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo