Kiss The Scumbag - Chương 87

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#87

Trước những lời bất ngờ, Yujin dừng lại và nhìn ông ta. Quản gia vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, chỉ chờ đợi câu trả lời.

"Ăn tối ạ? Cả tôi và Angie?"

Sau khi chậm rãi lặp lại những lời vừa nghe, quản gia gật đầu.

"Vâng, ngài ấy nói là lúc 8 giờ."

Yujin ngập ngừng một lúc, không biết nên phản ứng thế nào. Tại sao lại đột nhiên có lời đề nghị này? Angela vẫn chưa mở lòng, liệu có ổn không?

"À, tôi hiểu rồi. Cảm ơn."

Yujin chỉ nói vậy rồi quay người bước vào phòng tắm. Khi chỉ còn lại một mình, cậu chuẩn bị tắm rửa và chìm đắm trong suy nghĩ.

Không biết có gì đó đã thay đổi tâm trạng cậu...

Vừa điều chỉnh nhiệt độ nước, vừa vặn vòi nước qua lại, lòng cậu vẫn rối bời. Sau khi nghe câu chuyện của Yujin, anh ấy đã rất bối rối. Chắc hẳn anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng không vì thế mà Yujin mong đợi Winston sẽ đột nhiên thay đổi. Anh có một niềm tin vững chắc và nó không dễ dàng gì mà sụp đổ như vậy.

Vì hoàn toàn không thể đoán ra, Yujin đứng yên một lúc, hứng dòng nước với vẻ mặt nghiêm trọng.

--

Winston về nhà gần 8 giờ. Yujin đã cho Angela ăn tối sớm hơn một chút, đang chuẩn bị tắm rửa và cho con bé ngủ thì phát hiện ra điều đó. Nhìn thấy những người làm công rộn rã di chuyển bên dưới cửa sổ và chiếc xe quen thuộc đang lao về phía dinh thự, cậu nhanh chóng chuyển sự chú ý sang con gái.

"Bố đi đâu đấy?"

Angela nghiêng đầu khi thấy Yujin thay quần áo sau khi được giúp chuẩn bị đi ngủ. Yujin cười ngượng nghịu.

"Chỉ là, bố bị dính gì đó nên thay thôi."

Angela dễ dàng tin vào lời biện minh của Yujin và ngoan ngoãn nằm xuống giường. Như mọi khi, cậu kể cho con bé nghe một câu chuyện bịa đặt và Angela nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Sau khi hôn lên trán cô bé đang ôm chặt con búp bê yêu quý, Yujin tắt đèn bàn và cẩn thận bước ra ngoài. Quản gia đang đi dọc hành lang, phát hiện ra cậu , tiến lại gần, và ông dừng bước.

"Cậu đã chuẩn bị xong chưa ạ? Ngài Campbell đang đợi."

Vô tình nhìn đồng hồ đeo tay, còn 1 phút nữa là 8 giờ. Hít một hơi thật sâu, cậu gật đầu, ngay lập tức quản gia quay người và bắt đầu đi trước. Trong lúc đi về phía nhà ăn mà cậu đã biết trước, Yujin cố gắng xua tan những suy nghĩ tùy tiện nảy ra. Để không nuôi hy vọng hão huyền.

Quản gia đi qua tấm ốp tường trước, khi Yujin bước vào nhà ăn, Winston đã nhận ra tiếng động và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Yujin thầm quan sát dáng vẻ Winston đứng thẳng người chờ cậu ngồi xuống, trong lòng có chút kinh ngạc.

Quản gia chỉnh lại ghế cho Yujin rồi bước sang một bên và lên tiếng.

"Bây giờ dùng bữa hay là chờ thêm ạ?"

Winston hướng ánh mắt về phía Yujin như hỏi ý kiến. Yujin vẫn còn cảm thấy có chút ngơ ngác đáp.

"......Dùng bữa thôi "

"Tôi hiểu rồi."

Ngay sau đó, quản gia lần lượt cúi chào rồi ra hiệu nhanh cho người làm đang đứng phía sau. Sau khi người đó nhanh chóng biến mất, quản gia tự tay rót rượu vào ly cho Yujin và Winston rồi lui ra.

Cuối cùng khi chỉ còn lại hai người, Yujin đột nhiên căng thẳng. Rốt cuộc thì anh  tạo ra buổi gặp mặt này để nói gì? Vì lo lắng, cậu vô cớ uống nước, trong lúc đó Winston uống cạn ly rượu vang và cuối cùng cũng mở lời.

"Con bé ngủ rồi à?"

Một khởi đầu không có gì đặc biệt. Yujin khẽ gật đầu và trả lời.

"8 giờ mà cũng dở dở ương ương nữa... "

Cậu định nói thêm nhưng rồi lại thôi, Winston lập tức nhận ra ý ẩn ý.

"Hay là Angie ghét tôi sao?"

Với giọng điệu mỉa mai, Yujin vừa giật mình vừa thấy đó là sự thật nên không cố phủ nhận. Winston tỏ vẻ không mấy vui vẻ nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu đang im lặng uống nước, nhưng may mắn là anh  không có ý định bắt bẻ.

Đúng lúc đó, quản gia mang món khai vị ra, đặt trước mặt mỗi người và giải thích ngắn gọn về món ăn. Anh thao thao bất tuyệt về nguyên liệu thế nào, cách chế biến ra sao, nhưng Yujin chẳng hiểu được một nửa. Cậu xao nhãng, chỉ nghe lướt qua tai, nhưng sau đó Winston cũng không nói gì thêm. Thỉnh thoảng anh  lại khơi gợi những chủ đề vô nghĩa như món ăn thế nào, tình hình chính trị dạo này ra sao, nhưng cũng không kéo dài được lâu. Vì Yujin không thể trả lời tử tế và Winston cũng không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện. Thời gian cứ thế trôi qua.

Cuối cùng, khi món tráng miệng được mang ra, Yujin không thể chịu đựng thêm nữa và thẳng thắn hỏi.

"Vậy nên lý do tự dưng anh muốn ăn tối cùng tôi là gì?"

Trước giọng điệu nóng vội của cậu, Winston khựng lại và nhìn cậu. Không biết là anh ta không nghĩ Yujin sẽ lên tiếng trước hay là ngạc nhiên vì giọng điệu thô lỗ, nhưng dù sao thì cũng không thể trì hoãn thêm được nữa. Winston nhìn thẳng vào khuôn mặt Yujin đang chờ đợi và đưa ly rượu vang lên miệng. Thật bất ngờ, anh  có vẻ đang lựa lời để kéo dài thời gian. Tất nhiên, Yujin tự trách mình ngay lập tức, cho rằng người đàn ông đó không đời nào làm vậy.

"Tôi đã suy nghĩ rồi, về việc sau này sẽ như thế nào."

"Sinh con xong là hết mà. Còn gì để nói nữa à?"

Winston thở dài một tiếng khi cậu đáp lời như thể đã chờ đợi từ lâu.

"Em yêu."

Đáng ngạc nhiên là anh  xoa mắt bằng một tay như thể mệt mỏi và tiếp tục nói.

"Dù sao thì em cũng nên cho tôi thời gian chứ. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại em như thế này và cũng không hề có ý định đó. Chắc chắn em cũng vậy thôi. Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đã thành ra thế này, vậy nên từ giờ trở đi chúng ta hãy cố gắng thấu hiểu nhau."

Anh  có vẻ đã suy nghĩ rất nhiều điều. Yujin nhìn sắc mặt tái nhợt đầy dấu vết của sự trăn trở và hỏi với vẻ không mấy thiện cảm.

"Thấu hiểu như thế nào?"

"À thì..."

Winston lại thở dài một tiếng, sau đó bỏ tay khỏi mắt và nhìn Yujin.

"Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc xây dựng lòng tin lẫn nhau. Giữa chúng ta không có điều đó."

"Không phải anh đơn phương không tin tôi sao."

Winston đưa ra cử chỉ hòa giải, nhưng Yujin không chấp nhận. Thực ra đó là một vấn đề đơn giản. Chỉ cần Winston tin cậu là được. Nhưng cả hai đều biết rõ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

"Em yêu."

Winston cười như thể không tin được và nói.

"Nếu em tận mắt nhìn thấy tôi lăn lộn trên giường với Evelyn, liệu em có tin lời tôi nói không?"

Yujin không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn anh . Winston dường như đã biết trước điều đó nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Đừng nhắc đến những chuyện có thể trở thành điểm yếu của nhau, cũng không giải quyết được gì, mà quá khứ cũng không thể biến mất. Điều quan trọng là chúng ta sẽ làm gì trong tương lai."

Yujin nhìn Winston cắt miếng brownie tráng miệng thành một miếng vừa ăn rồi lên tiếng.

"Vậy anh muốn gì?"

Yujin im lặng ngồi, quan sát Winston tự rót rượu vào ly. Sau khi đặt chai xuống, Winston mới mở lời.

"Hãy bắt đầu như thể đang xây dựng lòng tin lẫn nhau. Bắt đầu lại từ đầu."

"Không phải chỉ cần anh tin tôi là xong sao?"

Winston khẽ bật cười trước lời mỉa mai của Yujin. "Em yêu à, muốn đối phương tin tưởng mình thì bản thân phải cố gắng trước chứ." Anh  nheo mắt và cố tình làm ra vẻ dịu dàng.

"Tôi đã mở lòng đủ rồi. Từ giờ trở đi là tùy thuộc vào sự nỗ lực của em thôi."

Yujin im lặng nhìn Winston nâng ly như thể đang chúc mừng và uống rượu. Cậu nghĩ rằng mình muốn bôi hết bánh brownie lên cái khuôn mặt kiêu ngạo kia của anh.

-------

(Quá khứ)

 

"Chào mừng ngài Campbell. Chúng tôi đã chuẩn bị trước như ngài yêu cầu."

Yujin trợn tròn mắt trước cảnh tượng của một trung tâm mua sắm khổng lồ. Winston bật cười khi thấy cậu đông cứng tại chỗ, mắt mở to, rồi ôm vai cậu và kéo lại gần. Yujin hít một hơi sâu và khẽ thì thầm.

"Sàn nhà sáng bóng như gương vậy, Winston."

Sau khi rời khỏi dinh thự, mọi thứ cậu nhìn thấy đều mới lạ và đáng kinh ngạc. Winston gọi điện thoại cho ai đókhi ở bên cạnh cậu, người liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe và thốt lên "Wow, wow". Trước vẻ tráng lệ của cửa hàng mà cậu không thể tưởng tượng được, cậu rụt vai và thì thầm "đáng sợ ghê....". Thấy Yujin không thể di chuyển vì sợ ngã, Winston nói "Thật sao?" rồi đột ngột cúi xuống bế bổng cậu lên.

"Á!"

Giật mình, cậu vô thức ôm chặt cổ anh, Winston bật cười. Nhìn khuôn mặt Yujin đỏ bừng, anh xoa mũi vào mũi cậu như dỗ dành và nói.

"Như vậy thì không sợ nữa ch? Anh đang ôm em mà."

"Ừ, ừm..."

Thực ra là quá cao nên cậu càng sợ hơn. Nhưng Yujin không muốn làm anh  thất vọng, và hơn nữa cậu cũng không muốn rời khỏi Winston, nên cậu chỉ trả lời là không sao. Winston có vẻ hài lòng với phản ứng của Yujin, ôm cậu và sải bước đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo