Kiss The Scumbag - Chương 88

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#88

Ôm chặt Winston, Yujin không ngừng đảo mắt. Đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi lộng lẫy như vậy. Cả tường lẫn trần nhà đều lấp lánh ánh sáng, đến mức chói cả mắt. Tường và sàn nhà đều được lát đá cẩm thạch, còn chiếc đèn chùm treo trên trần nhà thì sáng rực với vô số bóng đèn, sáng như ban ngày vậy. Chưa kể đến những người ở đây nữa chứ. Tóc tai được chải chuốt gọn gàng, mặc vest chỉnh tề, cách trang điểm và thái độ thì vô cùng tao nhã và thanh lịch. Lại có một nơi lộng lẫy như vậy ư. Yujin gần như không thể lấy lại tinh thần.

Đi qua người nhân viên đang mở cánh cửa lớn có vẻ nặng nề, Yujin bước vào bên trong và thấy một không gian rộng lớn khác. Sau khi cẩn thận giúp Yujin ngồi xuống chiếc ghế sofa da màu xám đậm lớn và thanh lịch, Winston ngồi xuống bên cạnh cậu. Đến lúc đó Yujin mới nhận ra rằng mình đã không đi bộ một bước nào kể từ khi xuống xe.

"Uống gì không?"

Trước câu hỏi của Winston, Yujin bối rối không biết nên trả lời thế nào.

"Nước, nước ạ."

Sau khi chọn từ ngữ an toàn nhất, Winston có vẻ suy nghĩ một lát rồi hỏi.

"Anh chọn cho em được không? Anh biết một loại đồ uống rất ngon."

"Ừ, ừm. Được ạ."

May quá. Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên Winston lại đặt môi lên môi Yujin. Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã rời ra trước, khiến Yujin chỉ biết chớp mắt ngơ ngác. Nhìn Yujin như vậy, Winston thở dài và buông thõng vai xuống.

"Yujin, ở những nơi như thế này em không được quyến rũ anh đâu."

"Gì cơ ạ?"

Cậu hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Cậu thậm chí còn cảm thấy có chút oan ức, nhưng Winston nhăn mặt rồi lại định hôn cậu. Tuy nhiên, lần này cậu đã kịp quay đầu đi.

"Em, em không có quyến rũ gì cả."

Winston nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng khi Yujin lắp bắp phản đối. Cậu trở nên lo lắng khi thấy anh phản ứng như đang suy nghĩ, nhưng Winston nhanh chóng ngồi thẳng dậy và giơ tay lên. Người quản lý đang chờ đợi vội vàng tiến lại gần, và anh nói gì đó như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tất nhiên Yujin không hiểu gì cả.

"Đây là nơi gì vậy......?"

Cậu hoàn toàn không hiểu họ định làm gì ở một không gian riêng biệt như thế này. Winston cười đáp.

"Anh muốn mua cho em một thứ."

"Mua ? Mua gì cơ ạ?"

Khi Yujin lặp lại lời anh một cách ngạc nhiên, người quản lý lại trở lại và đặt đồ uống và bánh ngọt được bày trí đẹp mắt xuống trước mặt họ. Cậu ngạc nhiên nhìn chiếc ly thủy tinh đựng thứ đồ uống màu nâu gần như đen với lớp kem trắng phía trên, Winston gật đầu ra hiệu như đang thúc giục.

"Uống thử xem, nếu không thích anh sẽ gọi món khác cho em."

"Ừ, vâng."

Yujin nghe lời cắm ống hút vào và hút một hơi thật dài, đôi mắt cậu lập tức mở to. Không nói được gì, cậu chỉ biết nhìn Winston, và anh bật cười.

"Thích không?"

Yujin vội vàng gật đầu trước lời hỏi ân cần của anh khi vuốt tóc cậu lên trán. Trên đời lại có một hương vị như vậy sao. Vừa ngọt ngào, vừa có vị đắng vừa phải, nhưng lại lạnh đến mức tỉnh cả người, cảm giác trôi xuống cổ thì vô cùng mềm mại. Cậu đang ăn một cách vô hồn thì đột nhiên một tiếng "bíp" khó chịu vang lên. Vội vàng bỏ miệng ra, cậu thấy ly đã cạn từ lúc nào rồi. Winston thấy Yujin bối rối đặt ly rỗng xuống thì gọi thêm một ly đồ uống nữa rồi nói thêm một yêu cầu.

"Cho tôi áo sơ mi và qun, loại nào hợp với em ấy ấy."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Người quản lý mỉm cười đáp rồi biến mất ngay sau đó. Yujin lén đưa một miếng bánh có mùi bơ ngọt ngào vào miệng rồi nhắm mắt lại và thở dài cảm thán.

"Ngon quá."

Ở dinh thự, người ta luôn mang đồ ăn đến cho cậu và chuẩn bị mọi thứ cậu cần, nhưng Yujin lại không biết nên nói gì, nên không thể yêu cầu bất cứ thứ gì. Cậu chỉ có một lần tò mò về một món ăn trong sách và bảo người ta làm cho cậu, nhưng món đó lại có vị kỳ lạ đến mức cậu đã phải khổ sở lắm mới ăn hết được, và sau đó cậu không bao giờ nói như vậy nữa. Cậu sẽ cảm thấy rất có lỗi nếu người ta đã cố gắng làm cho cậu mà cậu lại không ăn được.

Nhưng món này thì có thể bảo người ta làm cho cậu được.

Yujin cảm thấy ngực mình tràn ngập niềm vui và kéo tay áo Winston vài lần. Khi Winston đang uống cà phê hướng mắt về phía cậu, Yujin mở lời với khuôn mặt đỏ bừng, "Cái đó, cái này tên là gì vậy ạ? Gọi là gì ạ?"

"Financier."

Winston nói khi liếc nhìn miếng bánh còn lại một nửa mà Yujin vẫn đang cầm trên tay. Financier, financier. Winston hỏi khi nhìn Yujin đang cố gắng ghi nhớ.

"Thích không?"

"Vâng, em thích ạ."

Yujin lấp lánh mắt và thổ lộ những tham vọng to lớn của mình.

"Lần sau nếu họ mang đồ ăn đến thì em sẽ bảo họ làm financier cho em , đến giờ em mới biết có cái này nên chưa nói được."

Winston lại lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Yujin. Một cảm xúc phức tạp lướt qua vẻ mặt của Winston khi anh nhìn cậu từ từ ăn hết những mẩu bánh còn lại và cảm thấy hạnh phúc. Khi Winston đang chìm đắm trong suy nghĩ và định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, và người quản lý nhanh chóng mở cửa. Theo sau cô là một nhân viên mang khay đồ uống và hai nhân viên kéo giá treo quần áo.

"Cậu có muốn mặc thử ngay không ạ? Hay là nghỉ ngơi một chút rồi xem ạ?"

Thấy người quản lý mỉm cười hỏi, Yujin vội vàng lau tay dính dầu mỡ vào quần áo. Winston nhìn cậu như vậy nhưng không nói gì mà hướng mắt về phía người quản lý.

"Chúng tôi sẽ xem từ từ, có thể cho chúng tôi chút riêng tư được không? Cảm ơn."

Người quản lý có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sau đó lại cười tươi như không có chuyện gì xảy ra và chào tạm biệt rồi dẫn các nhân viên ra ngoài. Chỉ còn lại hai người, Yujin mới hướng mắt về những bộ quần áo treo trên giá và chớp mắt.

"Anh định mua quần áo cho em sao?"

"."

Yujin bối rối há hốc miệng khi thấy Winston gật đầu một cách dứt khoát.
"...... quần áo em đang mặc, có kỳ cục lắm không?"

"Không, Yujin. Tuyệt đối không phải vậy."

Winston nhanh chóng cười và phủ nhận khi thấy sắc mặt cậu trở nên trắng bệch.

"Anh chỉ muốn là khi chúng ta gặp nhau thì em mặc quần áo do anh mua thôi. Không phải quần áo do bố mua."

Yujin có vẻ yên tâm hơn một chút, nhưng sau đó lại nghiêng đầu. Winston thản nhiên nói thêm, như thể ám chỉ rằng tiền anh tiêu cũng là tiền của Harold vậy.

"Đây là tiền của anh. Anh tự kiếm được đấy, nên em không cần phải lo lắng đâu."

"Kiếm tiền ạ? Anh vẫn còn là sinh viên mà? Bằng cách nào ạ?"

Yujin giật mình hét lên. Có rất nhiều cách để kiếm tiền. Nhưng Yujin luôn bị giam cầm nên việc cậu không biết gì về thế giới bên ngoài là điều đương nhiên.

"Anh chơi chứng khoán một chút."

"Chứng khoán ạ?"

"."

Winston không nói gì thêm mà chuyển chủ đề.

"Em muốn ăn thêm không? Hay là thay quần áo trước?"

Yujin nhanh chóng nhận ra ý định của anh và nhìn quanh trên khay. Sau một hồi đắn đo, cậu quyết định và mở lời.

"Em muốn ăn thêm một chút."

 

Mình đã đúng khi ăn thêm.

Khi đã thay bộ quần áo thứ năm và bước ra, Yujin trông như thể đã hoàn toàn kiệt sức. Mỗi khi Yujin thay quần áo và bước ra, Winston lại ra đủ loại mệnh lệnh, nào là quay bên này, quay bên kia, đi từ đây đến kia, rồi lại đưa cho cậu những bộ quần áo khác đã chọn từ trước. Và sau đó, mọi chuyện lại lặp đi lặp lại từ đầu.

Đây là lần đầu tiên cậu mặc và cởi nhiều quần áo liên tục như vậy ở cùng một chỗ. Yujin muốn bảo anh dừng lại, nhưng Winston đã vất vả kiếm tiền để mua quần áo cho cậu, cậu không thể làm anh mất hứng được. Yujin bất lực nhẫn nhịn làm theo những gì anh bảo và ra vào phòng thay đồ không biết bao nhiêu lần, và khi Winston lại đưa quần áo cho cậu, cậu đã vô thức thở dài một hơi.

"Mệt lắm hả?"
Winston bật cười rồi hỏi. Yujin ngượng ngùng lẩm bẩm "Một chút ạ."

"Thế này là đủ rồi, đúng không......?"

"Bé yêu à, chỉ mặc thêm cái này nữa thôi."

Winston đưa chiếc áo sơ mi và quần đã chọn sẵn cho cậu và nài nỉ. Tuy nhiên, Yujin lại tròn mắt ngạc nhiên vì một điều khác chứ không phải vì quần áo.

"Bé yêu á......?"

"."

Cậu ngơ ngác hỏi, nhưng Winston lại phản ứng một cách rất tự nhiên. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Yujin rồi hỏi tiếp.

"Anh giúp em thay đồ nhé?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo