Kiss The Stranger - Chương 102

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Tôi là omega mà.

Tôi nghĩ vậy và cúi đầu xuống, nhưng đột nhiên tôi thấy bàn tay anh ta trong tầm mắt. Bàn tay đó đang hướng về phía tôi, nhưng rồi lại rụt lại, và sự im lặng lại bao trùm. Tôi do dự và cẩn thận ngước mắt lên.

Asgaile vẫn đang nhìn tôi. Biểu cảm của anh ta vẫn như lúc nãy. Tôi đã bao giờ nhìn thấy khuôn mặt với đủ loại cảm xúc lẫn lộn như vậy chưa? Tôi không chắc. Điều chắc chắn là anh ta không giống như mọi khi.

Tôi khó khăn mấp máy môi định nói gì đó. Trong tình huống này, tôi nghĩ rằng tôi nên làm như vậy.

"Tôi..."

Asgaile chớp mắt. Anh ta phản ứng với giọng nói nhỏ bé của tôi như thể vừa bị tạt nước lạnh vào mặt. Tôi cẩn thận tiếp tục nói. Giọng tôi run rẩy.

"Tôi, tôi có nên...đi ngủ trước không ạ?"

Có lẽ Asgaile hành động như vậy là do anh ta mệt mỏi. Tôi không biết mấy giờ rồi, nhưng chắc chắn là khá muộn rồi, nên tôi muốn nói rằng anh ta nên đi ngủ. Nhưng tôi hoàn toàn không thể nói được đến đó. Dũng khí của tôi chỉ đến được đến đây mà thôi. Asgaile nhìn tôi, người chỉ biết run rẩy và không thể nói hết câu, đột nhiên cau mày. Tôi phản xạ rụt vai lại khi nhìn thấy anh ta trở lại với khuôn mặt sắc bén như mọi khi, như thể anh ta vừa hoàn hồn.

"...Ngươi không thể chịu đựng nổi dù chỉ một chút sao, ngươi."

Tôi nhất thời bối rối trước giọng nói trầm thấp mà anh ta lẩm bẩm như đang nói một mình. Tôi chỉ chớp mắt không hiểu anh ta đang nói gì, Asgaile chế giễu.

"Đến xấu hổ còn không biết, còn quyến rũ người khác nữa chứ. Nếu có cơ hội thì ngươi đã không ngần ngại dang chân ra trước Hayden rồi đúng không? Đóng kịch ngây thơ chỉ lừa được lũ ngốc nghếch mới bị omega vụng về như ngươi lừa thôi, trò đó không có tác dụng với ta đâu, nên bỏ đi thì hơn."

Tôi cần một khoảng thời gian để hiểu những gì anh ta nói. Có lẽ tôi đã muốn phủ nhận nó. Tôi cần thêm một khoảng thời gian nữa để những lời nói đó truyền tải đến não bộ của tôi. Và những lời nói lạnh lùng đó đã mất thời gian để từng từ, từng từ một khoét sâu vào trái tim tôi một cách đau đớn.

"...Tôi, tôi đến bữa tiệc...là vì, điện hạ, bảo, tôi đến mà."

Lần đầu tiên tôi cảm thấy oán hận anh. Tôi cố gắng chịu đựng nước mắt và khó khăn phản đối.

"Nếu, nếu ngài nghĩ như vậy, tại sao, ngài lại gọi, tôi đến bữa tiệc?"

Trước giọng nói run rẩy, Asgaile chỉ cười khẩy.

"Ta không thể để ngươi làm trò hề với khách được mời. Nếu ta không gọi ngươi thì ngươi đã lăn lộn với Hayden rồi còn gì."

"Không, không có chuyện đó."

"Ngươi còn nói dối rằng mình có người yêu để cố gắng lấy lòng thương hại, trong cung này không có ai ngốc nghếch như ngươi đâu."

Tôi không thể ngăn được nước mắt trào ra trước khuôn mặt chế giễu tôi như thể tôi thật đáng thương. Tôi cúi đầu và dùng mu bàn tay lau nước mắt, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

"Ta chán ngấy việc ngươi khóc rồi. Thử dùng cách khác xem, hoặc là bỏ cuộc đi, ai thèm thương xót một kẻ như ngươi chứ."

Tất nhiên là tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi thậm chí còn không dám mong chờ điều đó xảy ra. Nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi há miệng vì nghẹn ngào. Vì quá đau lòng, tôi không nhịn được mà hỏi như than thở.

"...Tại sao ngài lại ghét tôi đến vậy?"

Tôi lau nước mắt và ngước nhìn anh, Asgaile khựng lại trong giây lát. Dù không cần phải nói ra thì câu trả lời cũng quá rõ ràng rồi. Anh ta sẽ chế giễu tôi. Anh ta sẽ nói rằng vì tôi là omega. Nhưng anh ta lại không nói gì cả. Anh ta chỉ nhìn tôi. Tôi tiếp tục lau nước mắt đang trào ra liên tục và nấc nghẹn.

"Điện hạ, ngài không cố tình, trở thành alpha, cũng như, tôi cũng, không phải, vì tôi muốn, mà tôi trở thành, omega."

Tôi phải ngừng khóc thôi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nếu cứ như thế này thì có lẽ thái tử sẽ lại nổi giận mất. Tôi phải dừng lại, tôi không được khóc.

Ah, làm sao để tôi có thể dừng lại đây.

"Hức hức..."

Cuối cùng tôi cũng bật khóc thành tiếng, đột nhiên Asgaile nắm lấy cánh tay tôi và kéo mạnh. Và đôi môi anh ta bạo lực áp xuống đôi môi đang há hốc để cố gắng hít thở của tôi.

"......!"

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Khuôn mặt của Asgaile mơ hồ hiện lên trong tầm nhìn đang mở to của tôi. Anh ta đang nhắm mắt. Có lẽ anh ta không muốn thừa nhận rằng người đang hôn anh ta là tôi? Đồng thời với ý nghĩ đó, trái tim tôi nhói lên. Có lẽ anh ta chỉ đang cố bịt miệng tôi vì không muốn tôi khóc thôi. Hoặc có lẽ chỉ là anh ta có một đối tượng để giải quyết ham muốn ngay trước mắt, và tình cờ đó lại là tôi.

Không phải anh ta muốn tôi làm điều này. Bởi vì tôi.

Vì tôi là omega mà người đàn ông này khinh bỉ.

Tôi không thể chịu đựng được thực tế thêm nữa nên tôi cũng nhắm mắt lại. Điều duy nhất tôi cảm nhận được là nhiệt độ cơ thể của toàn thân đang chạm vào nhau, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi và nụ hôn của anh ta đang chiếm lấy đôi môi tôi.

Ah, hộc, hộc.

Khó thở vì những tiếng nấc nghẹn và nụ hôn. Vừa hé được môi ra để hít lấy một hơi, nụ hôn lại tiếp tục, và tôi dần mất hết lý trí. Cơ thể mềm nhũn ngả về phía sau. Tôi lờ mờ cảm nhận được tấm nệm êm ái, và nhận ra Asgaile đã đặt tôi xuống giường.

"Hộc, hộc..."

Ngay khi môi rời nhau, tôi vội vã hít lấy dưỡng khí. Nụ hôn của anh ta trượt khỏi khóe môi tôi, xuống cằm, xuống cổ, xuống xương quai xanh. Bàn tay nóng rực trườn lên trên lớp áo sơ mi mỏng manh, vuốt ve ngực tôi. Tôi bỗng thấy xấu hổ vì bộ ngực phẳng lì chẳng có gì đáng xem, và trong khoảnh khắc muốn đẩy tay anh ta ra. Nhưng dù cố gắng thế nào, Asgaile cũng không hề lay chuyển. Thậm chí, như thể chế nhạo tôi đang gắng sức giật tay anh ta ra, anh ta giữ chặt tay tôi trên cổ tay mình, và xoa nắn đầu vú tôi một cách trơ trẽn.

"...Ư, hộc..."

Đã quá lâu rồi, thật xấu hổ khi tôi vô thức rên lên. Mỗi khi ngón tay cái thô ráp ấn và miết lên nhũ hoa, eo tôi lại tự động run lên. Asgaile dùng răng cắn lên cổ tôi, không chút do dự banh rộng hai đầu gối tôi ra. Như một lẽ đương nhiên, thân thể anh ta tiến vào giữa hai chân tôi, hoàn toàn bao phủ lấy tôi. Tôi bị kẹt giữa tấm nệm và anh ta, không thể nhúc nhích.

Mùi pheromone thoang thoảng bỗng trở nên nồng đậm hơn. Không còn là thứ áp bức và dồn dập như trước. Chỉ là một mùi hương ngọt ngào tan chảy trên cơ thể tôi, khiến nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp vì một lý do khác.

Nụ hôn lại trở về môi tôi, hòa quyện vào nhau. Lưỡi chạm lưỡi, thân dưới dán chặt lấy nhau. Dương vật phồng lên cộm cấn chèn ép phía dưới tôi khiến bụng dưới tôi tê dại. Bàn tay tôi vốn định đẩy tay anh ta ra giờ đã mất hết sức lực, và tôi ngập ngừng đưa bàn tay do dự lên vai anh ta. Nhưng chỉ dừng lại ở đó. Tôi hoàn toàn không thể vòng tay ôm lấy cổ anh ta như trước đây. Tôi chỉ biết thở dốc, còn Asgaile thì hôn tôi và bắt đầu xoa dương vật của tôi. Dương vật to lớn sừng sững hoàn toàn có thể cảm nhận được qua lớp vải mỏng.

Anh ta muốn tôi sao?

Tôi khẽ mong đợi. Dù chỉ vì tôi đang ở đây, tôi cũng không bận tâm. Dù sao thì anh ta cũng muốn tôi. Anh ta muốn ôm tôi lúc này.

Vậy thì tôi không quan tâm.

Tôi cẩn thận hé miệng và đưa lưỡi ra. Tôi khẽ liếm môi anh ta, và Asgaile nghiêng đầu đáp lại nụ hôn. Bàn tay anh ta trượt xuống dưới, vuốt ve khe mông tôi qua lớp quần mỏng. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, tôi nhận ra dương vật của mình đã ướt đẫm. Vô thức, tôi lắc hông cọ xát dương vật vào ngón tay anh ta.

Đột nhiên, tôi cảm thấy Asgaile khựng lại. Anh ta rời môi tôi ngay sau đó. Chậm rãi mở mắt, tôi chạm phải ánh mắt của Asgaile đang nhìn xuống tôi. Chúng tôi thở dốc nhìn nhau. Anh ta thở hổn hển không kém gì tôi, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn khác. Khuôn mặt anh ta dần trở nên cứng đờ khi nhìn xuống tôi với vẻ bối rối. Tôi vẫn ngơ ngác ngước nhìn anh ta, và Asgaile mở miệng với ánh mắt sắc lạnh.

"Cơ thể được huấn luyện tốt đấy. Bất kỳ người đàn ông nào cũng được à?"

Tôi nghe thấy tiếng, nhưng cần thêm thời gian để hiểu ý nghĩa của nó. Asgaile nhếch mép khi nhìn xuống tôi chỉ biết chớp mắt.

"Ta hận ngươi ư, ta không có lý do gì để ghét một thứ như ngươi cả, ta chỉ khinh bỉ thôi. ngươi lại thế này..."

Anh ta cố ý giơ tay lên. Đầu ngón tay còn ướt sũng.

"Một Omega lẳng lơ."

Asgaile nói như thể thông báo. Từng từ, từng từ ghim vào trái tim tôi như đóng đinh, rất cẩn thận, rất chậm rãi, bằng một giọng trầm thấp. Tôi không nói được gì, chỉ biết ngước nhìn anh ta. Asgaile cười khẩy nhìn tôi.

"Nếu ngươi muốn khóc lóc để được thương hại thì cứ việc. Chỉ cần đừng để ta thấy. Nếu ngươi bị bắt gặp đang tùy tiện vấy bẩn cơ thể mình, thì lúc đó roi vọt sẽ không phải là kết thúc đâu."

Anh ta cảnh cáo rồi đột ngột đứng dậy. Tôi hụt hẫng nuốt ngược tiếng thở, và Asgaile chế giễu tôi.

"Không phải ngươi không muốn phát triển thành Omega sao?"

Anh ta nhếch mép như thể chuyện đó thật nực cười.

"Đó là bản năng. Những kẻ dâm đãng như ngươi mới phát triển thành Omega."

Và Asgaile quay người bước đi, nói thêm:

"Trước khi ta trở lại, hãy uống thuốc Meisa đưa cho và giữ ấm giường. Chức năng duy nhất của những Omega như ngươi chỉ có vậy thôi mà."

Nói xong, anh ta rời khỏi phòng. Tôi hoàn toàn không biết anh ta đi đâu, gặp ai, vì việc gì. Việc tôi phải làm chỉ là uống thuốc trên bàn theo chỉ thị của anh ta, cởi quần áo và lên giường đi ngủ. Để Asgaile có thể chìm vào giấc ngủ ngon. Tôi chậm rãi đứng dậy đi về phía cái bàn. Đúng như lời anh ta nói, thuốc Meisa để lại ở đó.

"A..."

Tôi rót nước từ bình, nhưng tay run rẩy khiến nước đổ hết ra ngoài, chưa được nửa cốc. Tôi cẩn thận cầm cốc lên đưa lên miệng, nhưng nước vẫn tràn ra khóe miệng, và tôi mất rất nhiều thời gian để uống thuốc. Tôi khó khăn lắm mới cởi được quần áo, nằm xuống giường và nhắm mắt lại. Thuốc sẽ sớm đưa tôi vào giấc ngủ.

Ước gì tôi đừng bao giờ mở mắt ra nữa.

Trong ý thức chìm dần vào bóng tối, đó là điều cuối cùng tôi nghĩ đến.


"Chuyện lớn rồi, Yohan. Một vấn đề rất quan trọng đã xảy ra."

Nhìn Meisa nói với vẻ mặt nghiêm trọng, tôi ngơ ngác chớp mắt. Sau khi tỉnh giấc, tôi đang nằm một mình trên giường, thì Meisa vừa hay đến phòng khám cùng với y tá. Meisa nhìn vào tờ kết quả và tiếp tục nói.

"Sức khỏe của Yohan rất tệ. Tất nhiên, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rồi, nhưng đây là vấn đề đã được xác nhận bằng dữ liệu. Suy dinh dưỡng cũng nghiêm trọng nữa, đã lâu rồi cậu không ăn uống đầy đủ phải không? Chuyện này không phải mới xảy ra trong một hai tháng gần đây đâu."

"À, tôi..."

Tôi phải nói gì đây? Tôi không thể nói là từ khi tôi bắt đầu sống một mình ở ốc đảo được. Tôi lúng túng ấp úng trả lời.

"Cũng, cũng lâu rồi."

"Đó là lý do tại sao nó nghiêm trọng."

Meisa nghiêm túc nói thêm.

"Các cơ quan nội tạng của cậu bây giờ đều rối tung hết cả rồi. Gan không tốt, dạ dày không tốt, thiếu máu nghiêm trọng... Có lẽ tìm chỗ nào còn ổn còn nhanh hơn, nhưng xin lỗi, không có chỗ nào cả."

Cô ta khoanh tay nhìn tôi một lượt rồi tuyên bố thẳng thừng.

"Trước mắt, cậu nên ăn uống đầy đủ phù hợp với tình trạng cơ thể và uống thuốc kèm theo. Và Yohan, chuyện này hơi tế nhị, nhưng... mắt cậu thế nào rồi?"

Tôi chớp mắt đáp lại câu hỏi đầy thận trọng.

"Tôi nhìn thấy."

"Không, ý tôi là, cậu có nhìn rõ không? Thị lực của cậu có kém hơn trước không? Hay vốn dĩ đã kém rồi?"

"À..."

Tôi do dự một lúc rồi mở miệng.

"Mắt tôi đúng là kém hơn trước. Tôi không biết từ khi nào..."

Tôi định nói rằng trước mắt tôi thường xuyên tối sầm lại hoặc tầm nhìn bị mờ đi, thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tôi im bặt. Người mở cửa bước vào sau đó, thật bất ngờ, là Najima.

"Công chúa điện hạ!"

Meisa kinh ngạc thốt lên, và tôi cũng vội vàng đứng dậy, nhưng lại chóng mặt ngồi phịch xuống. Najima hốt hoảng chạy đến khi thấy tôi như vậy.

"Cứ ngồi yên đó đi, Yohan. Meisa, sao rồi? Tình trạng của Yohan thế nào?"

"Rất tệ. Tôi đang nói chuyện về việc cung cấp dinh dưỡng cho cậu ấy như thế nào đây. Người đến đây có việc gì ?"

Najima tóm tắt ngắn gọn rồi hỏi, và Najima lo lắng nói, "Chà," rồi tiếp tục.

"Ta lo lắng vì chuyện xảy ra ngày hôm qua mà. Ta cũng tò mò không biết cơ thể cậu thế nào rồi. Hôm qua Thái tử điện hạ thế nào? Không có chuyện gì xảy ra chứ, Yohan?"

"Vâng..."

Cổ họng tôi bỗng nóng ran, tôi vội vàng cúi đầu xuống.

"Ổn, ổn ạ."

Tôi khó khăn lắm mới trả lời được, và một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác rằng mọi người đều đoán được mọi chuyện, dù tôi chưa nói chi tiết.

"Sau khi Yohan và Meisa ra ngoài, bầu không khí trở nên rất tệ."

Najima là người mở lời trước. Đó là một câu chuyện kỳ lạ. Tôi cứ nghĩ là anh ta đang có bầu không khí tốt đẹp với Shadia chứ. Tôi ngờ vực ngẩng đầu lên, và Najima tiếp tục nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

"Cho đến lúc đó, anh ta vẫn còn nói chuyện rôm rả với Shadia, nhưng ngay khi Yohan ra ngoài, anh ta đã đột ngột thay đổi khiến ta cũng phải ngạc nhiên. Ta hoàn toàn không hiểu Thái tử điện hạ đang nghĩ gì nữa. Dù sao thì trước đây anh ta cũng là một người khó đoán mà."

Tôi càng thêm nghi ngờ khi thấy cô ta lắc đầu.

Có lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra khiến anh ta tức giận vì tôi sao?

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhưng rồi lại phủ nhận. Anh ta đã nói rồi mà, tôi không phải là một người quan trọng đến thế.

Tôi im lặng nhìn xuống dưới, và Meisa mở miệng.

"Thì ai mà biết anh ta đang nghĩ gì chứ? Cũng không cần phải đoán làm gì. Vậy Công chúa điện hạ, có phải đó là toàn bộ việc ngài muốn nói không?"

"Ôi, tất nhiên là không rồi, Meisa. Ngươi lúc nào cũng vội vàng cả."

Najima trừng mắt trêu chọc.

"Trước tiên là ta đến để mời Yohan và Meisa ăn trưa, và thứ hai là..."

Najima hít một hơi sâu rồi nói thêm một cách nghiêm trọng.

"Trước mắt, Yohan nên cẩn thận. Ta phải tìm hiểu thêm chi tiết nữa, nhưng..."

Cô ta nhìn Meisa và tôi luân phiên rồi dừng mắt lại trên tôi.

"Sắp tới các lãnh chúa của các thành phố liên minh sẽ tập trung lại đấy. Trong số đó có cả những kẻ bắt cóc Omega đã hết giá trị sử dụng trong hoàng gia và làm những chuyện tồi tệ với họ, nên tốt hơn hết là đừng để bị chú ý. Chưa từng có trường hợp nào thỉnh cầu điện hạ bị từ chối cả, nên..."

Trong khoảnh khắc, tôi nhớ lại bữa tiệc tối mà tôi đã tham dự cùng với Steward trước đây. Người đàn ông sử dụng Omega làm công cụ săn bắn, liệu anh ta có đến không?

Meisa lên tiếng thay cho tôi đã cứng đờ.

"Toàn bộ các lãnh chúa của năm thành phố đều tập trung lại sao?"

"Có lẽ vậy. Những người đã không tham dự lần trước cũng sẽ đến thôi. Chẳng hạn như lãnh chúa của Al Fatih."

Khoảnh khắc nghe thấy những lời cuối cùng, trái tim tôi như rớt xuống. Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn cô ta. Najima không nhận ra phản ứng của tôi, tiếp tục trò chuyện với Meisa.

"Al Fatih là nơi mà ngài Raihan Al Hamed từng ở đúng không?"

Najima gật đầu đáp lại câu hỏi của Meisa.

"Đúng vậy. Sau khi ngài ấy qua đời, em trai ngài ấy là ngài Jarwal đang quản lý lãnh địa. Ta nghe nói Raihan Al Hamed có một người con trai, nhưng đã khá lâu rồi không thấy mặt vì cậu ta bị bệnh."

Chuyện là thế sao.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo