Kiss The Stranger - Chương 117

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
--------
Tôi lén đưa tay lên chạm vào vết thương trên cổ rồi nhanh chóng nhăn mặt. Phải tắm rửa xong rồi đi đón Rikal thôi. Sau đó phải đến phòng thí nghiệm kiểm tra máy tính của Steward nữa….

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản, nhưng công việc này không hề dễ dàng như tôi tưởng. Trước hết, tài liệu trong máy tính quá nhiều, Steward luôn bày bừa bàn làm việc, tài liệu trong máy tính cũng lộn xộn không biết đâu mà lần.

Chắc Steward thì tìm dễ thôi.

Hơn nữa, tên file được đặt bằng mật mã mà chỉ mình anh ta biết, tôi hoàn toàn không hiểu gì nên phải click vào từng file để xem bên trong. Tôi mất đúng ba ngày chỉ để phân loại những ngôn ngữ mình biết và không biết. Sau đó, tôi bắt đầu tìm kiếm những ngôn ngữ mình biết trước, tốc độ không tệ, nhưng vấn đề là tình trạng của tôi không tốt. Có lúc tôi đang làm việc thì mắt bỗng mờ đi, có lúc ngay từ sáng tôi đã không nhìn rõ gì nên không làm được gì cả.

Lần này cũng vậy, khi tôi bế Rikal từ phòng khám ra và đi về phía phòng thí nghiệm, tầm nhìn của tôi ngày càng mờ đi, tôi chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của mọi vật một cách khó khăn. Tôi giảm tốc độ đi bộ, cuối cùng cũng đến đích, bế Rikal và ngồi một mình bên cửa sổ phòng thí nghiệm, suy nghĩ miên man.

Có lẽ nào mình sẽ bị mù mất?

Lẽ ra tôi phải sợ hãi, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại thấy bình thản. Có lẽ tôi không cần phải nhìn thấy nữa cũng được? Dù có làm tấm thảm tapestry thì cũng chẳng có ai mua.

Điện hạ nói rằng ngài sẽ ban cho ta một phần thưởng lớn khi ta rời đi mà.

Một nụ cười yếu ớt nở trên môi tôi. Ngài thật là một người nhân từ, lại còn ban thưởng cho một omega vô dụng như tôi.

Liệu những hàng cây ở ốc đảo vẫn còn xanh tốt chứ….

Một cơn gió mát lạnh thổi qua cửa sổ. Cơn sốt kéo dài mấy ngày nay vẫn không thuyên giảm. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy mệt mỏi như thể toàn thân mình sắp sụp đổ, và khi quá mệt mỏi, tôi lại nhờ Meisa lấy cho mình thuốc cảm. Hôm nay tôi lại xin thuốc nữa đây….

Tôi nhắm mắt và để những suy nghĩ trôi đi, nhưng đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh nào đó. Tôi mở mắt và quay đầu lại, nhưng hình dáng trong tầm nhìn của tôi vẫn rất mờ ảo. Nhưng tôi có thể nhận ra danh tính của anh ta thông qua mùi hương ngọt ngào mà tôi cảm nhận được trước vóc dáng to lớn của anh ta.

“Lại ở đây nữa à.”

Asgaile nói. Tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta, nhưng giọng nói của anh ta nghe có vẻ khó chịu. Tôi ôm chặt Rikal và đứng dậy cúi chào anh ta.

“Tôi chỉ đang chơi với Rikal thôi….”

“Ta đã nói là em có thể chơi với nó trong phòng của ta mà, phải không?”

Asgaile ngắt lời tôi. Tôi không nói gì, chỉ cụp mắt xuống. Asgaile im lặng một lúc vì không hài lòng với phản ứng của tôi, rồi anh ta đưa tay ra.

“Đi thôi, ta có thứ muốn cho em xem.”

Nghe vậy, tôi do dự một lúc rồi đưa Rikal cho người hầu đang đến gần.

“Làm ơn đưa nó đến… phòng khám.”

Tôi lo lắng dặn dò, và người hầu im lặng gật đầu. Tôi quay đôi mắt chỉ nhìn thấy hình dáng mờ ảo về phía Asgaile. Anh ta vẫn đang giơ tay ra. Tôi do dự một lúc rồi cẩn thận giơ tay ra, nhưng tôi lại phạm sai lầm.

“Em đang làm gì vậy?”

Asgaile ngay lập tức kéo tay tôi lại, tay tôi suýt chút nữa thì vồ hụt vào không khí, và anh ta thô lỗ nói. Và rồi anh ta bế thốc tôi lên và ngay lập tức bắt đầu bước đi.

“Điện hạ… Công việc triều chính thì sao….”

Tôi cẩn thận hỏi khi đang được anh ta bế, và Asgaile vẫn trả lời một cách cộc lốc.

“Ta sẽ nghỉ buổi chiều.”

“Vâng…”

Tôi im lặng ngậm miệng lại. Tôi cảm thấy như tâm trạng của Asgaile không tốt, tốt hơn là không nên nói thêm gì cả. Trong sự im lặng đó, nơi Asgaile đi đến đúng như tôi dự đoán là phòng của anh ta. Anh ta bước vào trong một cách dứt khoát và đặt tôi xuống sàn sau khi cánh cửa đóng lại.

"A."

Trong khoảnh khắc tôi loạng choạng, tôi suýt chút nữa va phải thứ gì đó, nhưng Asgaile ngay lập tức ôm lấy eo tôi nên tôi đã tránh được nguy hiểm.

"Em đang làm gì vậy, em thật là phiền phức."

Giọng nói của Asgaile có chút ý cười. Có lẽ nào anh ta đã vui lên rồi? Tôi bối rối nhưng vẫn xin lỗi. Asgaile không nói gì, quay người tôi lại và nói.

“Nào, đây là món quà ta tặng cho em.”

Trước mắt tôi là một thứ gì đó khá lớn được che phủ bằng một tấm vải trắng. Tôi tò mò quay lại nhìn thì Asgaile vươn tay ra nắm lấy tay tôi.

“Hãy vén nó lên đi, em sẽ thích nó thôi.”

Giọng nói của anh ta tràn đầy tự tin hơn bao giờ hết. Tôi nắm lấy tấm vải trắng và kéo nó xuống theo sự dẫn dắt của anh ta.

"......"

Tôi im lặng chớp mắt một lúc, không nói được lời nào. Sau khi tập trung hết sức, tôi nhận ra nó có hình dạng của một con ngựa. Toàn thân con ngựa được bao phủ bằng vàng óng ánh, và có rất nhiều viên đá quý được đính trên khắp cơ thể, có vẻ như là kim cương, và ánh sáng xỉn màu của những viên đá quý và ngọc trai với những màu sắc khác nhau được pha trộn vào nhau, tạo nên một ánh sáng rực rỡ.

"Thế nào?"

Asgaile nghiêng đầu và hỏi sát tai tôi. Tôi miễn cưỡng trả lời.

"Trông rất… đắt tiền…."

"Ta đã làm nó cho em đấy."

Asgaile nói. Tôi do dự hỏi.

"...Ngài định, cho tôi sao?"

"Đúng vậy."

Asgaile một lần nữa trả lời. Tôi ngập ngừng quay lại nhìn anh ta, và Asgaile đang nhìn xuống tôi. Đột nhiên một sự im lặng bao trùm. Không khí dịu dàng vừa rồi đã biến mất không dấu vết, và một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi lo lắng và chớp mắt vì không thể biết được biểu cảm của anh ta, và Asgaile mở miệng.

"...Em không thích nó sao?"

Giọng nói có phần phấn khích của anh ta giờ nghe có vẻ bình tĩnh như mọi khi. Tôi do dự trả lời.

"...Nó đẹp lắm. Cảm ơn ngài…."

Một lần nữa sự im lặng lại kéo đến. Tôi cảm thấy khó chịu vì sự im lặng tiếp diễn. Thái tử đang mong đợi gì từ tôi? Tôi lại làm gì sai sao?

"...Nếu em không thích nó, em không cần phải nhận nó cũng được."

Asgaile nói. Giọng nói của anh ta không khác gì so với bình thường, vì vậy tôi cũng đáp lại, "Vâng." Asgaile lại im lặng, rồi anh ta lên tiếng.

"Vậy là em thích nó hay không thích nó? Hãy nói rõ ràng đi."

Anh ta có vẻ khó chịu. Tôi thành thật trả lời.

"Tôi không ghét nó…."

"Em cũng không thích nó sao?"

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì câu hỏi phản bác của anh ta, và tôi lặp lại những lời tương tự, "Vâng."

"Tôi chưa… bao giờ nhận được thứ gì như thế này cả. Tôi xin lỗi…."

"Tại sao em lại xin lỗi?"

Lần này, Asgaile hỏi mà không cho tôi một kẽ hở nào. Tôi cảm thấy như mình đang bị dồn vào chân tường.

"...Tôi xin lỗi vì… có vẻ như tôi đã làm ngài buồn lòng."

Tôi cẩn thận trả lời, và anh ta thở hắt ra.

“Không đời nào chuyện đó xảy ra. Một omega vô dụng như em làm sao có thể làm ta buồn lòng được chứ? Em thật không biết thân biết phận.”

"A… Tôi xin lỗi."

Tôi lại xin lỗi. Tôi không thể nghĩ ra điều gì khác để nói. Anh ta nói đúng. Tôi là ai mà có thể thay đổi tâm trạng của anh ta như thế này chứ?

Asgaile lại im lặng. Lần này tôi không đoán già đoán non mà chờ anh ta lên tiếng. Thời gian khó chịu trôi qua, và Asgaile mở miệng.

"Vậy điều này có nghĩa là em không cần món đồ này, phải không? Ta cho người khác cũng được đúng chứ?"

"À… vâng."

Vì ban đầu nó là của anh ta, nên thái tử có thể cho bất kỳ ai mà ngài muốn. Anh ta đã nói rằng sẽ cho tôi, nhưng nếu anh ta muốn lấy lại, tôi nghĩ rằng tôi không thể ngăn cản được. Lần này, Asgaile lại im lặng. Tôi cảm thấy ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, nhưng tôi chỉ có thể im lặng chờ đợi. Cuối cùng, tôi có cảm giác như một tiếng thở dài lướt qua trán mình, rồi anh ta đột ngột ôm chầm lấy tôi.

"Em không thích đá quý sao? Thật bất ngờ."

Không biết điều gì là bất ngờ? Tôi bối rối nhưng không nói gì. Asgaile khẽ hôn lên trán tôi rồi nói tiếp.

"Dạo này em không ăn uống đầy đủ, và có vẻ như em không có sức sống, vì vậy ta đã chuẩn bị nó… Hãy nói đi, em muốn gì?"

Anh ta nói như thể sẽ cho tôi bất cứ thứ gì nếu tôi nói ra. Nhưng tôi không mong đợi điều gì từ Asgaile cả. Hoàn toàn, không gì cả.

“…Tôi không muốn gì cả.”

Lần này tôi thành thật trả lời.

"Tôi không muốn gì cả, không gì cả."

Asgaile lại im lặng. Tôi im lặng ngậm miệng lại. Đêm đó, anh ta đã không chạm vào tôi. Chính xác hơn, anh ta ôm tôi rất chặt, nhưng không quan hệ. Thay vào đó, anh ta vẫn hôn và vuốt ve cơ thể tôi, thỉnh thoảng cắn tôi, và thỉnh thoảng thở dài. Tôi chỉ làm theo những gì anh ta làm. Như tôi vẫn luôn làm.


Mấy ngày nữa lại trôi qua. Khi tôi đã quen dần với tầm nhìn mờ ảo, Meisa lo lắng hỏi tôi.

“Yohan, dạo này sắc mặt cậu không tốt chút nào. Nghe nói cậu cũng không ăn uống đầy đủ nữa, cậu bị ốm ở đâu à?”

"Không ạ…."

Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Meisa khi cô ấy bắt gặp tôi trên đường đến đón Rikal, giống như mọi ngày.

"Tôi ổn. Tôi ăn uống đầy đủ."

"Nhưng..."

Giọng của một y tá chen vào thay cho cô ấy

"Chúng tôi đều lo lắng cho cậu, Yohan. Công chúa Najima cũng nói muốn cậu đến thăm một lần. Cô ấy bảo muốn ăn tối cùng cậu."

"Cảm ơn mọi người. Tôi luôn biết ơn công chúa và các bác ."

Tôi lần lượt chào hỏi họ. Tôi định ôm Rikal và đi ra ngoài như thường lệ, nhưng Meisa lại lên tiếng.

"Thực ra, thái tử đã hỏi về Yohan trước. Ngài hỏi có chuyện gì xảy ra không vì dạo này cậu có vẻ ốm đi."

Tôi chớp mắt nhìn Meisa, người mà tôi chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo, và cô ấy tiếp tục.

"Ngài không nói gì nhiều, nhưng có vẻ rất lo lắng. Vì vậy, tôi đã nói rằng tốt hơn hết là để Yohan nghỉ ngơi..."

À, bây giờ tôi mới biết lý do tại sao gần đây Asgaile không chạm vào tôi. Anh ta luôn vuốt ve hoặc ôm chặt tôi, nhưng thực sự không đi đến cuối cùng. Nhờ đó, tôi đã ngủ ngon hơn, nhưng mặt khác, tôi cảm thấy bối rối.

"Pheromone sẽ tích tụ... À, nếu ngài ấy giải tỏa ở nơi khác thì..."

Khi tôi đưa ra một phỏng đoán hợp lý, Meisa trả lời một cách khó xử.

"Không phải vậy đâu, theo tôi biết. Ngài vẫn ngủ với Yohan mỗi đêm, đúng không?"

Đúng là vậy, nhưng bất cứ lúc nào trong ngày, ngài ấy có thể làm điều đó với bất kỳ ai nếu ngài ấy muốn. Và tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng ngài ấy sẽ không quan hệ với bất kỳ ai ngoài tôi. Có lẽ thái tử có ý định khác. Thật khó chịu khi nói về những điều như vậy trước mặt Meisa, vì cô có thể trở thành thái tử phi. Ngay cả khi cô ấy bỏ qua như Najima, tôi vẫn không thể không nghĩ đến họ. Nhìn tôi im lặng, Meisa có vẻ như muốn nói gì đó rồi thôi, và rồi cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề.

"Yohan, tôi muốn cậu đi kiểm tra sức khỏe... Ít nhất là xét nghiệm máu..."

"Không, tôi ổn."

Tôi từ chối mà không do dự. Meisa và cả y tá có vẻ như khựng lại, nhưng tôi không quan tâm.

"Cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi... Chỉ là, tôi hơi mệt mỏi thôi. Vì vậy, tôi ổn."

Tôi chào hỏi một lần nữa rồi rời khỏi phòng khám. Lần này họ không gọi tôi lại.

Huu.

Trong khi tôi bước đi trên hành lang, một làn gió sảng khoái thổi qua cửa sổ và lướt qua má tôi. Tôi chậm rãi bước về phía phòng nghiên cứu. Xung quanh yên tĩnh, và tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng lá xào xạc. Tôi có cảm giác rằng anh ấy sẽ đứng ở đó trong ánh nắng uể oải và tầm nhìn mờ ảo.

Kamar.

Khóe miệng tôi nhếch lên, và một nụ cười mơ hồ xuất hiện. Thật may mắn khi tôi không thể nhìn thấy gì. Bây giờ tôi có thể gặp anh ấy ở bất cứ đâu.

Mau nhìn xem.

Tôi nghĩ. Chỉ có anh ấy là người duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy trong thế giới mờ ảo này.

"Yohan à."

Giọng nói gọi tôi cũng vang lên rõ ràng như vậy. Vì vậy.

Em ổn.

Tôi thực sự nghĩ như vậy. Và đó là sự thật.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo