lịch update thứ 4
#94
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Yujin mặt đỏ bừng, luống cuống nhìn xung quanh. Winston bao giờ mới đến đây? Cậu liếc nhìn hướng anh biến mất và bồn chồn không yên, nhưng cặp đôi lúc nãy cứ liên tục lọt vào tầm mắt cậu. Dường như họ hoàn toàn không quan tâm đến những người xung quanh. Nhìn họ cười khúc khích và dính chặt lấy nhau không một kẽ hở, Yujin lại nảy sinh một cảm xúc khác.
Mình ghen tị....
Bỗng nhiên nghĩ vậy, cậu giật mình kinh hãi và vội vàng lắc đầu. Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Mình có phải là quá bạo dạn rồi không? Đi quá xa rồi, tỉnh lại đi!
Cậu vừa tự trách mình thì.
"Ở đây làm gì vậy?"
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cậu giật mình hoàn hồn và ngước mắt lên thì thấy những người đàn ông lạ mặt đang nhìn xuống cậu. Yujin theo phản xạ rụt vai lại và lùi một bước, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không có nơi nào để trốn.
Những người đàn ông đều to lớn cả. Yujin hoàn toàn bị choáng ngợp giữa những gã đàn ông to lớn đến mức khiến cậu tự hỏi liệu họ có tập thể thao hay không.
"Tôi...... đang đợi người yêu......."
Làm ơn đi đi! Xin đừng chú ý đến tôi, làm ơn!
Cậu tha thiết cầu mong, nhưng họ hoàn toàn không nhận ra. Có lẽ là họ đã phớt lờ cậu. Điều chắc chắn là chỉ có Yujin là đang đổ mồ hôi hột và bối rối mà thôi. Sau khi nghe Yujin nói, những người đàn ông liếc nhìn nhau rồi một trong số họ bình thản hỏi.
"Người yêu cậu bao giờ đến?"
Yujin bối rối cúi mặt và lẩm bẩm.
"Tôi, tôi không biết."
Không hiểu sao cậu lại cảm thấy như mình vừa nói dối. Mặc dù cậu đã nói sự thật. Có lẽ những người đàn ông cũng nghĩ như vậy nên chỉ cười khẩy.
"Vậy là không biết bao giờ đến à?"
"Oa, thằng người yêu tồi tệ thế. Sao lại bỏ một người xinh đẹp như thế này ở một mình vậy?"
"Nếu là tao thì tuyệt đối không làm thế đâu."
"Đương nhiên rồi, ai mà tin được loại người như mày."
Mấy gã tùy tiện nói rồi cười ồ lên. Yujin không thể cười theo mà chỉ liếc nhìn.
"Tôi, tôi xin phép......"
Cậu định nói "đi đây", thì đột nhiên một gã chắn trước mặt cậu.
"Định đi đâu?"
Lời nói đó khiến gã còn lại cũng đứng chặn bên cạnh và tiếp lời.
"Nếu người yêu cậu đến thì sẽ tìm cậu đấy, cậu tự ý đi lung tung như vậy có được không?"
"Nếu cậu biến mất rồi anh ta hốt hoảng đi tìm thì sao? Tội nghiệp người yêu cậu quá."
Trước những lời nói liên tiếp đó, Yujin chỉ biết đảo mắt xung quanh mà không biết làm gì. Cậu rơi vào trạng thái hoảng loạn và đầu óc không hoạt động được bình thường. Winston, bao giờ anh mới đến?
Thấy Yujin nước mắt lưng tròng, những người đàn ông ồ lên một tiếng đầy bối rối và liền đổi giọng.
"Không, ý chúng tôi là chúng ta cùng nhau chơi trong lúc chờ thôi."
"Đi thôi, bên ngoài có hồ bơi đó. Cậu không thấy nóng à?"
"Cậu tên gì? Đừng thế nữa mà ra ngoài đi, cùng nhau......"
Những người đàn ông bao vây Yujin một cách vô lý và bắt đầu nói những điều tùy tiện. Nhưng đối với Yujin, những âm thanh đó chỉ là tiếng ồn.
Winston, mau đến đi.
Cậu cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng dùng mu bàn tay lau vội những giọt nước mắt đã ứa đầy, rồi đột nhiên có ai đó nắm lấy vai cậu kéo lại.
"Ách......!"
Yujin giật mình kêu lên và bị kéo đi, rồi liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc và thả lỏng vai.
"Winnie."
Cậu ngẩng đầu lên xác nhận danh tính của người đàn ông, khuôn mặt cậu rạng rỡ hẳn lên. Winston mỉm cười với Yujin rồi ngay sau đó quay sang nhìn những người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng.
"Mấy người đang làm gì vậy? Bây giờ."
"Wi, Winston."
Những người đàn ông nói lắp bắp với vẻ mặt rõ ràng là hoảng sợ, khác hẳn với lúc nãy.
"Người yêu mà cậu ta nói là Winston sao?"
Trước lời nói của một người, gã còn lại bối rối nhìn Yujin.
"Nếu vậy thì sao không nói sớm......."
"Winston, không phải đâu, đừng hiểu lầm. Bọn tao thật sự không biết."
"Đúng vậy, thấy cậu ấy ở một mình nên bọn tao chỉ định chơi cùng thôi. Hoàn toàn không có ý xấu đâu."
Winston chỉ nhìn những khuôn mặt đang liên tục khẳng định sự trong sạch của họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Winston hỏi Yujin như để xác nhận. Yujin ngập ngừng gật đầu. Đúng là không có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là hơi sợ một chút thôi.
"Chỉ là em hơi sợ...... Chỉ có thế thôi."
Trước lời nói của Yujin, những người đàn ông thay đổi thái độ và hống hách nói.
"Thấy chưa, bọn tao có làm gì đâu?"
"Chỉ định chơi cùng thôi mà, tốt bụng quá còn gì."
"Lỗi tại mày chứ sao lại bỏ người yêu một mình? Cậu ấy đứng một mình không biết phải làm gì kìa."
"Đúng vậy, nên bọn tao mới cố tình bắt chuyện đó."
Trước lời nói của những người đàn ông, Winston chỉ nhíu mày một cách khó chịu.
"Biết rồi thì sau này đừng có động vào người yêu tao."
Anh nói một cách cộc lốc rồi quay người dắt Yujin ra khỏi biệt thự. Bị lôi kéo một cách ngơ ngác và ngồi vào ghế phụ, Yujin lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và đợi Winston ngồi vào ghế lái.
"À, việc của anh xong xuôi rồi......?"
Không hiểu sao cậu lại cảm thấy sợ sệt nên giọng nói cũng nhỏ dần đi. Rõ ràng là cậu không làm gì sai cả, nhưng cậu không hiểu vì sao mình lại phải nhìn sắc mặt anh. Trong lòng lo lắng hỏi, Winston trả lời một cách thờ ơ.
"Không, bảo tối đến lại lấy. Đến lúc đó sẽ chuẩn bị xong."
"Cái gì cơ?"
Yujin tò mò hỏi, nhưng lần này Winston chỉ ậm ừ trả lời cho qua chuyện. Biệt thự của gia tộc Campbell cách đó chưa đến 10 phút lái xe. Chỉ đến khi xuống xe Winston mới giải thích cho Yujin.
"Anh có một loại thuốc phải uống nhưng lại không mang theo. Anh đi xem có ai trong số những người tham gia bữa tiệc có loại thuốc đó hoặc có thể mang đến cho anh không."
"Thuốc á?"
Yujin đang chán nản trong lòng thì ngạc nhiên mở to mắt trước lời giải thích của Winston.
"Ơ, anh đau ở đâu à? Anh không khỏe sao?"
Cậu sợ hãi hỏi với vẻ mặt tái mét, Winston ậm ừ rồi cười một cách bình thản.
"Không phải bệnh tật gì đâu, chỉ là anh phải uống vì thể chất thôi. Có thể gọi là thuốc cân bằng pheromone......."
"..."
Lúc này Yujin mới thả lỏng vai và thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu không uống thì có sao không?"
"Uống thì sẽ thoải mái hơn."
Trước câu trả lời nhanh chóng đó, Yujin gật đầu và nói "Ra vậy".
"Vậy thì chắc chắn anh cần loại thuốc đó rồi. Vậy tối nay chúng ta phải đến nhà Evelyn à?"
"Có lẽ vậy."
Yujin lần này cũng chỉ có thể nói "Ừ". Trước phản ứng khó hiểu đó, Winston nghiêng đầu khó hiểu.
"Sao thế? Em có gì không vui à?"
Yujin cố tình tránh ánh mắt của Winston đang cố gắng nhìn thẳng vào mình và lẩm bẩm.
"Không, không có gì."
"Yujin, chúng ta đã hứa là phải nói thật mà."
Anh nói đúng. Nhưng chẳng phải đây là chuyện không thể tránh khỏi sao. Nhưng cậu không thể nói rằng mình không muốn gặp Evelyn được.
"Ổn mà, không có gì đâu."
Trước phản ứng bướng bỉnh giữ im lặng của Yujin, Winston im lặng một lúc rồi hỏi.
"Em cũng muốn đến dự tiệc à?"
"Hả?"
Trước câu hỏi đột ngột đó, Yujin giật mình quay đầu lại. Ngay lập tức chạm mắt Winston, thấy Yujin cứng đờ người, anh nói tiếp.
"Có phải lúc nãy em cũng như vậy không? Em muốn chơi ở bữa tiệc nhưng anh lại ép em về."
"K, không phải, không phải như vậy."
Yujin vội vàng lắc đầu. Nếu cứ thế này thì anh ấy sẽ hiểu lầm mất! Cuối cùng cậu đành bất đắc dĩ mở miệng nói.
"Không phải vậy...... Chỉ là em không thích anh lại gặp Evelyn nữa."
Cuối cùng thú nhận xong, Yujin cúi gằm mặt và ngay sau đó sự im lặng bao trùm.
"Yujin, anh gặp Evelyn không phải vì anh có suy nghĩ gì khác đâu......"
"Em biết."
Ngăn Winston định giải thích lại, Yujin nhanh chóng nói bằng giọng hờn dỗi.
"Nhưng em không thích vẫn là không thích. Thành thật mà nói, lúc nãy anh bỏ em lại một mình rồi đi đâu với Evelyn vậy? Nếu là chuyện thuốc thang thì anh có thể nói trước mặt em mà. Nhất thiết phải đi riêng, bỏ em một mình.
Em đã sợ hãi đến mức nào chứ.
Nuốt những lời cuối cùng vào trong, Yujin mím chặt môi. Cậu cảm thấy như mình đã trở thành một đứa trẻ con. Mình lại làm nũng vô lý như vậy, đáng lẽ mình nên bỏ qua một cách trưởng thành mới phải. Hối hận lẫn lộn làm rối loạn tâm trí cậu, Winston nhìn xuống cậu một lúc lâu rồi thở dài và trả lời.
"Anh biết rồi."
Vô tình ngẩng đầu lên, cậu thấy anh ấy đang cười khổ và nói.
"Anh sẽ không đi. Anh sẽ bảo là không cần thuốc nữa."
"Thật á?"
Yujin vô thức kêu lên, Winston liền gật đầu.
"Uống thì tốt hơn nhưng không uống cũng không sao. Vậy nên không sao đâu."