Lịch update: thứ 3
Ngay lập tức một suy nghĩ tiêu cực đã xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chẳng khác nào đã ăn trộm thuốc của quốc vương mà không có bất kỳ căn cứ nào, vậy thì tôi có thể biện minh như thế nào đây. Có lẽ tôi sẽ bị chặt tay dù không bị cắt lưỡi.
Có thể mình sẽ bị chặt đầu vì đã ăn trộm đồ của quốc vương.
Khi tôi cảm thấy lạnh sống lưng, một mùi hương ngọt ngào đã theo gió thoang thoảng bay đến. Vô tình quay đầu lại, tôi đã dừng chân khi nhìn thấy Asgaile đang đứng trước đài phun nước trong khu vườn.
Đột nhiên tim tôi đập điên cuồng. Sức nóng cơ thể chạm vào sau lưng và hơi thở dịu dàng lướt qua gáy vào buổi sáng ùa về một cách sống động. Mặt tôi nóng bừng lên, tôi vội vàng trốn sau một cây cột và tựa má vào đó. Tôi chớp mắt với hy vọng rằng lớp đá cẩm thạch lạnh lẽo sẽ làm dịu đi cơn nóng, nhưng ngược lại cây cột chỉ trở nên nóng hơn và nhiệt độ cơ thể tôi không hề giảm xuống.
Asgaile đang nói chuyện với Dive với vẻ mặt nghiêm trọng. Chính xác hơn thì Dive đang báo cáo và anh thỉnh thoảng chỉ lẩm bẩm một vài câu. Tôi hầu như không thể nghe rõ những âm thanh nhỏ đó, nhưng dù sao thì cũng chẳng sao cả. Đằng nào thì tôi cũng không thể nghe được một từ nào đàng hoàng đâu. Chỉ cần nhìn thấy Asgaile thôi mà tôi đã mất hồn đến mức này rồi.
Tôi nín thở và nhìn anh dán chặt vào cây cột, thì đột nhiên Asgaile quay đầu lại như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi. Ngay lập tức tôi chạm mắt anh, và tôi giật mình rụt người trốn sau cây cột.
Tôi chợt nhận ra rằng không lâu trước đây mình đã trải qua một chuyện tương tự. Vậy thì diễn biến tiếp theo sẽ là.
Tôi lén ngẩng đầu lên và đã vội vã nín thở. Asgaile đang nhìn xuống tôi. Giống như cái ngày hôm đó.
"Ngươi đang làm gì ở đây vậy."
Giọng nói của Asgaile tràn ngập tiếng cười. Trên thực tế, khóe mắt và khóe miệng mềm mại cong lên thành nụ cười, nên tôi chỉ biết ngơ ngác chớp mắt.
"Tôi, tôi… Chuyện đó là."
"…Cái đó là gì?"
Asgaile hỏi và bỏ qua lời nói lắp bắp của tôi. Tôi dõi theo ánh mắt anh thì thấy chiếc giỏ mà mình đang cầm trong tầm nhìn. Tôi, tôi ạ, tôi nhỏ giọng trả lời.
"Ờ, tại vì, tôi bị thương… Nên băng gạc và thuốc khử trùng để khử trùng vết thương… Tôi đã nhờ cô Meisa và mang đến ạ. Tôi, tôi có thể chữa trị ở phòng của điện hạ không ạ?"
Tôi vội vàng bịa ra câu chuyện vì sợ ai đó sẽ nghe thấy, và Asgaile im lặng nhìn xuống tôi. Tôi lo rằng anh sẽ không tin mình nên tôi vội vã mở chiếc khăn che giỏ ra. Nhưng Asgaile chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi thay vì nhìn vào chiếc giỏ.
Tôi thầm lo lắng thì anh đưa tay ra. Tôi ngập ngừng khi nhìn thấy bàn tay to lớn đang đặt trước mặt mình rồi cẩn thận nắm lấy, thì đột nhiên Asgaile kéo tôi lại. Khi tôi kịp định thần thì tôi đã ở trong vòng tay anh. Tôi hoàn toàn mất phương hướng vì anh vùi mặt vào gáy tôi và hít một hơi thật sâu, rồi liên tục dụi môi lên tai, má và vai tôi. Mùi pheromone lan tỏa xung quanh càng trở nên nồng nặc hơn, và mùi hương ngọt ngào đã hoàn toàn làm tôi say đắm. Tôi thích nó dù đến mức cánh tay ôm eo siết chặt đến mức toàn thân tôi tê dại. Cơn đau đến từ bàn tay nắm chặt để kiềm chế bản thân muốn ôm lấy anh khiến tôi không thể không làm gì khác.
"Hà…."
Asgaile thở dài sâu thẳm khi vùi mũi vào cổ tôi. Hơi thở tản ra trên xương quai xanh khiến tôi rùng mình và run rẩy. Asgaile lên tiếng khi vòng tay ôm eo và vuốt ve mông tôi bằng tay kia.
"Ta có lịch trình nên không thể ăn trưa cùng ngươi rồi."
Tôi đã phần nào tỉnh táo lại trước tiếng lẩm bẩm như một lời than thở. Anh đang lo lắng cho mình sao? Anh lo rằng mình sẽ bị đói sao? Tôi trả lời khi cảm thấy trái tim mình ấm áp lên.
"Ờ, thì là… Có con mèo ở một mình mà… Tôi định ăn cùng nó…."
Asgaile không phản ứng gì. Anh cứ đứng im như vậy và ngẩng đầu lên sau vài giây.
"…Mèo?"
Nhìn anh lặp lại lời nói của tôi với vẻ mặt vô cảm, tôi đã gật đầu dạ.
"Con mèo của tôi ở phòng nghiên cứu ạ… Tôi cũng định xem nó có khỏe không…."
Asgaile lại im lặng. Một lúc sau anh nói.
"…Tốt thôi."
"Dạ. Cả, cảm ơn ngài."
Asgaile im lặng nhìn xuống tôi rồi lại cúi đầu xuống. Như thể anh định mở miệng, anh đã đột nhiên cắn má tôi.
"Aya!"
Khi tôi vô tình kêu lên, anh đã ôm chặt cơ thể tôi hơn như thể không cho tôi trốn thoát. Tôi khó thở và ôm chặt lấy tôi khi tôi thở hổn hển, và lần này anh đã cắn cổ tôi. Khi tôi lờ mờ nghĩ rằng anh có vẻ như đang hờn dỗi, Asgaile cuối cùng cũng đã buông tôi ra.
"Dive."
"Vâng, thưa điện hạ."
Asgaile ra lệnh cho đội trưởng đội cận vệ đã trả lời ngay lập tức.
"Mang cái đó đến phòng của ta. Và hãy bảo chuẩn bị bữa ăn ở phòng nghiên cứu, chuẩn bị cả đồ ăn cho con mèo nữa."
"Tôi xin tuân lệnh."
Khi Dive ngay lập tức nhấc chiếc giỏ lên, Asgaile lần này đã nói với tôi.
"Ta sẽ ăn tối ở trong phòng. Hãy quay lại sớm và chờ ta."
"Dạ, dạ…"
Tôi lo lắng về việc bỏ Rikal ở một mình thì Asgaile đã tiếp lời trước khi tôi kịp cầu xin.
"Hãy gửi con mèo xấu xí đó cho ai đó đi. Chắc chắn nó sẽ lại định giương móng vuốt với ta thôi."
"Dạ…"
Asgaile hôn lên môi tôi khi tôi ỉu xìu lẩm bẩm. Anh không quên khẽ dùng răng cắn nhẹ vào môi dưới của tôi mà không gây đau đớn.
Sao anh cứ cắn tôi mãi vậy nhỉ?
Tôi đã nghi ngờ nhưng cũng không thể hỏi được. Thái tử đã khó khăn đặt tôi xuống và luyến tiếc hôn thêm một lần nữa rồi mới miễn cưỡng rời đi. Tôi cũng nghĩ rằng lần này anh sẽ quay lưng bỏ đi như lần trước, nên tôi đã chuẩn bị tinh thần và ngẩng đầu lên. Tôi đã định ghi lại dáng vẻ khuất bóng của Asgaile vào mắt, thì anh đang nhìn xuống tôi một cách lặng lẽ, đột nhiên cúi người xuống và bế tôi lên một cách vô cớ.
"Điện hạ?"
Dive còn ngạc nhiên hơn tôi và kêu lên. Tôi thậm chí còn không thể thốt ra một tiếng nào và chỉ biết hít một hơi. Nhưng Asgaile đã thờ ơ quay người lại và bắt đầu di chuyển với những bước chân lớn. Nơi anh đang hướng đến là nơi có phòng nghiên cứu. Asgaile đã đi qua hành lang dài, băng qua khu vườn và con đường dẫn đến hành lang khác với những bước chân chậm hơn bình thường. Hương thơm ngọt ngào và cơn gió sảng khoái liên tục tràn ngập xung quanh tôi, và hơi ấm cơ thể của Asgaile đã chạm vào toàn thân tôi. Trong khi hai cánh tay vững chắc của anh đang ôm tôi và bước đi, tôi đã hoàn toàn mất hồn như đang mơ vậy.
Cuối cùng Asgaile đã dừng bước. Tôi biết rằng chúng tôi đã đến trước phòng nghiên cứu. Nhưng anh không đặt tôi xuống, và tôi cũng không có ý định xuống. Có lẽ nếu Dive không đuổi theo thì chúng tôi đã đứng như vậy cho đến khi nào không biết nữa.
"Điện hạ, đã đến giờ…."
Thay vì trả lời với giọng điệu lo lắng, Asgaile đã đặt tôi xuống đất. Khi bàn chân tôi chạm vào lớp đá cẩm thạch lạnh lẽo, tôi mới trở lại thực tại. Asgaile im lặng đưa tay ra sau lưng và nắm lấy tay nắm cửa phòng nghiên cứu rồi mở cửa ra.
"Hãy trở lại phòng ta."
Asgaile nói bằng giọng khàn khàn một cách khó hiểu và nghiêng đầu hôn tôi. Nụ hôn chạm vào môi vẫn chưa đủ nên anh đã chạm vào má, mũi, cằm rồi lại trở về môi. Khi anh khó khăn ngẩng đầu lên thì tôi suýt chút nữa đã ôm lấy cổ anh. Asgaile vuốt ve má tôi thêm một lần nữa và thở dài rồi cuối cùng cũng nắm lấy vai tôi và khẽ đẩy đi. Như thể nếu tôi không di chuyển thì tình huống này sẽ không kết thúc vậy. Tôi khó khăn nhấc đôi chân không muốn rời đi và lùi lại. Asgaile vẫn tiếp tục nhìn tôi. Trong lúc lùi lại mà không rời mắt khỏi anh, một cục lông đột nhiên chạm vào mắt cá chân tôi.
"A!"
Khi tôi giật mình kêu lên và nhìn xuống, tôi đã phát hiện ra Rikal đang quấn lấy chân tôi. Tôi vội vàng cúi người ôm con mèo lên và ngẩng đầu lên thì Asgaile đã quay lưng bỏ đi rồi. Tôi ôm Rikal và nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của anh. Tôi không biết phải làm gì với một loạt cảm xúc lẫn lộn như tiếc nuối, hưng phấn, thương nhớ và hạnh phúc. Có vẻ như hơi ấm cơ thể anh vẫn còn nguyên vẹn trên môi tôi.
Sau khi quyết định đến lại phòng khám vì tôi thấy tội nghiệp nếu để Rikal ở lại một mình trong phòng nghiên cứu, tôi đã lấy bột đã giấu ra và giấu nó sâu bên dưới tấm nệm giường. Việc nhấc tấm nệm lên là một việc vô cùng khó khăn, nhưng dù sao thì tôi cũng đã càu nhàu và làm được. Vì đây là một chiếc nệm nặng như vậy nên chắc chắn sẽ không ai có ý định nhấc nó lên đâu. Tôi xoa bóp cánh tay đang run rẩy luân phiên nhau đầy tự tin.
"Ra ngoài thôi nào, Rikal."
Sau khi cho ăn một chút và cho uống thật nhiều nước, tôi đã bế con mèo lên. Rikal phát ra tiếng gừ gừ và thoải mái tựa người vào vòng tay tôi. Khi nhìn hình ảnh đó của con mèo, tôi vừa được an ủi vừa cảm thấy tội lỗi. Ngay cả khi tôi không chăm sóc nó đàng hoàng, tôi ước gì nó có thể gặp được một người chủ tốt hơn.
"Xin lỗi nhé…."
Tôi thì thầm và hôn lên đầu con mèo, nhưng không biết liệu Rikal có hiểu hay không. Tôi cẩn thận di chuyển để Rikal không cảm thấy khó chịu và hướng về phòng khám. Trước mắt, tôi sẽ mang bột theo và đợi đến khi có cơ hội sẽ thổ lộ với một ai đó đáng tin cậy. Vào lúc này, Asgaile là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng vẫn có một điều khiến tôi lo lắng. Vấn đề lớn nhất là việc tôi đã tự tiện ăn trộm bột mà quốc vương đã dùng, và tiếp theo là cuộc trò chuyện mà quốc vương và Asgaile đã nói.
Có vẻ như cả hai có mối quan hệ không tốt….
Tôi cay đắng nghiền ngẫm suy nghĩ. Nếu như đây là cùng một loại thuốc thì nó sẽ giúp tìm ra thủ phạm đã cố gắng giết Asgaile, nhưng nếu không thì hành động của tôi sẽ trở nên vô nghĩa. Vậy thì tôi đã làm một việc vô ích rồi.
Cách để làm sáng tỏ chuyện này là….
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì đã đến trước phòng khám. Tôi gõ cửa rồi mở cửa ra, nhưng bên trong trống không. Tôi ngập ngừng rồi bước vào bên trong. Tôi định chờ ai đó đến rồi gửi Rikal cho họ. Trong khi tôi muốn ôm Rikal thêm một chút, con mèo đã không hiểu lòng tôi và đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay tôi.
"A, Rikal!"
Tôi giật mình kêu lên, nhưng nó liền bước nhanh qua phòng khám và nhảy lên chiếc giường xếp. Tôi vô cớ cảm thấy khó chịu và nhìn nó, rồi lạch bạch bước đến ngồi cạnh Rikal. Tôi vỗ mông nó thì nó liền ngồi gập chân xuống và phát ra tiếng gừ gừ. Tôi đều đặn vỗ mông Rikal trong trạng thái đó thì bỗng máy tính đặt trên bàn lọt vào tầm mắt.
Nghĩ lại thì….
Một sự thật mà tôi đã quên bỗng hiện lên. Khi Asgaile uống thuốc độc, Steward đã phân tích thành phần và lưu vào máy tính. Anh ấy đã mang đi hầu hết các tài liệu, nên không còn nhiều thứ sót lại, nhưng cái đó có thể vẫn còn. Vốn dĩ đó không phải là nội dung mà Steward đã nghiên cứu, và đội ngũ y tế chắc chắn là đều có nó, nên không cần thiết phải xóa.
Ngay cả khi không có.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính đang tắt ngúm. Chắc chắn Meisa cũng có tài liệu…!
Cạch, cánh cửa bỗng mở ra cùng với một tiếng động. Y tá bước vào không chút ngần ngại và giật mình kêu lên "Ôi". Tôi vội vàng đứng dậy khỏi giường xếp và chào hỏi.
"À, xin chào. Tôi… Tôi xin lỗi, nhưng không phải gì khác, chỉ là tôi không muốn để Rikal một mình… Nên tôi muốn hỏi xem cô có thể trông nom nó giúp tôi được không ạ."
"À, à."
Cô ấy gật đầu như đã hiểu và cười.
"Tất nhiên là được thôi. Vậy thì buổi tối tôi sẽ mang nó về ký túc xá của mình ngủ, hoặc là tôi sẽ nhờ cô Meisa. Cậu thấy ổn không?"
"À, tất nhiên rồi ạ. Nếu cô làm vậy thì tôi thực sự cảm ơn cô rất nhiều… Cảm ơn cô."
Tôi cúi đầu liên tục cảm ơn. Cô ấy xua tay rồi tiến đến vuốt ve đầu Rikal một cách trìu mến. Rikal nhắm mắt một cách dễ chịu và phát ra tiếng gừ gừ. Nhìn cảnh đó, tôi lại cảm thấy kỳ lạ. Tại sao Kamar và Rikal lại ghét nhau đến thế? Asgaile cũng vậy dù không nhớ về Rikal. Dù Rikal đã tấn công trước đi chăng nữa….
Tôi nhớ lại một ký ức mà mình đã quên khi nghĩ đến đó.
"Kẻ gây sự là cái tên đó mà?"
Lúc đó tôi đã bỏ qua một cách hời hợt, nhưng nếu nghĩ lại thì nguyên nhân dường như đã rõ ràng. Tôi liếc nhìn xuống con mèo và chìm vào suy nghĩ nghiêm túc.
Chắc chắn là Rikal đã ghét Kamar trước. Nhưng chắc chắn phải có lý do gì đó.
Có vẻ như không chỉ là vì mùi pheromone. Nếu biết được điều đó thì tôi cũng có thể tìm ra cách giải quyết, nhưng bây giờ Asgaile không nhớ gì về lúc đó nên việc tìm ra nguyên nhân là vô vọng. Tôi đành từ bỏ và chọn cách ngăn Rikal và Asgaile chạm mặt nhau. Tôi nghĩ rằng sẽ ổn thôi vì tôi chỉ ở đây trong thời gian này.
"Rikal, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé."
Tôi hôn lên đầu Rikal và chào tạm biệt y tá rồi ra khỏi phòng khám. Tôi đã nghĩ rằng mình phải nói lời cảm ơn với công chúa Najima, nhưng trời đã gần tối rồi. Vì đã có mệnh lệnh đặc biệt của thái tử nên tôi phải nhanh chóng quay trở lại phòng và chờ anh ấy.
Kamar.
Một ký ức chợt ùa về khiến má tôi nóng bừng lên. Khi nhớ lại anh ấy đã ôm và hôn tôi liên tục như trước đây, trái tim tôi trào dâng và tôi cảm thấy như chân mình đang lơ lửng trên không trung.
Lúc đó anh ấy đã không cắn tôi thường xuyên như vậy.
Bàn chân tôi lại chạm đất. Tôi thõng vai và bước đi. Dù sao thì, tôi đã nghĩ. Anh ấy cũng hôn mình nhiều mà…!
Tôi bước nhanh qua hành lang và chăm chú suy nghĩ về những việc mình sẽ làm trong tương lai. Đến ban ngày thì đến phòng nghiên cứu và kiểm tra xem có tài liệu nào còn sót lại không. Việc xác định thành phần của bột sẽ làm sau. Trước hết thì quan trọng là có tài liệu nào có thể so sánh được không. Nếu không có trong phòng nghiên cứu thì hãy đến phòng khám và tìm cơ hội để có được tài liệu. Có vẻ như có những khoảng thời gian trống nên nếu nhắm vào lúc đó thì sẽ ổn thôi.
Sau khi đã có một chút chắc chắn, tôi sẽ nói chuyện với Asgaile. Ừ, hãy làm như vậy đi.
Sau khi củng cố quyết tâm, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chỉ cần truyền đạt những thông tin về loại thuốc này thì tôi đã hoàn thành đầy đủ những việc mình phải làm rồi.
Vậy thì, lúc đó thì sao.
Trong lúc tôi cố gắng lê từng bước chân ngày càng nặng trĩu thì cuối hành lang đã đến gần, và cánh cửa phòng của thái tử đã lọt vào tầm mắt. Những người hầu đang canh giữ trước cửa không phải là những người mà tôi đã từng thấy trước đây. Một người đã bị chặt mất cổ tay, và một người thì tôi đã không thấy kể từ ngày hôm đó. Những người hầu mới không có bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt khi nhìn thấy tôi. Họ cũng không nói gì cả. Lần này cũng vậy, khi tôi tiến đến thì họ đã mở cửa mà không nói một lời và cho phép tôi bước vào bên trong.
"Ca, cảm ơn…"
Tôi không quên chào hỏi rồi lần lượt đáp lại. Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, và tôi chỉ còn lại một mình trong phòng của Asgaile.
Một dư âm pheromone nhàn nhạt đang lan tỏa ở đầu mũi. Tôi lưỡng lự đứng giữa phòng thì bỗng ánh mắt tôi dừng lại khi nhìn thấy một chiếc giỏ ở cuối tầm nhìn. Chắc chắn là Dive đã mang nó đến. Tôi tiến đến chiếc giỏ được đặt trên bàn và lục lọi bên trong. Có rất nhiều loại thuốc men để chữa trị vết thương một cách đơn giản như băng gạc, thuốc khử trùng, bông và băng cá nhân. Tôi tỉ mỉ đếm số lượng và phân loại từng loại. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ yêu cầu bù đắp số lượng đã giảm sau khi Asgaile ra ngoài vào ngày mai. Sau khi hoàn thành luôn cả việc đó, thì bây giờ thực sự không còn việc gì để làm nữa.
Hù. Sau khi thở dài, tôi cẩn thận ngồi xuống ghế và chờ thời gian trôi qua.
Anh đã bảo là sẽ ăn tối cùng nhau.
Ước gì mình đã cho Rikal ăn tối luôn thì tốt hơn, tôi chợt nghĩ đến muộn màng, nhưng tôi đã quyết định tin tưởng y tá và Meisa. Thay vào đó, ngày mai tôi sẽ cho nó ăn tất cả bữa tối rồi đến. Tôi vừa gật đầu vừa tự nhủ thì bỗng tôi cảm thấy có dấu hiệu của người ở bên ngoài cánh cửa một cách mơ hồ. Tôi khẽ dựng tai lên thì bỗng cánh cửa mở ra và một mùi pheromone đậm đặc xộc vào.
Asgaile.
Tôi lẩm bẩm tên anh ấy trong miệng và vội vã chỉnh đốn tư thế. Vừa chắp hai tay lại và chào đón anh, tim tôi vừa đập loạn xạ. Hôm nay mình thật may mắn, tôi thầm nghĩ. Tôi đã gặp Asgaile không biết bao nhiêu lần kể từ sáng đến giờ. Hơn nữa tôi còn hôn anh ấy rất nhiều nữa. Trong khi cẩn thận mong chờ khoảng thời gian ngọt ngào sắp tới, tôi ngẩng đầu lên thì chết lặng. Asgaile đang nhìn tôi với khuôn mặt cứng đờ.
"…Ngươi."
Cánh cửa đóng lại sau lưng Asgaile, và tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi như thể mình đã hoàn toàn bị cô lập. Anh nheo mắt và cau mày khi thấy tôi vô thức lùi lại phía sau. Asgaile đã đưa tay về phía tôi đang lùi lại rồi dừng lại. Một sự căng thẳng nghẹt thở ập xuống. Asgaile mở miệng, và thật bất ngờ, một giọng nói có phần dịu dàng vang lên.
"Đừng sợ, ta có vài điều muốn hỏi."
Tôi nín thở chờ đợi những lời tiếp theo của anh. Do không thể kiểm soát được cơ thể run rẩy mà răng tôi va vào nhau và phát ra tiếng lách cách nhỏ. Asgaile đứng yên tại chỗ và tiếp tục nói.
"Trong nghi lễ thần thánh của quốc vương bệ hạ."
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như rớt xuống. Chẳng lẽ anh biết rồi sao? Về việc mình đã trộm thuốc? Mình có nên cầu xin anh tha thứ ngay bây giờ không? Nếu không thì phải làm sao đây?