Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#95
"Winston!"
Yujin cảm động đến mức ôm chầm lấy anh. Winston ôm lại Yujin, anh cười khổ và hỏi.
"Em ghét anh đến vậy à?"
"Ừ, rất rất rất nhiều là đằng khác!"
Yujin đã sử dụng tất cả các trạng từ mà cậu biết và hét lên, cậu dụi mặt vào vai Winston. Khuôn mặt thể hiện niềm vui bằng cả cơ thể cậu đang tràn ngập hạnh phúc. Winston cười và vuốt ve sau gáy Yujin, nhưng ngay sau đó nó đã biến thành một tiếng thở dài khe khẽ.
‘Hôm nay mình sẽ phải chịu đựng như thế nào đây’.
Sau khi ăn tối sớm, cả hai cùng xem TV và ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng khách. Winston có vẻ mặt vô cảm, nhưng một chân anh liên tục rung lên nhanh chóng. Anh chưa bao giờ rung chân trong đời, nhưng bây giờ nếu anh không phân tán sự chú ý bằng cách đó thì anh sẽ khó có thể chịu đựng được. Ngay bây giờ, Yujin đang ngồi ngay bên cạnh anh. Hơn nữa, cậu còn dính chặt vào anh và tựa đầu vào vai anh.
......Có vẻ như mùi hương nồng hơn thì phải?
Winston lén nhìn Yujin. Mùi hương thoang thoảng dường như mạnh hơn bình thường, nhưng có lẽ anh đã nhầm. Bây giờ anh đang rất phấn khích nên đầu óc anh không hoạt động bình thường.
Đáng lẽ ra phải có thuốc ức chế.
Winston gượng ép kìm nén tiếng rên rỉ sắp bật ra, vươn tay lên bàn giả vờ uống nước và tự nhiên tách mình ra khỏi Yujin. Tuy nhiên, ngay cả sau khi uống cạn cốc, lồng ngực anh vẫn phập phồng.
Cần phải có biện pháp gì đó.
"Chờ anh một chút, anh đi lấy nước đã. Em có cần gì không?"
Yujin cười và nói rằng cậu ổn. Winston đáp lại rằng anh biết rồi và rời đi.
Mình nên làm gì với tình huống này đây?
Anh chìm đắm trong suy nghĩ khi đổ đá vào cốc. Hay là tốt hơn hết nên tiến triển từ từ? Chúng ta không thể cứ mãi như thế này được.
Anh nghiến răng ken két. Đó là một ý tưởng rất hợp lý. Chẳng phải ngay từ đầu anh đã đến đây với ý định đó hay sao? Anh định ở trong trạng thái lấp lửng thế này đến bao giờ nữa?
Nếu Yujin không thích thì mình sẽ dừng lại.
Nghĩ đến đó, anh lại đổ đầy nước và đặt cốc xuống. Có lẽ việc không có thuốc ức chế lại là một điều may mắn. Hãy nhân cơ hội này để tiến triển thêm một bước.
Nếu có thể thì hãy làm đến cuối cùng......
Winston quyết tâm và quay người lại. Anh cần một vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Anh bước lên cầu thang hai ba bậc một lúc và tự nhủ.
Nếu không được thì hãy khiến em ấy quen dần, rồi đến một ngày nào đó......
Nghe thấy tiếng bước chân thô bạo leo lên cầu thang, Yujin chớp mắt. Tại sao anh lại lên tầng hai? Cậu nghi ngờ, nhưng anh sẽ sớm quay lại thôi nên cũng không sao cả.
Quan trọng hơn là.
cậu chìm đắm trong suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng. Hình ảnh cặp đôi thể hiện tình cảm thái quá mà cậu đã thấy vào ban ngày cứ hiện lên trong đầu cậu. Nghĩ đến những cử chỉ táo bạo và cơ thể áp sát không một khe hở, cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng sự thật là cậu cũng cảm thấy xao xuyến.
Chúng ta cũng có thể làm được đến mức đó mà......?
Yujin đã để ý từ nãy đến giờ. cậu sợ rằng Winston sẽ nghĩ cậu kỳ lạ nên cậu đã rất lo lắng, nhưng may mắn thay, anh không có vẻ gì là như vậy cả. cậu đã táo bạo dính sát vào anh và tựa đầu vào anh, cậu đã chờ đợi một lúc để xem phản ứng của anh, và trước khi cậu có thể làm gì tiếp theo, cậu phải giải quyết bằng được trái tim đang đập điên cuồng này đã.
Bình thường mình cũng có rất nhiều chuyện như thế này mà.
Họ cũng thường xuyên hôn nhau và lúc đó Winston cũng chạm vào cơ thể Yujin. Lúc đó, trái tim cậu cũng đập thình thịch, nhưng bây giờ tim cậu như muốn nổ tung ngay cả trước khi bắt đầu.
‘Yujin , chúng ta...... phải vượt qua...... ranh giới cuối cùng......’
"Áaaaa!"
Yujin hét lên một tiếng với giọng nghẹn ngào và vùng vẫy. Chỉ cần tưởng tượng thôi mà cậu đã cảm thấy nóng bừng cả đầu và muốn chết đi được.
Winnie cũng chắc chắn đã có những suy nghĩ đó khi đã đến đây......
Cả hai là người yêu và đã cùng nhau trốn chạy tình yêu. Còn điều gì có thể ngăn cản họ nữa chứ.
Chắc chắn là đêm nay......
Khi cậu nghĩ đến đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy xuống trở lại. Yujin theo phản xạ quay đầu lại, khi mắt cậu chạm mắt Winston, anh mỉm cười một cách tự nhiên.
"Đợi lâu chưa?"
Winston đưa ra chai bia mang theo bằng cách kẹp cổ chai giữa các ngón tay.
"Chúng ta uống bia trong khi xem phim thì sao? Hay là anh làm một ít đồ nhắm đơn giản nhé?"
Đó là tính toán cho rằng rượu sẽ làm dịu bầu không khí của họ hơn. Yujin cũng nghĩ như vậy. Nếu cậu uống nó, cậu sẽ bớt căng thẳng hơn.
"Đồ nhắm thì không cần đâu. Oa, lạnh quá!"
Yujin nói với một giọng cường điệu và bắt chước Winston mở nắp chai. Winston cụng nhẹ cổ chai vào chai bia mà Yujin đang cầm và bắt đầu tu ừng ực. Thấy anh như vậy, Yujin cũng nhắm chặt mắt và đưa chai lên miệng.
"Khụ."
"Yujin, em ổn chứ?"
Winston hoảng hốt hét lên khi nghe thấy cậu phát ra một âm thanh đau đớn. Anh vội vàng hỏi thăm sắc mặt cậu, Yujin khẽ ho và trả lời.
"Ổ, ổn ạ. Chỉ là, vì nó có vị khác với những gì em tưởng tượng..."
Cái quái gì đây? Sao mọi người lại uống thứ này chứ?
Cả màu sắc và hương vị đều giống như đang uống nước tiểu vậy. Đương nhiên là cậu chưa từng uống nó, nhưng ngửi thấy mùi tương tự nên chắc vị cũng giống nhau thôi. Khoảnh khắc Yujin quay đầu định nói điều đó với Winston, cậu đã nhìn thấy chai bia mà anh đang cầm. Hơn một nửa chai đã biến mất rồi.
"......Anh đã uống nhiều như vậy rồi à?"
cậu không thể rời mắt khỏi chai và hỏi, Winston cũng nhìn theo và à một tiếng rồi thản nhiên trả lời.
"Bình thường anh vẫn uống hết từng này một lần đấy. Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"
"À...... ừ, có vẻ như anh thích bia nhỉ."
Winston bật cười với Yujin đang lúng túng trước một tình huống bất ngờ.
"Uống lúc trời nóng là nhất đấy. Vừa mát vừa sảng khoái nữa."
Thấy anh tu ừng ực chỗ bia còn lại như để khoe mẽ, Yujin không thể nói rằng nó giống như nước tiểu được.
Mình có nên thử lại không?
Có lẽ nó sẽ khác với lúc nãy. Có lẽ lúc đầu mình không biết gì nên mình mới có những suy nghĩ như vậy. Yujin tự động viên mình rồi nhắm chặt mắt và lại dốc ngược chai bia vào miệng.
......Mình vẫn không hiểu gì cả.
Yujin nhìn xuống chai với vẻ mặt bối rối rồi đặt nó lên bàn. Dù sao thì cũng không sao cả. Có vẻ như là rượu đã ngấm vào người cậu rồi vì cậu cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
"Xem cái khác nhé?"
Vừa đúng lúc Winston nói và chuyển kênh. Sau khi đi qua những tin tức nhàm chán, cậu đã chuyển sang phim tài liệu, chương trình tạp kỹ và rồi khuôn mặt của một diễn viên bất ngờ lấp đầy màn hình.
"À."
Winston thốt ra một câu cảm thán ngắn gọn và nói với Yujin.
"Xem phim đi? Phim này hay lắm."
"anh xem rồi mà. Xem cái khác đi."
cậu từ chối một cách nhẹ nhàng, nhưng Winston không bỏ cuộc và thuyết phục cậu.
"Anh xem lại cũng được mà. Anh sẽ giải thích những phần mà em không hiểu cho. Nó chỉ mới bắt đầu thôi nên rất hợp đấy."
Nếu anh đã nói đến mức đó thì cũng không có lý do gì để từ chối cả. Yujin gật đầu đồng ý vì không thấy có chương trình nào đáng xem hơn. Đương nhiên Winston biết nhưng Yujin thì không. Thực tế là bộ phim đó không chỉ được ca ngợi là một tác phẩm thu hút được cả tính thương mại và tính nghệ thuật, mà nó còn nổi tiếng với những cảnh giường chiếu đáng kinh ngạc.
"Xem đi nhé."
Winston bỏ Yujin lại và vào bếp nổ bỏng ngô. Đằng nào thì những cảnh đó cũng phải đến một nửa phim mới có. Vẫn còn đủ thời gian. Tự nhiên thôi, tự nhiên thôi. Winston tự nhủ đừng vội vàng trong lòng.
Yujin đang ngồi một mình xem phim thì nhận ra rằng bộ phim đó chứa đựng một câu chuyện tình yêu khá sâu sắc. Ngay từ khoảnh khắc xuất hiện đầu tiên, ánh mắt và bầu không khí mà các diễn viên chính nhìn nhau đã không hề bình thường.
Hai người đó chắc chắn sẽ ngủ với nhau.
Yujin vô thức nắm chặt lấy áo sơ mi của mình. Có lẽ Winston không có ý đó. Có lẽ anh chỉ muốn cho cậu xem một bộ phim hay mà thôi.
Nhưng Yujin nghĩ rằng điều đó không sao cả. Dù sao thì cậu chỉ cần tận hưởng bộ phim đó thôi mà, phải không?
Yujin..., chúng ta cũng hãy tận hưởng nó đi.
cậu cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ của mình và vội vàng xoa mặt, thì nghe thấy tiếng Winston quay lại. cậu nhanh chóng chỉnh lại tư thế và anh ngồi xuống ghế sofa và dựa lưng một cách tự nhiên.
"Ăn bỏng ngô đi."
"Cảm ơn anh."
Yujin lấy một nhúm nhỏ rồi cho từng hạt vào miệng và lén nhìn Winston.
Chắc chắn là đêm nay.
Như thể cả hai đã thấu hiểu lẫn nhau, Winston nhìn Yujin rồi mỉm cười. Yujin cũng cười tươi đáp lại anh. Và cả hai cùng nghĩ đến một suy nghĩ tương tự.
Chúng ta sẽ ngủ với nhau.