Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#64
Bà ta tiếp tục thao thao bất tuyệt về bữa tiệc. Nào là sẽ thay đổi rèm cửa như thế nào, sẽ đặt hoa ở đâu và nhờ ai, thiết kế thiệp mời gửi cho khách như thế này thì sao, bà ta tuôn ra đủ thứ ý tưởng như thể đã suy nghĩ suốt đêm, nhưng Winston chỉ nghe lọt tai bên này, rồi cho ra tai bên kia.
"Cứ mời Evelyn đến đi."
Anh nói sau khi dùng khăn ăn lau miệng. Winston vô cảm nói thêm với mẹ mình, bà đang gật đầu và nở một nụ cười mãn nguyện:
"Mẹ không cần chuẩn bị tiệc đâu. Cứ để Yujin và Cain tự lo liệu đi."
Vẻ mặt trên khuôn mặt của phu nhân Campbell biến mất trong tích tắc. Winston đứng dậy, mặc kệ mẹ mình đang ngơ ngác như thể vừa bị đánh một cú trời giáng. Đó là một dấu hiệu ngầm cho thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng tất nhiên phu nhân Campbell không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
"Winston, con đang nói cái gì vậy?"
Bà ta túm lấy cánh tay của con trai mình, vì anh đang định bỏ đi, và hỏi với khuôn mặt lạnh lùng.
"Bữa tiệc của gia tộc Campbell, hơn nữa lại là bữa tiệc đầu tiên mà con tổ chức sau khi thừa kế gia tộc, mà con lại giao cho thứ đó? Chắc là mẹ nghe lầm hoặc con nói sai thôi, đúng không?"
"Không."
Winston không cố gắng giật tay mẹ ra mà nói một cách công thức:
"Mẹ nghe đúng rồi đấy. Yujin sẽ là người chủ trì bữa tiệc. Nếu mẹ muốn giúp đỡ thì cứ làm, con không quan tâm."
"Winston!"
Không thể chịu đựng được nữa, phu nhân Campbell bật dậy khỏi ghế và trừng mắt nhìn con trai mình với đôi mắt chứa đầy giận dữ.
"Hủy ngay đi, ngay lập tức. Con phải nói những lời hợp lý một chút chứ. Một thứ dơ bẩn không biết từ đâu chui ra lại chủ trì bữa tiệc của gia tộc Campbell? Chẳng lẽ con... bị pheromone làm cho mờ mắt rồi à? Nên mới bị lú lẫn thế này?"
Winston im lặng nhìn xuống bà ta. Thấy phu nhân Campbell khựng lại trong giây lát trước ánh mắt khó chịu của mình, Winston lên tiếng:
"Con hoàn toàn tỉnh táo. Yujin sẽ chủ trì bữa tiệc. Vậy con xin phép đi làm đây."
Anh dứt khoát nói những gì mình cần nói rồi bước đi. Thay vì giữ anh lại, phu nhân Campbell lạnh lùng nói vọng theo từ phía sau:
"Đừng nói là con lại bị nó lừa gạt nữa đấy nhé?"
Winston đang sải bước rộng bỗng dừng lại. Anh chậm rãi quay đầu lại với ánh mắt chứa đầy khinh bỉ và tức giận. Nhìn thấy khuôn mặt đó, phu nhân Campbell lùi lại một bước, nhưng không quên cảnh báo:
"Đừng quên nó đã biến con thành bộ dạng gì."
Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua. Winston nheo mắt và nhếch mép.
"Con biết rõ lắm."
Anh thì thầm bằng giọng trầm thấp:
"Quá rõ là đằng khác."
Ngay sau đó, Winston quay người và bước đi tiếp. Anh rời khỏi phòng ăn sáng, nhưng lần này phu nhân Campbell đã không giữ anh lại. Thay vào đó, bà ta thở dài một hơi sâu như trút hết những uất ức và ngồi phịch xuống ghế. Đầu bà ta bắt đầu đau nhói và những cơn đau đầu ập đến. Bà ta đặt một tay lên trán và chìm vào suy nghĩ trong khi nhìn chằm chằm vào khoảng không với vẻ mặt dữ tợn.
Rốt cuộc thì thằng bé đang nghĩ cái quái gì vậy.
Mặc dù là đứa con do chính mình sinh ra, nhưng bà ta hoàn toàn không thể hiểu được thằng bé đang nghĩ gì. Bà ta nuốt một tiếng rên rỉ khe khẽ và nghiền ngẫm những suy nghĩ của mình. Điều may mắn duy nhất là cảm xúc tiêu cực của Winston dành cho Yujin dường như không hề thay đổi.
Tất nhiên là như vậy rồi.
Phu nhân Campbell đứng dậy khỏi ghế với vẻ mặt đáng sợ. Người hầu gái định hỏi xem bà ta có cần gì không thì vội vàng né sang một bên. Không thèm liếc nhìn người hầu gái đó, phu nhân Campbell rời khỏi phòng ăn sáng và đi dọc theo hành lang trong khi suy nghĩ.
Chuẩn bị thêm một kế hoạch dự phòng nữa cũng không có gì là xấu.
Bà ta gọi điện cho con trai cả Gordon sau khi ra khỏi biệt thự và lên xe. Sau hai hồi chuông, một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, và phu nhân Campbell mới lên tiếng:
"Mẹ có một việc con cần làm, Gordon."
Giọng nói của bà ta vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng phản ứng của Gordon lại khác.
"Có phải là phương án thay thế mà mẹ đã nói lần trước không ạ?"
Giọng nói có vẻ phấn khích của anh ta còn pha lẫn niềm vui khi cuối cùng cũng có thể giải đáp được những thắc mắc bấy lâu nay. Phu nhân Campbell cố gắng kìm nén tiếng thở dài cay đắng trước phản ứng ngu ngốc của con trai và tiếp tục nói với giọng thờ ơ:
"Coi như là một kế hoạch dự phòng nhỏ thôi. Con có nghe nói Winston sẽ tổ chức một bữa tiệc không?"
"Dạ? Không ạ, đột nhiên vậy sao?"
"Ừ."
Nghe phản ứng ngơ ngác của con trai, phu nhân Campbell nhẹ nhàng nói tiếp:
"Thằng bé bảo sẽ giao vai trò chủ trì bữa tiệc cho cái thứ đó. Vậy nên lần này mẹ quyết định sẽ không can thiệp nữa."
"Dạ?"
Gordon hét lớn từ đầu dây bên kia. Tai của phu nhân Campbell bị chói tai trong giây lát, bà ta nhíu mày và đưa điện thoại ra xa tai. Gordon không thể biết được phản ứng của mẹ mình, tiếp tục hét lên:
"Không, chuyện đó làm sao mà chấp nhận được chứ? Sao lại đột nhiên thế? Mà còn giao cho cái thằng trai bao đó nữa? Winston bị điên rồi à?"
"Im lặng đi, đừng có hét lên vô lễ như thế."
Sau khi nghiêm khắc quở trách, phu nhân Campbell mới lên tiếng sau khi Gordon bất đắc dĩ im lặng:
"Chuyện đó thì tạm thời bỏ qua đi. Chắc là Winston cũng có lý do của nó. Quan trọng hơn là mẹ có một việc khác muốn con làm."
"À, vâng. Mẹ cứ nói đi ạ."
Đến lúc này Gordon mới miễn cưỡng đáp lời. Phu nhân Campbell xác nhận rằng anh ta đã bình tĩnh lại phần nào rồi mới mở lời. Nghe những lời đó, hơi thở của Gordon dần trở nên nặng nhọc, và ngay khi phu nhân Campbell vừa dứt lời, anh ta lại lớn tiếng:
"Chuyện đó thật sao ạ? Cái thứ đó còn làm đến mức đó nữa cơ à?"
"Ừ."
Lần này, phu nhân Campbell không trách mắng con trai mà chỉ trả lời trong khi đưa điện thoại ra xa tai một chút.
"Con biết mình phải làm gì rồi chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi ạ."
Gordon nói với giọng hào hứng và phấn khởi hơn.
"Cảnh báo em trai mình khi có sâu bọ xấu bám theo là trách nhiệm của gia đình mà. Mẹ đừng lo, con sẽ khuyên nhủ Winston thật tốt."
Nghe thấy giọng nói đầy khí thế đó, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi phu nhân Campbell.
"Ừ, mẹ yên tâm rồi."
Bà ta định cúp điện thoại, nhưng giọng của Gordon lại vang lên từ đầu dây bên kia.
"Làm sao mà cái thứ đó có thể sống đến mức đó vậy chứ? Đúng là lũ đáy xã hội thì không thể nào thay đổi được mà..."
Bỏ lại những lời nói tiếp theo đó, phu nhân Campbell cúp máy. Nếu Winston biết được những chuyện đó thì chắc cũng sẽ hết tình cảm thôi. Tất nhiên, nếu anh còn có chút tình cảm nào.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, phu nhân Campbell thoải mái tựa lưng vào ghế. Một năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Mặc dù việc Winston chọn Yujin làm người chủ trì bữa tiệc khiến bà ta có chút bất an, nhưng không sao cả. Chắc chắn cậu ta có vô số quá khứ muốn che giấu, và chỉ cần bà ta tiết lộ từng chuyện một thôi thì Winston chắc chắn sẽ hoàn toàn chán ghét cậu ta.
Vậy mà dám trơ tráo quay lại gia tộc Campbell một lần nữa.
Phu nhân Campbell nhìn xa xăm với đôi mắt lạnh lùng. Bà ta sẽ không bao giờ để ai phá hỏng đứa con trai quý giá của mình một lần nữa. Bà ta sẽ ngăn cản bằng tất cả sức lực của mình.
Nhất định.
-----------
Trong căn phòng tối om, chỉ có vài chiếc đèn bàn đang phát sáng. Trong ánh cam mờ ảo, Yujin run rẩy đứng đó. Với khuôn mặt méo mó vì xấu hổ và hai vai rụt lại hết cỡ.
Cậu chỉ mặc độc một chiếc quần lót trắng xớ xác và lỗi thời.
Harold ngồi trên ghế uống rượu vang và nhìn Yujin trong bộ dạng đó. Cậu vẫn còn mang dáng vẻ của một thiếu niên non nớt, người vừa mới bước qua khỏi tuổi thiếu niên. Đối với cậu , người trông trẻ hơn tuổi thật đến năm tuổi, và trên thực tế sắp bước sang tuổi mười tám, thì cảnh tượng trước mắt là vô cùng kích thích.
"Yujin, đừng có như vậy mà, phải ưỡn vai lên chứ. Chẳng phải ta đã chỉ cho con biết bao nhiêu lần về tầm quan trọng của tư thế đúng mực rồi sao?"
Harold nói bằng giọng dịu dàng. Không khác mấy so với những gì ông ta thường nói, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép điều đó. Yujin nhìn ông ta với một trái tim muốn khóc, nhưng Harold chỉ nhíu mày như đang thúc giục. Không còn cách nào khác, Yujin run rẩy ưỡn thẳng lưng đang khom người. Cơ thể gầy gò cao lớn của cậu dần hiện ra dưới ánh đèn. Mặc dù gầy đến mức xương sườn lộ rõ, nhưng xương hông của cậu lại giống như của một người trưởng thành, khơi gợi một cách kỳ lạ.
"Con đang trở thành một cơ thể để tiếp nhận đàn ông đấy."
Harold nói. Yujin biết rất rõ rằng ông ta đang chậm rãi nhìn lướt qua khắp cơ thể mình mà không hề chớp mắt lấy một cái. Cậu cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn dụi mắt bằng mu bàn tay.