Kiss The Scumbag - Chương 85

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#85

Winston không trả lời ngay lập tức. Anh  chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Yujin. Nhưng Yujin nghĩ rằng anh đã đoán trước được điều đó. Anh không hề có vẻ ngạc nhiên hay khó chịu.

Winston ngồi im lặng một lúc rồi chậm rãi cử động. Yujin chăm chú nhìn anh đặt chiếc ly đang cầm trên bàn xuống, chống khuỷu tay lên hai chân dang rộng và cúi người về phía trước, tập trung vào mình.

"Điều tôi tò mò là, bé cưng à."

Yujin căng thẳng phản xạ với giọng nói chậm rãi phát ra. Winston đặc biệt chậm rãi cử động môi và tiếp tục nói.

"Đã có chuyện gì xảy ra sau khi em rời khỏi Delights vậy. Sao em lại ra nông nỗi đó?"

Từ 'nông nỗi đó' bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Yujin cảm thấy áp lực như thể bên trong cổ họng bị nghẹn lại, hít một hơi thật sâu và thở ra. Khi thực sự cố gắng kể ra thì lại chẳng có gì to tát đến mức hư vô. Cậu  cảm thấy hụt hẫng một cách kỳ lạ. Dù sao thì anh  cũng sẽ không tin cậu, vậy tại sao cậu lại cố gắng làm điều vô ích này chứ.

Những ký ức xưa ùa về khiến Yujin buông xuôi và nhấp ngụm rượu vang đang cầm trên tay. Cậu làm những chuyện vô ích này chỉ vì những lời Sam đã nói. Vì chính bản thân mình, người có thể sẽ hối hận vào một ngày nào đó. Nghĩ vậy, cậu cảm thấy thoải mái hơn chút rồi

"Sau khi bị đuổi khỏi dinh thự, tôi cảm thấy vô cùng bế tắc. Số tiền tôi có chỉ đủ sống sót qua vài ngày thôi."

Có lẽ vì đã gần như buông xuôi nên những lời nói tuôn ra một cách trôi chảy. Sau khi uống thêm một ngụm rượu vang, Yujin tiếp tục nói.

"Tôi quá giang xe đến ga tàu. Tôi muốn rời đi càng xa càng tốt. Xuống tàu rồi lại quá giang, rồi lại đi nhờ một chiếc xe khác..."

Khi nhớ lại những ký ức đã quên, Yujin bỗng bật cười. Cậu khúc khích và đùa.

"Có một lần tôi đi nhờ xe tải, họ bảo không có chỗ nên bảo tôi có thể ngồi thùng xe cũng được. Tôi biết làm sao, tôi cảm ơn rồi lên xe thì thấy đầy gà."

Ư, Yujin rên rỉ và lắc đầu.

"Tôi vẫn còn nhớ như in cái mùi đó."

Yujin tha hồ luyên thuyên với Winston, người chỉ im lặng lắng nghe.

"Cui cùng, nơi tôi đến là thành phố nơi Sam ở. Thành phố tốt thật đấy, khi tôi ngồi trên đường thì người ta cho tôi tiền xu, rồi người ta vứt cả bánh hamburger chưa ăn vào thùng rác nữa..."

"Khoan đã."

Lần đầu tiên Winston cắt ngang lời Yujin. Với khuôn mặt tái nhợt một cách kỳ lạ, anh mở miệng.

"Cậu lục thùng rác à? Ý cậu là cậu đã ăn thức ăn bị vứt đi à?"

"Biết làm sao được , không có gì để ăn cả mà."

Yujin nói một cách thờ ơ. Winston có vẻ bị sốc, nhưng Yujin không cảm thấy gì đặc biệt khi nhìn vào biểu cảm đó. Phản ứng đó quá hiển nhiên rồi còn gì. Chắc hẳn anh đã sống mà không hề tưởng tượng được rằng trên đời này li có sự nghèo đói như vậy.

"Thùng rác tốt lắm, là kho báu đấy. Tôi chỉ cho anh một điều hay nhé. Anh thu gom lon hoặc chai nhựa rồi mang đi thì người ta sẽ cho tiền. Sau này nếu anh trở thành người ăn xin thì hãy lục thùng rác đầu tiên nhé, vì anh to lớn nên những người khác sẽ không dám cướp của anh đâu."

Yujin khúc khích, nhưng Winston không cười.

"Vậy có nghĩa là."

Winston khó khăn mở lời.

"Cậu thậm chí còn bị cướp mất cả những thứ đó à? Bởi những người khác?"

Anh l dùng một giọng điệu thô lỗ khác thường, nhưng Yujin chỉ nhún vai.

"Biết làm sao được, tôi chỉ cần ăn một đấm là bay xa ngần kia rồi. Để không bị ăn đấm, cách duy nhất là ra tay trước khi người ta kịp giơ tay lên."

Yujin làm ra vẻ, huýt gió thành tiếng và dùng ngón tay vẽ một đường parabol trong không khí, rồi lại khúc khích cười. Winston chỉ im lặng nhìn Yujin. Phản ứng của anh như thể đang cố gắng nghiền ngẫm và hiểu từng lời Yujin nói vậy, Yujin không có cảm xúc đặc biệt nào mà tiếp tục:

"Hôm đó tôi đặc biệt đói. Năm ngày chưa ăn gì hay sao ấy? Cảm giác như sắp chết đến nơi. Lon đồ hộp khó khăn lắm mới kiếm được cũng bị cướp mất, thùng rác thì chẳng có đồ ăn thừa nào. Cui cùng, không chịu nổi nữa, tôi lảng vảng gần trạm xăng. Hy vọng có ai đó xuống xe và tôi có thể cầu xin họ cho chút tiền."

Ký ức lúc đó sống động như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng kỳ lạ thay, lòng lại bình thản. Có lẽ vì mọi chuyện đã qua rồi. Yujin thờ ơ tiếp tục:

"Không đủ can đảm nên tôi đã bỏ lỡ vài người, nhưng không thể chịu đựng thêm được nữa nên tôi đã bắt chuyện với một người. Đó là một người đàn ông to lớn, khi tôi xin giúp đỡ, hắn ta nhìn tôi từ trên xuống dưới."

Anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. May mắn là giọng nói không run rẩy.

"Hắn ta hỏi tôi có phải Omega không, tôi bảo phải. Gã đó hiểu lầm tôi là trai bao. Hắn hỏi giá bao nhiêu."

Yujin nhất quyết không nhìn Winston mà chỉ dán mắt vào ly rượu vang. Cảm giác như thể cậu đang quay trở lại ngày hôm đó. Mặc dù điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.

"Đó cũng đâu phải lần đầu. Trước giờ tôi toàn hoảng sợ bỏ chạy, nhưng hôm đó thì không thể. Đúng vậy, thân xác này rồi cũng thối rữa sau khi chết thôi mà? Đang chết đói đến nơi rồi thì còn gì không làm được nữa. Hôm đó tôi đã nghĩ như vậy. Thật sự, thật sự là quá đói ......"

Khuôn mặt cậu như phản chiếu trong ly rượu vang đỏ rực và trong veo như máu. Yujin đặt ly xuống và tiếp tục:

"Tôi lên xe của gã đó và đến một nhà nghỉ rẻ tiền. Tôi chỉ nghĩ là...... cứ ngủ với hắn là được, nhưng khi vào phòng rồi thì đột nhiên ......"

Hơi thở bình tĩnh nãy giờ bỗng trở nên thô bạo, rối loạn. Yujin không kìm được mà dùng cả hai tay che mặt. Những ngón tay dài và gầy run rẩy thảm hại.

"Hắn ta tát vào má i."

Khoảnh khắc đó, dường như dòng không khí ngưng lại. Yujin không hề nhận ra, nhưng Winston đang nhìn cậu với khuôn mặt trắng bệch. Vẫn vùi mặt vào hai tay, Yujin tiếp tục nói. Giọng nói run rẩy dữ dội.

"Lúc đầu tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi ngã xuống sàn và bối rối, hắn ta đỡ tôi dậy rồi liên tục đánh, lại đánh ......"

Nỗi kinh hoàng ngày hôm đó sống động như vừa mới xảy ra. Toàn thân Yujin run rẩy không thể chịu đựng được. Ha, ha, Winston vội vàng đứng dậy khi thấy cậu thở dốc.

"Được rồi, dừng lại đi."

"Gã đó là một kẻ bạo dâm."

Winston định ngăn Yujin lại nhưng cậu không dừng lại. Winston vẫn đứng đó, bất động nhìn xuống Yujin.

"Hắn ta càng đánh càng hưng phấn. Bị đánh đến mức tôi tưởng mình sắp ngất đi. Có lẽ tôi đã ngất thật. Dù sao thì gã đó bóp cổ tôi, tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra..."

Hức, Yujin hít một hơi thô ráp như tiếng nức nở, cui cùng thú nhận:

"Tôi túm được cái gạt tàn thuốc và đập vào đầu hắn."

Sự run rẩy của cậu không dừng lại. Winston muốn nói dừng lại nhưng vì quá sốc nên không thốt nên lời. Yujin thở dốc" ha, ha," lặp lại những nhịp thở ngắn ngủi rồi mới khó khăn nói tiếp:

"Vừa vặn thoát ra được, hắn ta nổi giận kinh khủng, tôi sợ hãi tột độ. Tôi cầm ghế lên và dùng hết sức đập vào người hắn, không biết đã đập bao nhiêu lần. Dù sao thì khi tỉnh táo lại, tôi thấy gã đó đã ngã xuống."

Sự run rẩy của Yujin đã giảm đi phần nào. Cậu cố gắng thả lỏng vai và thở hổn hển.

"Tôi định bỏ chạy luôn, nhưng lại thấy cái ví trên bàn."

Ngày hôm đó hiện lên trước mắt cậu. Hình ảnh người đàn ông ngã xuống đầy máu và hình ảnh cậu cầm ví của hắn chạy trốn.

"Tại sao cái đó lại lọt vào mắt tôi lúc đó......? Lẽ ra không nên cầm nó đi, có phải lúc đó tôi bị ma ám không? Có phải tôi không tỉnh táo không......? Dù sao thì khi tỉnh táo lại, tôi đã cầm nó ra ngoài rồi ......"

Cảm giác lúc đó là gì nhỉ? Không phải cảm giác giải thoát cũng không phải cảm giác tội lỗi, mà là một cái gì đó khác. Cậu vẫn còn nhớ như in những giọt nước mắt đã tuôn rơi sau khi trốn vào một con hẻm và xác nhận mình đã an toàn. Yujin cố gắng kìm nén sự kích động và nói thêm bằng giọng trầm:

"Và gã đó đã báo cảnh sát. Tôi bị bắt vì mại dâm và cướp. Sau đó thì anh biết rồi đấy."

Câu chuyện kết thúc. Yujin mệt mỏi tựa người vào ghế sofa. Đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì cả. Winston vẫn đứng ở đó, chỉ im lặng nhìn xuống Yujin.

Cậu thấy anh  ngập ngừng giơ tay lên rồi lại hạ xuống. Winston dường như đã bị sốc nặng. Quả thật, anh  chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ sẽ phải nghe một câu chuyện tồi tệ đến vậy. Yujin nghĩ một cách tự giễu rồi chớp mắt. Thịch, một tiếng động nặng nề vang lên. Winston đã ngồi xuống sofa. Anh  dùng một tay xoa mặt liên tục, Yujin mặc kệ. Winston định nói gì đó rồi lại thôi, lần này anh dùng cả hai tay xoa mặt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo