Kiss The Scumbag - Chương 81

lịch update thứ 4

#81

Thật tuyệt vời khi Angie có một người bạn tốt.

Dù mệt mỏi, khóe miệng cậu vẫn giãn ra. Thời gian trôi qua vui vẻ hơn cậu nghĩ rất nhiều. Không chỉ Angela, mà cả Yujin cũng có một khoảng thời gian thư giãn hiếm có. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cười nói vui vẻ với người nhà Campbell như thế này.

Khác với việc nghĩ rằng mình cần giữ phép lịch sự tối thiểu, Yujin thực sự hòa mình vào cuộc trò chuyện. Charlotte cũng quen dần và có thể trò chuyện với họ một cách thoải mái. Tất nhiên, cô vẫn cẩn trọng quan sát xung quanh, nhưng cô đã thoải mái hơn rất nhiều so với ban đầu. Đến lúc chia tay, cô còn nghiêm túc suy nghĩ về việc hẹn gặp nhau lần sau.

Mình vẫn chưa thể rời đi ngay được, vậy nên giao lưu thân thiện trong thời gian này cũng không sao nhỉ...

Ngay cả sau khi họ rời đi, cậu nghĩ rằng mình có thể giữ liên lạc với họ. Tất nhiên, chỉ khi họ muốn.

Chuyện sau này cứ để sau này tính.

Yujin bảo con gái tự dọn đồ chơi rồi lặng lẽ quan sát. Nhìn con bé hăng hái chạy đi chy lại khắp căn phòng rộng lớn để dọn dẹp đồ đạc, cậu không khỏi mỉm cười hài lòng.

Một ngày bình yên hiếm có. Đột nhiên, Yujin nhận ra lý do là gì. Từ lúc mở mắt cho đến giờ, cậu vẫn chưa nhìn thấy Winston. Cậu không biết khi nào anh ta sẽ quay lại. Nhưng ít nhất cũng phải mất một ngày.

Trong thời gian đó, mình được tự do.

Vừa nghĩ vậy, cậu đột nhiên nhận ra. Chẳng lẽ hôm nay là cơ hội tuyệt vời hay sao?

Không tự chủ được, Yujin bật dậy và theo phản xạ nhìn cánh cửa đang đóng kín, rồi lại ủ rũ buông thõng vai.

Mình còn không lái xe được, thì đi đâu chứ.

Haizz, Yujin lại thở dài và xoa trán, Angela ngạc nhiên gọi cậu.

"Bố ơi?"

Nghe thấy giọng nói pha lẫn sự lo lắng của con gái, Yujin vội vàng mỉm cười và lắc đầu, cố tỏ ra không có chuyện gì.

"Không có gì đâu, Angie. Bố chợt nghĩ ra một chuyện."

Có cách nào không nhỉ?

Hơn nữa, khi lái xe ra khỏi biệt thự, mình cần có một cái cớ hợp lý. Và mình cũng phải tránh mặt những vệ sĩ nữa.

Vệ sĩ để làm gì cơ chứ.

Yujin cảm thấy tức giận, nhưng cậu không thể khiến con gái lo lắng thêm được. cậu cố gắng che giấu cảm xúc của mình và kìm nén cơn giận. Trước đây, cậu chỉ lo lắng về việc lái xe, nhưng giờ cậu nhận ra còn có những việc khác cần giải quyết.

Có vẻ khó khăn hơn mình nghĩ rồi...

Cảm thấy điềm chẳng lành, Yujin cau mày. Angela nhìn cậu như vậy và nghiêng đầu khó hiểu.

 

Máy bay đã dừng trên đường băng được 30 phút. Đã đến giờ xuống máy bay từ lâu, nhưng người đàn ông vẫn chống cằm và chìm đắm trong suy nghĩ, không hề nhúc nhích. Thay mặt cho các nhân viên hàng không đang liên tục dò xét cậu và không biết phải làm gì, thư ký tiến lên phía trước.

"Ngài Campbell, chúng ta đến rồi. Ngài có chỉ thị gì không ạ?"

Thấy thư ký khéo léo tránh né vấn đề chính, Winston không phản ứng ngay. Sau vài giây im lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

"Không, không cần đâu."

Mọi người đều lo lắng rằng anh sẽ không di chuyển, nhưng may mắn thay, Winston đã hiểu ý. Ngay sau đó, Winston đứng dậy và sải bước dài, các nhân viên đang chờ đợi nhanh chóng đứng thẳng hàng hai bên. Anh chào hỏi nhân viên một cách đơn giản như mọi khi, nhưng dường như anh đang nghĩ về điều gì đó khác. Anh nói lướt qua và nhanh chóng rời đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi vội vàng chuẩn bị tan làm. Thư ký cũng vội vàng đuổi theo Winston và xác nhận anh lên xe đang chờ sẵn rồi chào tạm biệt.

"Vậy tôi xin phép chào ngài Campbell, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Winston gật đầu ngắn gọn, và chiếc xe từ từ rời đi. Thư ký đứng tại chỗ nhìn chiếc xe sedan chở anh và xe của vệ sĩ di chuyển phía sau cho đến khi chúng hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, rồi mới thả lỏng vai.

Cuối cùng thì chuyến công tác ngắn ngày cũng kết thúc. Thực ra, nó gần giống như một công việc cá nhân của Winston hơn là một chuyến công tác.

Có lẽ là về partner.

Trên đường lái xe về nhà, thư ký nhớ lại. Nếu đó là việc hẹn gặp lại cảnh sát mà cậu ấy đã từng chung sống, thì không có gì khác ngoài điều đó.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của Winston khi anh bước ra sau một thời gian dài chờ đợi. Anh ta xanh xao như thể toàn bộ máu trong cơ thể đã biến mất, và kể từ đó đến nay, anh ta chỉ nói vài lời cơ bản. Nhớ lại việc Winston liên tục chìm đắm trong suy nghĩ, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cảnh sát đó. Rốt cuộc chuyện đó là gì?

Đó là một điều hoàn toàn không thể trả lời, nhưng cô không thể ngừng tò mò. Sự việc xảy ra vào sáng hôm sau lại một lần nữa làm lung lay cô, người vừa cố gắng gạt bỏ suy nghĩ và tập trung vào công việc. Thư ký đã rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ cấp trên trong khi đang chuẩn bị bữa sáng trước khi đi làm.

"Vâng? Ngay bây giờ ạ?"

Đó là một chỉ thị bất ngờ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Cô bối rối trả lời rằng cô hiểu rồi vội vàng cúp máy.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô không thể kìm nén sự tò mò và cuối cùng đã vò tóc.

--------

 

Ừm, Yujin khẽ rên rỉ và trở mình, từ từ tỉnh giấc. Khi cậu hé mắt, một cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt. Bức tường và trần nhà, cửa sổ, rèm cửa, ánh nắng buổi sáng tràn vào, và.

Winston.

Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế và chìm đắm trong suy nghĩ, Yujin ngay lập tức rơi vào trạng thái do dự. Mình có nên giả vờ ngủ tiếp không? Hay là thức dậy luôn?

Đó chỉ là một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, nhưng không cần thiết phải làm như vậy. Winston dường như đã nhận thấy tiếng động và ngay lập tức nhìn về phía cậu.

Chết rồi.

Yujin nghĩ thầm, nhưng cậu không thể giả vờ ngủ được nữa. cậu miễn cưỡng ngồi dậy và đối mặt với Winston, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lấy họ. Người đàn ông lúc nào cũng chế nhạo và buông những lời lẽ cay độc mà cậu không thể chịu đựng được lại im lặng một cách bất ngờ. Yujin nghi ngờ thầm và chậm rãi ngồi dậy.

"... Anh về từ khi nào vậy?"

Dù hỏi với một giọng không mấy vui vẻ, cậu vẫn nghĩ rằng mình có thể bị phớt lờ. cậu tự nhủ rằng điều đó sẽ không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Winston đã lên tiếng một cách bất ngờ.

"Vào lúc rạng sáng."

Yujin chớp mắt ngạc nhiên trước giọng nói trầm lắng của anh. Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng cậu cảm thấy một cảm giác xa lạ.

Không hề cảm thấy thù địch.

Thái độ của anh ta, người luôn tỏ ra gay gắt với Yujin, đã dịu đi một cách kỳ lạ. Có lẽ cậu đã nhầm. Chắc chắn là vậy. Không có lý do gì để một người đột ngột thay đổi. cậu tự nhủ, nhưng Winston lại tiếp tục nói.

"Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Yujin không giấu được vẻ ngạc nhiên và nhìn anh. cậu nghĩ rằng mình đã sai chăng, nhưng thái độ này của Winston lại khiến cậu bối rối. Rốt cuộc tại sao anh ta lại như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?

"... Có phải anh đã đến bệnh viện không?"

Yujin đoán rằng lịch trình trống rỗng đột ngột của anh có lẽ là vì điều đó, và Winston nghiêng đầu sang một bên. Như thể anh đang hỏi cậu đang nói về điều gì. Yujin tiếp tục nói với một vẻ mặt khó chịu.

"Có phải anh đã nghe thấy điều gì đó không hay từ bác sĩ không? Sao tự nhiên anh lại trở nên kỳ lạ thế này?"

Winston không nói gì. Anh chỉ im lặng nhìn Yujin. Yujin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một cách vô cớ. Chẳng lẽ là thật sao? Trước ánh mắt lo lắng của cậu, Winston trả lời.

"Không."

Winston từ tốn nói thêm sau một hồi lâu.

"Tôi không đến bệnh viện. Tôi cũng không mắc bệnh nan y."

"Vậy... vậy à?"

Yujin cảm thấy bối rối và nói lắp bắp. Sẽ thật kỳ lạ nếu nói rằng cậu cảm thấy may mắn, và cũng kỳ lạ nếu xin lỗi. cậu lảng tránh ánh mắt và lẩm bẩm như trách móc.

"Anh tự nhiên trở nên kỳ lạ, tôi cứ tưởng đã có chuyện gì đó không hay xảy ra với anh. Nếu không có gì thì thôi..."

Winston đột nhiên cười khúc khích khi nghe thấy những lời nói yếu ớt đó. Winston không hề bận tâm đến Yujin.

"Nếu cậu đang mong đợi điều gì đó, thì tôi xin lỗi. Rất tiếc, nhưng tôi rất khỏe mạnh."

Đúng là như vậy mà. Yujin nhận ra rằng mình đã lo lắng vô ích và cảm thấy khó chịu. Thay vào đó, cậu quyết định chế nhạo anh.

"Tôi biết mà. Đó là một cơ hội tốt để trở thành người thừa kế của gia tộc Campbell."

cậu đã chuẩn bị tinh thần cho những lời chế nhạo gai góc khác, nhưng Winston đã không làm như vậy. Thay vào đó, Yujin cảm thấy bất an và nói lắp bắp trước ánh mắt chăm chú nhìn cậu của Winston.

"Sao, sao vậy?"

Sự im lặng lại bao trùm lấy họ. Thay vì trả lời, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Yujin. Với một ánh mắt không thể hiểu được.

Hôm nay Winston thật sự rất kỳ lạ. Yujin buộc phải để ý đến anh, và sau một hồi lâu, anh lên tiếng.

"Tôi đã gặp người đó."

"Ai, ai cơ?"

quá lo lắng, cậu đã hỏi một cách vội vàng mà không hề hay biết. cậu cứ cảm thấy tim mình rung lên một cách bất an. Cứ như thể có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Khi đầu ngón tay cậu tê rần vì cảm giác chẳng lành, cuối cùng Winston cũng mở miệng. Rất chậm rãi.

"Sam Brown."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo