Kiss The Scumbag - Chương 68

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#68

Những nụ hôn cả hai trao nhau trước đây chỉ là chạm môi mà thôi. Vậy mà bây giờ, lại là những nụ hôn trưởng thành mà cậu chỉ thấy trên sách vở.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Winston hôn người khác thôi cũng khiến tim cậu đau đớn đến chết đi sống lại. Winston giật mình mở to mắt khi thấy mắt Yujin ngấn lệ.

"Em nói cái gì vậy, sao anh lại hôn người khác được."

"Nhưng, nhưng mà."

Yujin hít sụt sịt để kìm nén cơn khóc và trả lời.

"Anh hôn giỏi quá... Trước đây, anh đâu có hôn thế này."

Trước tình huống khó tin này, Winston bối rối, nhưng khi thấy vẻ mặt đau khổ của Yujin thì anh lại cảm thấy lạ lùng. Đôi mắt ngấn lệ của cậu vừa đáng thương lại vừa khiến tim anh rung động. Anh chỉ muốn ăn cậu ngay tại chỗ này thôi. Các ngón tay của Winston tê rần nên anh vội vàng nắm chặt rồi xòe tay ra lặp lại nhiều lần.

"Ngốc ạ, anh chỉ có mỗi em thôi."

Làm sao cậu có thể đáng yêu đến vậy chứ. Anh không thể kìm nén được mà ôm chặt Yujin. Liên tiếp hôn lên khắp khuôn mặt cậu khiến Yujin nhăn một bên mắt và mở lời.

"Thật... thật chứ?"

Nghe thấy giọng nói run rẩy, lần này anh hôn lên môi cậu. Winston há to miệng như muốn nuốt chửng lấy môi Yujin, đưa lưỡi vào khuấy đảo và trộn lẫn nước bọt một cách thô bạo. Anh dùng một tay giữ chặt gáy cậu và tay kia ôm chặt eo khiến Yujin không thể cử động. Yujin hoàn toàn bị giam cầm trong vòng tay anh và chấp nhận nụ hôn điên cuồng.

Haa, haa.

Mãi đến khi cả hai khó khăn lắm mới rời môi nhau và thở dốc, Winston lại hôn lên môi cậu lần nữa. Sau khi mút lưỡi và cắn môi dưới của cậu, anh mới trả lời.

"Thật mà. anh không muốn hôn ai ngoài em ra cả. Chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã muốn nôn rồi."

"Nhưng... vậy thì, anh đã học những cái này ở đâu?"

Winston bật cười trước câu hỏi ngập ngừng của Yujin.

"Lần sau chúng ta cùng đi xem nhé."

"Đi xem á?"

Yujin giật mình hỏi. Nhìn cậu chớp mắt với đôi mắt ướt át và đôi má ửng đỏ, Winston không trả lời mà chỉ hôn lên khắp người cậu. Khi anh mút mạnh vào cổ cậu, Yujin nhăn mặt và rên rỉ.

"Đ, đừng mà..."

"Đau à?"

Winston vừa khẽ liếm vừa hỏi, Yujin ngập ngừng đáp.

"Không phải là đau, nhưng..."

Winston bật cười khi thấy cậu ấp úng không nói hết câu. Anh cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung vì cậu quá đáng yêu.

"Anh muốn làm rất nhiều thứ với em."

"Cái gì cơ?"

Yujin tò mò hỏi với đôi mắt sáng rực. Winston chỉ cười mà thôi.

"Anh sẽ dạy cho em từng thứ một. Em chưa từng đi ra ngoài đúng không?"

"Ừm... vâng."

Yujin ngập ngừng gật đầu.

"Em đã ở đây suốt."

Nghe thấy cậu nói thêm bằng giọng nhỏ nhẹ, Winston hôn lên môi cậu.

"Sao cứ hôn mãi thế..."

Vừa rời môi nhau ra, Yujin đã nhỏ giọng than phiền khiến Winston khẽ cắn má cậu.

"Không thích à?"

"Không phải... thích mà..."

Yujin ngập ngừng trả lời.

"Anh cứ hôn mãi thế này thì cuộc trò chuyện bị ngắt quãng mất... em cũng muốn nói chuyện nhiều nữa mà..."

"Em nói đúng nhỉ."

Vậy mà vừa nói xong Winston lại hôn Yujin lần nữa. Anh còn hôn chụt chụt khắp mặt cậu như hôn một đứa trẻ khiến Yujin phải quay mặt đi và từ chối.

"Thôi, thôi mà. Hôm nay đủ rồi!"

Cậu che miệng Winston bằng cả hai tay và đẩy anh ra nói một cách vội vã, Winston nhíu mày có vẻ không vui rồi đột nhiên liếm lòng bàn tay Yujin.

"Á!"

Thấy cậu giật mình buông tay, Winston không bỏ lỡ cơ hội và hôn Yujin. Cuối cùng lại bị hôn mất, Yujin nhìn anh bằng ánh mắt oán hận thì Winston phá lên cười.

"Anh xin lỗi, nhưng anh không thể kìm lòng được."

Yujin đỏ mặt khi thấy anh đan tay vào tay cậu và hôn lên từng đốt ngón tay. Bản thân cậu cũng rất thích những nụ hôn của anh, nhưng cậu cũng muốn trò chuyện nữa. Cùng nhau đọc sách như trước đây, hoặc chỉ cần đi dạo trong vườn cùng nhau thôi cũng được. Hay là cùng nhau làm nước chanh? Hay cùng nhau nấu bữa tối?

quá nhiều thứ cậu muốn làm khiến tim cậu như muốn vỡ tung. Nhưng trái ngược với những suy nghĩ trong đầu cậu, cả hai lại hôn nhau và chia sẻ hơi thở và thời gian cứ thế trôi qua.

"Anh phải về đây."

Không biết bao lâu đã trôi qua. Yujin cũng biết rằng đã đến lúc cậu phải để anh đi. Dù nói như vậy, Winston vẫn dụi môi lên má Yujin.

"Thời gian trôi nhanh quá."

Yujin lẩm bẩm than vãn thì Winston hôn lên miệng cậu.

"Đừng lo, từ giờ chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày mà."

Anh lại hứa và cẩn thận đặt Yujin xuống khỏi đùi mình sau khi hôn cậu thêm một lần nữa. Chưa đi được vài bước đến cửa trước mà cả hai đã hôn nhau và ôm nhau không biết bao nhiêu lần. Khi cậu vừa mới mở cửa ra, nỗi buồn đã ập đến trong lòng Yujin.

"Đừng có làm cái mặt như vậy."

Winston cũng nói bằng giọng tiếc nuối và ôm mặt Yujin hôn cậu. Vẫn còn vuốt ve má cậu, Winston thì thầm.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài nhé. Em muốn đi đâu? anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu."

"Thật sao? A..."

Khuôn mặt của Yujin, người đã mở to mắt ngạc nhiên, bỗng chốc tối sầm lại. Winston nhìn cậu nghi hoặc vì cảm thấy có gì đó không ổn và Yujin cúi gằm mặt xuống và lẩm bẩm.

"Sắp đến... ngày Harold đến rồi, lỡ như lúc em không có ở nhà mà ông ấy đến rồi phát hiện ra em lén trốn đi thì chắc sẽ có chuyện lớn mất..."

Khi nói những lời đó, cậu có cảm giác như có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ họng. Yujin đau đớn kết thúc câu nói. Dù đã hạnh phúc đến thế, nhưng thực tại đột ngột ập đến khiến cậu lại u sầu. Winston đã hiểu nhầm phản ứng đó của cậu là do cậu không muốn chia tay.

"Không còn cách nào khác à, cha bao lâu thì đến một lần?"

"Khoảng một tháng một lần..."

Winston khẽ đáp lại và hôn lên trán Yujin.

"Chúng ta ra ngoài sau khi cha đến rồi đi nhé. Như vậy có được không?"

Không, không ổn chút nào.

Yujin cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ lại và ngước nhìn anh. Winston hôn lên môi Yujin lần nữa rồi lùi lại một bước.

"Ngủ ngon, Yujin. Mai anh lại đến."

Nói xong anh lùi dần về phía sau. Suýt chút nữa thì anh đã ngã khỏi cầu thang vì không thể rời mắt khỏi Yujin, nhưng may mắn thay anh đã giữ thăng bằng kịp thời. Thấy Yujin giật mình hít vào một hơi, Winston bật cười rồi lại rên rỉ. Vừa đi được hai ba bước, Winston đã quay lại ôm lấy Yujin và lần này hôn cậu thật sâu. Yujin cảm thấy an tâm khi anh vừa liếm láp vừa mút môi mình và ôm chặt cậu đến mức tưởng chừng như xương cốt mình sắp vỡ ra, và cậu ôm chặt lấy anh bằng tất cả sức lực.

"Cứ thế này chắc trời sáng mất."

Winston khó khăn lắm mới rời môi cậu và cười gượng gạo trong khi thở dốc. Nếu được thì hay quá. Yujin không muốn để anh đi. 'Cứ ở bên cạnh em mãi đi mà, đừng bỏ em lại một mình.'

Winston buông tay Yujin ra và rời đi lần nữa. Trước bóng lưng anh đang quay đi như thể đã quyết tâm cao độ, sắc mặt Yujin trở nên tái mét. Trái tim đang đập rộn ràng của cậu bắt đầu rộn lên vì bất an. Winston sẽ đi mất. Rồi Harold sẽ đến. Vậy thì mình sẽ. Vậy thì mình sẽ.

"Đừng đi mà...!"

Cậu không thể chịu đựng được vì quá sợ hãi. Yujin hét lên trong kinh hoàng và chạy về phía Winston. Nghe thấy tiếng cậu nắm lấy cánh tay mình một cách vội vã, Winston ngạc nhiên nhìn xuống. Khuôn mặt người yêu vừa nãy còn ngước nhìn mình với vẻ đáng yêu giờ đã tái mét.

"Yujin, sao vậy? Có chuyện gì à?"

Winston hoảng hốt ôm lấy Yujin và vuốt ve lưng cậu.

"Ổn rồi, đừng lo lắng. Có anh ở đây mà. Sao vậy? Em sợ gì?"

Cơn run rẩy của Yujin truyền đến khắp cơ thể anh. Winston càng ôm chặt lấy cậu và chờ đợi cơn run rẩy dừng lại.

"Ổn rồi, Yujin. Ổn rồi mà. Yên tâm đi, ổn rồi."

Anh lặp lại những lời tương tự như đang niệm chú, và anh cảm thấy Yujin dần bình tĩnh lại. Khi hơi thở run rẩy đang dồn dập thoát ra từ cậu dần lắng xuống, Winston mới có thể thả lỏng vai mình. Anh vẫn giữ chặt cánh tay mình đang ôm Yujin và hôn lên tóc cậu. Anh quyết định rằng giờ mình có thể hỏi cậu rồi nên Winston dịu dàng mở lời.

"Có chuyện gì vậy? Sao em lại thế? Ổn mà, cứ nói cho anh biết đi."

Dù hỏi lý do bằng giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, Yujin vẫn không dễ dàng mở lời. Nếu mình nói ra thì sẽ ra sao? Winston cũng sẽ nổi giận với mình sao? Giống như phu nhân Campbell?

Ký ức về việc bị tát đến mức má muốn nứt ra khiến sống lưng cậu lạnh toát. Nếu ngay cả Winston cũng nhìn cậu như vậy thì cậu sẽ không thể chịu đựng được mất. Ngay cả khi biết rằng Yujin đang ngấn lệ và không thể nói được gì, Winston vẫn không thể xua tan đi cảm giác bất an. Đã có chuyện gì xảy ra khiến cậu sợ hãi đến mức này vậy?

"Yujin, anh xin em đấy. Hãy nói cho anh biết, nếu em tin anh."

Nhưng Yujin vẫn không thể nói gì cả. Winston không bỏ cuộc và tiếp tục dỗ dành cậu.

"Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không trách em đâu. Hãy nói thật đi, có chuyện gì vậy? Em có điều gì muốn nói với anh đúng không?"

Ư.... một tiếng thở thô ráp như tiếng rên rỉ vang lên từ bên trong cổ họng Yujin. Cậu quá sợ hãi, nhưng hy vọng còn lại của cậu giờ chỉ còn Winston mà thôi. Ngược lại, nếu ngay cả Winston cũng quay lưng với cậu thì Yujin có lẽ sẽ muốn chết đi mất.

"Thật... thật chứ ạ? Anh sẽ không trách em ch...?"

Yujin hỏi với giọng nghẹn ngào và đôi mắt đẫm lệ. Winston gật đầu và hôn lên má và cổ cậu. Lúc đó anh mới nhận ra rằng từ Yujin thoang thoảng có mùi pheromone. Winston kìm nén sự phấn khích và thay vào đó cố gắng trả lời bằng một giọng điệu kiên quyết.

"Tất nhiên rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ phản bội em đâu. Yujin, nếu em thích anh thì hãy tin anh."

Yujin lại nuốt một ngụm nước bọt khan và nhắm mắt lại. Những giọt nước mắt đang đọng lại tràn ra.

"Harold, đã...."

Khó khăn lắm cậu mới mở mắt và thốt ra những lời khó khăn bằng giọng nói nghẹn ngào.

"Đã làm, những chuyện kỳ lạ với em..."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo