Kiss The Stranger - Chương 0 - prologue

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Tuyệt nhiên sự tĩnh lặng vốn đang bao trùm hành lang bỗng chốc tan vỡ bởi tiếng bước chân ồn ào đang chạy vội. Người đàn ông hổn hển thở dốc, chạy vội vã đến căn phòng cuối hành lang, không kịp gõ cửa mà đã xô mạnh cửa bước vào. Trong phòng, một cậu bé còn nhỏ tuổi đang ngủ say giấc. Người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch chạy nhanh qua phòng, túm lấy người cậu bé và lắc mạnh. Cậu bé dụi mắt buồn ngủ, tỉnh giấc, người đàn ông vội vàng hét lên:

“Yo, Yohan, trốn đi! Mau lên! Bây giờ người ta đang đến đây!”

“Người ta ạ? Ai vậy…?”

Cậu bé hỏi với khuôn mặt ngơ ngác vì cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết. Người đàn ông thở dài đầy bực bội rồi vội vàng nói thêm:

“Ai chứ, thì là người đến bắt con đó! Tỉnh táo lại đi, mau dậy đi!”

“Bắt con ạ? Tại, tại sao ạ?”

Người đàn ông nhìn Yohan đang kinh ngạc mà nói như thể cậu thật vô dụng:

“Con là Omega mà.”

Yohan không nói nên lời, chỉ mở to mắt nhìn. Người đàn ông nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu đi một cách thô bạo và nói tiếp:

“Ở đây ta sẽ chặn họ lại, con mau trốn đi. Bên ngoài đã chuẩn bị người giúp việc rồi. Họ sẽ dẫn con đến nơi con sẽ sống. Tạm thời hãy trốn ở đó. Nếu lỡ bị phát hiện thì tất cả sẽ kết thúc đó, hiểu không?”

“Nhưng, nhưng mà…”

Yohan vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng không còn thời gian nữa. Người đàn ông túm lấy Yohan và lôi đi xề xệ.

Không kịp suy nghĩ, Yohan bị lôi ra ngoài. Vừa định bước xuống cầu thang, con mèo vừa tỉnh giấc đã chạy theo họ.

“Ricard!”

Yohan vội ôm con mèo vào lòng, người đàn ông tặc lưỡi một tiếng ngắn gọn rồi lại nắm lấy tay cậu, vội vã bước đi.

Ra ngoài, người giúp việc mà người đàn ông đã chuẩn bị đang chờ sẵn với chiếc xe chất đầy đồ đạc. Người đàn ông đẩy lưng Yohan và nói:

“Nào, mau lên xe đi. Hãy đến Saide.”

Saide là một ốc đảo nằm ở một nơi hẻo lánh, khá xa so với dinh thự. Nơi đó là một phần đất thuộc sở hữu của gia tộc, vì vậy không có nhiều người biết đến, và người ngoài cũng không bao giờ tìm đến. Do đó, nó là nơi an toàn nhất để trốn tránh. Tuy nhiên, Yohan không thể rời đi một cách dễ dàng.

“Con, con phải sống một mình ở đó sao?”

Trước vẻ mặt tái mét của Yohan, người đàn ông nhanh chóng thuyết phục:

“Nếu con đến sa mạc, họ sẽ không đuổi theo con nữa đâu. Chúng ta chỉ tạm thời lánh nạn thôi. Nếu con cứ ở đây rồi bị bắt đi thì sẽ thế nào đây, gia tộc sẽ ra sao, còn việc người thừa kế phát hiện là Omega, hơn nữa còn giấu kín chuyện đó nữa, nếu bị phanh phui ra thì…”

Ông dừng lại như thể không muốn tưởng tượng đến điều đó rồi nói tiếp:

“Gia tộc sẽ sụp đổ là cái chắc, thậm chí mồ mả của bố mẹ con cũng không yên đâu. Chắc chắn sẽ bị đào bới và bôi nhọ. Chắc chắn là như vậy.”

Sau khi dọa cho Yohan khiếp sợ, người đàn ông nhìn cậu co rúm người lại, không biết phải làm sao rồi nói thêm, lần này với giọng điệu khuyên nhủ:

“Hơn nữa, con sẽ ra sao đây? Nếu con bị bắt đi và phải chịu đựng những điều tồi tệ thì ta biết ăn nói thế nào với anh cả và chị dâu đã khuất đây. Không phải sao? Tạm thời hãy trốn đi, ta sẽ tìm thời cơ gọi con về. Cho đến lúc đó, hãy cẩn thận đừng để ai nhìn thấy con càng nhiều càng tốt, biết chưa?”

Cuối cùng, trước những lời dặn dò lặp đi lặp lại, Yohan chỉ còn cách gật đầu.

“Vâng, thưa cậu.”

“Ừ, phải vậy chứ.”

Người đàn ông vuốt ve đầu Yohan. Dù đã lên xe theo lời, Yohan vẫn còn rất hoang mang. Việc Yohan phát hiện mình là Omega mới chỉ xảy ra nửa năm trước. Vậy mà sao họ lại biết và tìm đến? Cậu thậm chí còn không ra ngoài vì sợ bị phát hiện.

“Đừng lo lắng, ta sẽ cho con lánh nạn ngay khi ta chuẩn bị xong mọi thứ. Ta đã hứa sẽ giữ di ngôn của chị dâu con, con quên rồi à?”

Yohan ngập ngừng rồi đáp “Vâng”. Vừa lúc đó, tiếng động cơ xe vang lên từ phía xa. Không thể kéo dài thời gian hơn nữa khi tiếng xe đang tiến về phía dinh thự.

“Cảm ơn cậu. Xin Chúa ở cùng cậu.”

“Xin Chúa bảo vệ con.”

Sau khi chào nhau, họ vội vã lùi lại. Yohan nhanh chóng lên xe cùng con mèo, người giúp việc ngồi vào ghế lái và lập tức khởi hành. Người cậu đứng im nhìn họ vội vã biến mất qua cổng sau. Chỉ vài phút sau, một vài chiếc xe dừng lại trước cổng. Người cậu quay người lại và đi về phía cổng. Một người phụ nữ bước xuống xe và hỏi ông, người đã đích thân mở cửa:

“Jarwal, tình yêu của em, thế nào rồi?”

Trước câu hỏi pha lẫn sự mong đợi và bất an, Jarwal cười rạng rỡ và dang rộng hai tay. Nhìn thấy vậy, người phụ nữ cũng nở một nụ cười tươi rói và lao vào vòng tay ông. Jarwal ôm cô và đáp lại một cách mãn nguyện:

“Tốt đẹp cả thôi, tất nhiên rồi, em yêu, tất cả đều là của chúng ta. Cháu trai quý giá của anh đã đi rồi, chỉ mang theo một con mèo.”

“Ôi, tuyệt vời. Một người cháu trai thật quý giá và đáng biết ơn.”

Cô ngọt ngào cười và hôn lên môi chồng mình.

“Để lại toàn bộ tài sản khổng lồ của anh trai anh cho chúng ta. Có người cháu đáng yêu nào hơn thế không?”

Nghe vậy, Jarwal trợn tròn mắt và chỉ ra:

“Có một người cậu chu đáo như anh thì việc nó có sự trả ơn này là đương nhiên thôi. Nếu anh không báo trước như vậy, Yohan sớm muộn gì cũng bị phát hiện là Omega và sẽ bị đối xử rất tệ bạc. Nhờ anh mà nó mới giữ được mạng sống và tránh được những chuyện tồi tệ đấy.”

Người vợ liếc mắt nhẹ nhàng rồi tò mò hỏi:

“Nhưng mà, sao anh lại phải để nó trốn đi làm gì? Chỉ cần ra tay xử lý nó một cách thích hợp là bây giờ tất cả những thứ này đã là của chúng ta rồi.”

“Em yêu, khi săn sư tử thì phải ăn cả xương. Hãy kiên nhẫn, chỉ cần đợi thêm 7 năm nữa thôi là chúng ta có thể tha hồ sử dụng quỹ ủy thác được chỉ định cho thằng nhóc đó rồi.”

“Quỹ ủy thác ư?”

“Ừ, anh trai anh đã giao cho nó để nó có thể sử dụng khi nó tròn hai mươi tuổi. Nếu Yohan có mệnh hệ gì trước đó thì số tiền đó sẽ biến mất. Vì vậy, cho đến lúc đó, thằng nhóc đó phải sống, bằng mọi cách.”

“Nếu lỡ nó nhận ra điều gì đó giữa chừng và quay trở lại thì sao?”

Nghe vậy, Jarwal bật cười.

“Sao ư? Nơi mà thằng nhóc đó đến chỉ là một ốc đảo bị bỏ hoang thôi, không có điện thoại cũng không có người qua lại. Nó thì biết được gì chứ?”

Lúc này, vợ ông mới nở một nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Ôi, một tên gian xảo. Anh đã nghĩ ra tất cả rồi. Vậy thì cái này tất cả là của anh và em, Salma.”

Jarwal quay đầu lại, ngước nhìn tòa biệt thự lộng lẫy và nở một nụ cười.

“Hãy tạ ơn Thượng Đế vì đã khiến Yohan phát hiện ra mình là Omega.”

Vợ ông cũng mỉm cười. Cô sẵn sàng bước vào nhà và nói:

“Cũng xin cảm tạ người phụ nữ chẳng hiểu sự đời đã kể hết mọi chuyện cho anh, em trai của chồng quá cố, rồi chết đi.”

Jarwal bật cười thành tiếng, và họ thân mật cùng nhau bước vào biệt thự. Và sáu năm trôi qua.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo