Kiss The Stranger - Chương 1

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngay từ sớm, tiếng mèo thức giấc đi quanh quẩn và đòi ăn vang lên. Đêm qua tôi phải ngồi xổm đến khuya để hoàn thành công việc nên muốn ngủ thêm một chút, nhưng dường như Ricard không có thời gian để chờ đợi. Nó cứ liên tục kêu meo meo, dùng chân trước vỗ nhẹ vào tóc tôi, đi loanh quanh ngửi ngửi quanh mặt và chạy nhảy xung quanh người tôi một cách bận rộn khiến cuối cùng tôi cũng phải mở đôi mắt mệt mỏi ra.

“Ricard, ngủ ngon không?”

Tôi chào hỏi rồi ôm con mèo vào lòng, Ricard lập tức rúc vào lòng tôi và liếm mặt tôi. Lưỡi ráp ráp khiến tôi cảm thấy hơi rát, nhưng tôi vẫn mặc kệ nó làm gì thì làm. Tôi nghĩ tất cả đều là biểu hiện của tình cảm nên không thấy có gì khó chịu cả.

Ricard, người đã cùng tôi rời khỏi dinh thự, là gia đình duy nhất còn lại của tôi. Đôi khi tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết phải làm sao nếu Ricard không còn đánh thức tôi nữa. Hôm nay, tôi cẩn thận ôm lấy con mèo quý giá đã đánh thức tôi dậy như mọi khi và bước xuống giường.

Tuyệt nhiên đó chỉ là một vài tấm vải được xếp chồng lên nhau trên tấm ván cứng thay vì một chiếc nệm.

Tôi đi chân trần về phía căn bếp nhỏ được bố trí ở một bên tường và bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho Ricard trước. Con mèo gầy gò như tôi càng kêu gào thảm thiết hơn, trèo lên vai tôi rồi sang vai bên kia, sau đó lại quay về vị trí cũ.

“Ừ, Ricard. Đợi một chút thôi. Ngoan nào.”

Tôi quay đầu lại hôn lên đầu con mèo rồi lại lấy bát ăn. Chiếc kệ nhỏ ở vị trí với tay tới được là một kho báu quý giá. Từ bên trong đó, tôi lấy con cá khô khó kiếm được ra, cắt một phần và đặt lên bát cũ, lần này thì lấy cơm ra.

Trong khoảnh khắc, tiếng thở dài bật ra một cách vô thức. Một bên bát cơm được cất giữ cẩn thận đã nổi mốc trắng xóa. Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi gạt bỏ phần cơm bị mốc và đặt phần cơm còn lại lên bát của Ricard. Cơm nguội lạnh và cứng ngắc rất khó trộn. Tôi cho thêm một chút nước còn thừa từ hôm trước rồi dồn sức vào tay cầm thìa, cố gắng trộn đều cá và cơm. Ricard đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn từ sớm, nó rời khỏi người tôi và cứ quấn quýt kêu gào quanh chân tôi.

“Nào, Ricard. Xin lỗi. Đợi lâu rồi đúng không?”

Khi tôi đặt bát ăn cũ kỹ đựng thức ăn đạm bạc vừa làm xuống, Ricard vội vàng ăn ngấu nghiến. Tôi ngồi xổm bên cạnh và nhìn nó một lúc rồi lấy phần cơm còn lại ra. Đó là phần cơm đã nổi mốc và bị gạt bỏ lúc nãy. Tôi do dự một chút nhưng nếu không ăn cả cái này thì hôm nay sẽ không có gì để ăn cả. Sau khi quyết tâm, tôi lấy phần cơm ít mốc nhất pha với nước và từ từ đưa vào miệng.

Sau khi kiểm tra ngày tháng, tôi khẽ thở dài. Hôm nay là ngày người giúp việc của cậu mang thức ăn đến mỗi tháng một lần. Nhưng thường thì họ sẽ đến muộn một hoặc hai ngày, vì vậy tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ lại được ăn cơm vào hôm nay. Hơn nữa, lượng thức ăn đó quá ít để cầm cự trong một tháng, nên vào thời điểm này, tôi luôn phải nhịn đói. Ricard thỉnh thoảng cũng bắt chuột để ăn, nhưng việc săn bắt không hề dễ dàng. Nó thất bại nhiều hơn là thành công, vì vậy nó luôn đói bụng. Nhưng tôi cũng không có cách nào khác.

Ricard ăn hết cơm một cách nhanh chóng như thường lệ rồi cọ người vào tôi. Tôi ôm Ricard vào lòng và ăn hết phần cơm còn lại. “Hôm nay họ sẽ đến thôi,” tôi tự nhủ trong lòng như thể đang tự trấn an bản thân. Chỉ cần chịu đựng thêm vài tiếng nữa thôi. Ít nhất thì hôm nay tôi có thể cho Ricard ăn no bụng.

Tôi vội vã đứng dậy thì đột nhiên loạng choạng và phải chống tay vào tường.

Một lần nữa, trước mắt tôi lại trở nên mờ đi và tôi dụi mắt bằng mu bàn tay. Từ khi nào đó, mắt tôi dần dần trở nên kém đi và gần đây tầm nhìn của tôi không còn được rõ ràng nữa. Khi tôi dừng lại và nhắm mắt lại, Ricard bắt đầu dụi đầu vào tôi và kêu meo meo. Trước sự an ủi của con mèo đó, tôi ôm chặt nó vào lòng.

“Ừ, không sao đâu. Chỉ là hơi mệt thôi… Cảm ơn nhé.”

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao đến thế này rồi. Ban ngày có lẽ sẽ tốt hơn. Sau khi cho Ricard ăn hết chỗ cá còn lại, tôi ngồi xuống. Chỉ cần làm thêm một chút nữa là xong. Nhờ có việc làm tấm thảm thêu mà tôi có thể bán chúng thông qua người giúp việc và mua được thêm một vài thứ cần thiết. Những thứ mà cậu gửi đến chỉ là thức ăn, mà còn không đủ để tôi sống sót trong một tháng, vì vậy tôi không có cách nào để mua thuốc hay những thứ cần thiết khác. Vì vậy, việc làm tấm thảm thêu là một việc rất quan trọng đối với tôi. Dù vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy biết ơn. Đã mấy năm rồi cậu ấy vẫn luôn dõi theo tôi như thế này. Phàn nàn với cậu về những điều này là một hành động vong ân bội nghĩa.

“Huuu.”

Tôi vất vả lắm mới làm xong, dụi đôi mắt lờ mờ và duỗi lưng. Tôi không biết chính xác thời gian, nhưng có lẽ sắp đến lúc rồi. Tôi cầm tấm thảm thêu ra ngoài và giũ mạnh mấy lần để rũ bụi. Ricard vừa hay đi theo ra cũng cọ người vào chân tôi. Tôi cúi xuống ôm con mèo vào lòng và lặng lẽ lắng nghe.

Im lặng quá.

Trong sự tĩnh mịch đến nỗi tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng thở của chính mình, tôi đứng một mình. Tất cả những gì tôi có là túp lều nhỏ bé, tồi tàn nơi tôi đang sống, ốc đảo và những cây cối bao quanh. Cuộc sống chỉ có Ricard và người giúp việc đến mỗi tháng một lần để trò chuyện này đã kéo dài hơn 4 năm rồi. Thỉnh thoảng, tôi không thể nhớ ra từ ngữ hoặc lưỡi bị cứng lại và nói lắp bắp. Tôi mơ hồ nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể sẽ không nói được nữa.

Nhưng có vấn đề gì sao? Dù sao thì tôi cũng sẽ không có ai để nói chuyện cùng trong tương lai.

Điều may mắn là tôi đã bán tấm thảm thêu và mua từng cây con về trồng vài cây ăn quả xung quanh ốc đảo. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ được hái quả ô liu, và mọi thứ sẽ tốt hơn bây giờ. Và hôm nay tôi sẽ nhận được cây sung. Tôi dự định sẽ trồng sung vào lần tới. Chỉ cần những tưởng tượng nhỏ nhặt này thôi cũng khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ. Khi nhớ lại sự mờ mịt mà tôi đã cảm thấy khi lần đầu tiên bị ném vào sa mạc, tôi nhận ra rằng dù sao thì mình cũng đang sống sót bằng cách nào đó.

Liệu mình sẽ sống như thế này cho đến khi chết đi sao…

Bỗng một cơn gió lướt qua sau lưng tôi. Sự cô đơn và tĩnh mịch này sẽ tiếp tục kéo dài trong vô số ngày tới. Mình sẽ già đi, già cỗi và chết đi ở nơi này. Một mình.

Cũng chẳng có gì mới mẻ cả. Tôi đã biết rõ điều đó rồi. Nó giống như đã được định đoạt từ khoảnh khắc tôi phát hiện ra mình là Omega vậy. Sự thật rằng tôi sẽ phải sống một mình và chết đi trong quãng đời còn lại.

Khi tôi nghĩ đến đó, tôi đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ. Người sẽ đến chỉ có người giúp việc thôi, vậy thì là ai đây?

“Nào, nào. Cúi xuống đi, tốt lắm…”

Tôi dỗ dành con lạc đà và khiến nó quỳ xuống rồi kéo người đàn ông xuống. Hơi thở chậm và mạch yếu, nhưng chắc chắn là anh ta còn sống. Cẩn thận lật người anh ta lại, tôi giật mình kinh ngạc. Vai anh ta ướt đẫm máu. Tôi nghĩ rằng mình phải nhanh chóng đưa anh ta vào túp lều để chữa trị, nhưng dù đã luồn tay dưới nách và kéo hết sức mình, anh ta vẫn không hề nhúc nhích.

“Ư ư ư…”

Trong khi cố gắng kéo người đàn ông, tôi vô tình rên lên một tiếng. Tôi cố gắng kéo cơ thể to lớn của người đàn ông, trông có vẻ to gấp ba lần tôi, hết cách này đến cách khác, nhưng thời gian trôi qua vô ích và tôi dần kiệt sức.

Ít nhất thì cũng phải đưa anh ta vào chỗ râm mát đã.

Thêm vào đó, nếu người giúp việc đến và nhìn thấy tình huống này, chắc chắn sẽ khiến cậu lo lắng cho cậu. Cậu đã dặn dò rất kỹ rằng không được tiếp xúc với người khác.

Tôi cũng không phải là không lo lắng. Nhưng tôi không thể để người đàn ông chết như thế này được. Chỉ cần chữa trị vết thương rồi cho anh ta đi là được. Hơn nữa, đã quá lâu rồi tôi mới nhìn thấy người ngoài. Cảm giác vui mừng lớn hơn nhiều so với sợ hãi. Cẩn thận là được thôi, tôi thầm nhủ. Hãy cẩn thận để không có mùi Pheromone tỏa ra….

“Ư ư…”

Tôi lau mồ hôi trên trán, một lần nữa lấy lại tinh thần và kéo người đàn ông. Con lạc đà đang quỳ bỗng nhiên đứng dậy. Khoảnh khắc tôi vô tình ngẩng đầu lên, tôi à một tiếng và nhận ra. Tôi vội vã chạy vào túp lều, mang ra một tấm vải dài rồi nhanh chóng buộc dây vào người con lạc đà và nối với người đàn ông. Giờ thì việc còn lại chỉ là kéo dây cương. Và con lạc đà đã đưa người đàn ông mà tôi loay hoay mãi không xong vào bên trong túp lều chỉ trong vài bước chân.

“Hà.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm và lấy lại hơi thở rồi vội vàng bắt đầu di chuyển. Trước tiên, tôi đun nước và tìm thuốc cùng với khăn sạch trong khi chờ nước sôi. Sau khi luộc khăn trong nước nóng, tôi cẩn thận lau vết thương thì máu vẫn còn rỉ ra từng chút một. Tôi xác nhận rằng có thứ gì đó đã sượt qua vai anh ta khá sâu, nhưng thứ thuốc mà tôi có chỉ có thể dùng để khử trùng mà thôi. May mắn là vết thương không chảy máu quá nhiều. Nếu buộc chặt thì sẽ giúp cầm máu. Tôi cắn răng và quấn vai người đàn ông bằng vải. Dù chỉ có một bên vai, nhưng mỗi khi nâng cơ thể khổng lồ của người đàn ông đang nằm dài ra, toàn bộ sức lực trong người tôi lại cạn kiệt. Đến khi tôi vất vả lắm mới hoàn thành xong công việc thì tôi đã thở dốc đến mức đầu óc choáng váng.

“Huu.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi dọn dẹp chỗ này. Vừa định đứng dậy thì tôi nghe thấy tiếng động cơ xe từ xa. Người giúp việc của cậu đang đến. Trong khoảnh khắc, tôi hoảng hốt nhìn xung quanh. May mắn thay, con lạc đà đã kéo người đàn ông đến lại ngồi phịch xuống bên trong túp lều như thể đang khoe khoang và nhắm mắt lại. Cậu ta sẽ không vào đây đâu, chỉ cần lấp liếm qua loa rồi cho cậu ta đi là xong. Tôi vội vã đi ra ngoài túp lều. Chiếc xe mà tôi đã chờ đợi bấy lâu nay hiện ra lờ mờ từ phía xa.

Từ con dốc nơi người đàn ông cưỡi lạc đà xuất hiện, một chiếc xe jeep lao tới, tung bụi cát mù mịt. Tôi không đợi xe đến gần mà bước vài bước về phía trước. Nó dừng lại ở một vị trí không xa chỗ tôi đứng.

“A, xin chào.”

Có lẽ vì căng thẳng, tôi đã nói lắp. Nhưng may mắn là người ngồi ở ghế lái không hề nghi ngờ gì cả, liền bước xuống xe. Trong lúc người đưa thư do chú tôi cử đến đang dỡ đồ, tôi cầm tấm thảm thêu mà mình đã cần mẫn làm trong suốt một tháng qua, chờ đợi.

Sau khi dỡ hết số đồ ít ỏi, người đưa thư quay về phía tôi. Ánh mắt anh ta dán chặt vào tấm thảm thêu tôi đang cầm. Anh ta im lặng giật lấy nó, dường như xem xét kỹ lưỡng rồi nhăn mặt. Trong khoảnh khắc, tôi căng thẳng co rụt vai lại.

“Thật là, cũng phải nghĩ cho cái thân tôi khi đem cái thứ này đi bán chứ.”

Lời lẩm bẩm giống như than phiền nhưng đủ lớn để lọt vào tai tôi một cách rõ ràng. Tôi chùn bước và xin lỗi.

“Xin, xin lỗi. Tôi đã cố gắng làm thật cẩn thận mà…”

Nhìn tôi ấp úng, người đưa thư tặc lưỡi.

“Cố gắng không có nghĩa là tất cả đâu, quan trọng là kết quả chứ. Hừ. Cái này thì bán kiểu gì để kiếm tiền đây? Này cậu kia, dạo này cả Zahrwal-nim cũng không khá khẩm gì đâu, đây là còn cố gắng lắm mới gửi được đấy, biết không?”

“Ừm… chắc vậy. Xin lỗi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo