Kiss The Stranger - Chương 118

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Vài ngày sau, tôi nhận được lệnh ăn trưa cùng thái tử. Tôi cố gắng xoa dịu sự thất vọng vì không thể gặp Rikal và chờ đợi trong phòng, nhưng Asgaile trở về sớm hơn dự kiến, không ngồi xuống mà đột nhiên bế tôi lên. Anh ta bế tôi lên, tôi kinh ngạc, anh nói trong khi bước đi một cách dễ dàng.

"Em cứ ở trong cung mãi chắc cũng thấy ngột ngạt. Ra ngoài hít thở không khí trong lành sẽ khiến em cảm thấy tốt hơn."

Giọng của anh ta tràn đầy sự tự tin và tin chắc như mọi khi. Tôi nghĩ rằng thái tử không thể sai được và trả lời, "Vâng." Asgaile nhìn xuống tôi, nhưng ngay lập tức anh ta quay đầu lại và nhanh chóng rời khỏi hành lang.

Có một thứ gì đó khổng lồ đứng sừng sững ở nơi Asgaile bế tôi đến. Tôi sững sờ khi nhìn thấy hình dáng đen kịt và khổng lồ của nó. thái tử nhận thấy điều đó, siết chặt cánh tay đang ôm tôi.

"Ổn thôi, ta sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương em đâu, nên đừng lo lắng."

Anh ta hứa, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Cái đó là cái gì? Tôi nhíu mày và cố gắng tập trung, và cuối cùng tôi cũng nhận ra đó là gì. Con ngựa đen có bờm và đuôi xum xuê thỉnh thoảng đá chân xuống đất và thở dốc một cách thô bạo. Asgaile đứng trước con ngựa và đặt tôi lên lưng nó. Ngay sau khi tôi vô tình ngồi xuống yên ngựa, anh ta dễ dàng trèo lên ngồi sau tôi.

"Điện hạ, ngài chắc chứ ạ? Chúng tôi sẽ hộ tống ngài..."

Giọng của Dive vọng đến từ gần đó. Giọng của Asgaile vang lên sau lưng tôi.

"Hãy chờ đợi, ta sẽ sớm quay lại thôi."

Sau khi chỉ nói những lời đó, anh ta khẽ đá vào hông con ngựa. Ngay sau đó, con ngựa bắt đầu phi nước đại, và Asgaile ra lệnh trên đầu tôi.

"Hãy ôm chặt eo ta để em không bị ngã."

Tôi làm theo lời anh ta. Cơn gió luôn thổi nhẹ nhàng dường như đang quất mạnh vào toàn thân tôi một cách đặc biệt. Tôi không biết có phải vì tôi không nhìn thấy rõ nên tôi sợ hãi, hay tôi sẽ sợ hãi hơn nếu tôi nhìn thấy rõ hơn. Tôi nhắm chặt mắt, ôm chặt eo anh ta và nín thở. Tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đất hòa lẫn vào tiếng gió dữ dội dường như đang đập phá tai tôi.

"...Sao thế? Em không khỏe ở đâu à?"

Asgaile hỏi trên đầu tôi. Có lẽ vì tiếng gió mà giọng của anh ta vang vọng to hơn bình thường. Tôi ôm chặt eo anh ta, dựa đầu vào ngực anh ta và khó khăn gật đầu. Anh ta lập tức kéo dây cương, và con ngựa dừng lại. Khoảnh khắc đó, tôi giật mình nín thở.

"...Hức!"

Asgaile ngay lập tức ôm chặt eo tôi bằng một tay. Cánh tay mạnh mẽ của anh ta ôm lấy tôi như thể muốn bảo vệ tôi, nhưng trái tim tôi vẫn đập thình thịch.

"...Sợ lắm sao?"

Asgaile hỏi. Giọng nói của anh ta dường như dao động một cách kỳ lạ, sự tự tin của anh ta trước đó đã biến mất đâu mất. Chắc là anh ta khó thở à, tôi nghĩ và khó khăn nói.

"Hơi... Tôi xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi."

Giọng của Asgaile trở nên hơi sắc bén. Tôi giật mình vì sợ hãi, và ngay sau đó giọng nói anh dịu đi.

"Em không cần phải xin lỗi vì bất cứ điều gì. Em hiểu chứ?"

Tôi chỉ có thể trả lời "Vâng" trước câu hỏi an ủi của anh ta. Asgaile im lặng nhìn tôi chỉ biết im lặng, và rồi anh ta khẽ đá vào hông con ngựa. Con ngựa bắt đầu bước đi chậm rãi.

Một luồng gió nóng khác với cơn gió tôi cảm thấy trong cung ùa đến và lướt qua toàn thân tôi. Tôi có cảm giác như có cát lẫn trong gió, và Asgaile lên tiếng.

"Nếu cứ đi thẳng thế này, em sẽ đến sa mạc."

Tôi vô tình quay đầu lại. Asgaile thả cánh tay ôm eo tôi và chỉ về một hướng.

"Khi đi săn chim ưng, ta đi theo con đường này đến sa mạc. Em đã bao giờ qua đêm ở sa mạc chưa?"

"...Rồi ạ."

Tôi trả lời.

"Nhiều lần rồi."

"Thật sao? Còn săn chim ưng?"

Tôi im lặng lắc đầu.

"Lần sau ta sẽ dẫn em đi. Ta có rất nhiều chim ưng săn mồi. Ta sẽ cho em một con."

Tôi cảm thấy một sự nhiệt tình kỳ lạ trong giọng nói của Asgaile. Một lần nữa, tôi chỉ có thể đưa ra câu trả lời tương tự.

"...Vâng."

Asgaile lại im lặng. Khi tôi chợt nhớ ra rằng những cuộc trò chuyện như thế này đã trở nên thường xuyên hơn gần đây, anh ta lên tiếng.

"...Sao em không cười?"

Tôi ngước nhìn anh ta với một giọng nói trầm lặng. Khuôn mặt cau có của Asgaile xuất hiện lờ mờ trong tầm nhìn của tôi, có lẽ vì khoảng cách quá gần.

"Sao dạo này em không cười vậy? Trước đây..."

Anh ta không nói hết câu mà im bặt. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta. Asgaile mở miệng, và một âm thanh phát ra sau đó.

"Em không muốn gì ở ta à?"

Anh ta hỏi với một giọng hơi kích động.

"Em không muốn gì ở ta sao? Dù chỉ một điều thôi."

Một lần nữa, sự im lặng bao trùm. Tôi chỉ nhìn anh ta và nói

"...tôi chỉ muốn điện hạ được hạnh phúc."

Asgaile nhăn mặt. Không, có lẽ là anh ta đang bối rối. Tôi không thể biết chắc. Tôi nhỏ giọng nói thêm:

"Điều tôi mong muốn chỉ có vậy thôi... Nếu điện hạ hạnh phúc... thì..."

"..."

"Vậy là đủ rồi."

Tôi im lặng, và anh ta cũng không nói gì. Chỉ có ngọn gió nóng từ sa mạc thổi qua chúng tôi.


Không giống như lúc rời đi, Asgaile cho ngựa đi chậm rãi trên đường trở về, và anh ta không nói gì cả. Có vẻ như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, nên tôi cũng im lặng, không phát ra tiếng động. Khi cung điện lờ mờ phía xa dần tiến lại gần, Asgaile nói từ phía sau:

"Sau khi xem xét chính sự vào buổi chiều, ta sẽ trở về phòng em nhanh nhất có thể."

Anh ta lặng lẽ nói tiếp:

"Hãy nghĩ về một điều khác mà em mong muốn. ...Một điều dành cho em."

Nói xong, Asgaile hôn lên đỉnh đầu tôi. Anh ta siết chặt cánh tay đang ôm eo tôi, kéo tôi vào gần hơn. Tôi không biết phải trả lời thế nào, nên tôi chỉ im lặng.

"Điện hạ."

Một cái bóng đang đi đi lại lại đột nhiên dừng lại rồi vội vàng tiến đến. Tôi nhận ra đó là Dive qua giọng nói. Asgaile xuống ngựa trước, rồi đỡ tôi xuống. Khi thái tử quay lại, Dive mới nói:

"Điện hạ, thần mạo muội xin bẩm báo. Có người vừa đến cung điện và muốn được yết kiến thái tử điện hạ."

Theo ánh mắt của Dive, Asgaile quay đầu lại rồi khựng lại. Tôi cũng quay đầu lại theo phản xạ trước sự kỳ lạ đó, và tôi hơi bối rối. Một người đàn ông cao lớn, da trắng đang đứng không xa. Vẻ ngoài vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến tôi chớp mắt vài lần và nhíu mày, và rồi anh ta lên tiếng:

"Điện hạ, đã lâu không gặp."

Nghe giọng nói, tôi không khỏi mở to mắt. Anh ta cũng quay đầu lại nhìn tôi rồi nói với giọng điệu pha lẫn nụ cười:

"Yohan, đã lâu không gặp. cậu vẫn khỏe chứ?"

"Steward...!" (*tui nói thiệt là giờ tui mới ra steward xuất hiện xuyên suốt trong tất cả serie kiss me và if you can. Xin lỗi vì đã quên mất ông anh)

Ngay lập tức, tôi kinh ngạc thốt lên. Nước mắt trào ra vì vui mừng, và tôi không thể kiểm soát được cơ thể mình. Tôi vùng khỏi vòng tay của thái tử đang ôm eo mình và chạy về phía Steward, rồi lao vào vòng tay dang rộng của anh ta.

Steward dang tay ôm chầm lấy tôi khi tôi lao vào.

"tôi xin lỗi, Yohan.tôi đến muộn quá phải không?"

Tôi lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh ta. Việc anh ta đến đã là quá đủ rồi. Anh ta không có lý do gì để xin lỗi tôi cả. Như thể anh ta đã nhận ra suy nghĩ của tôi, Steward cười trừ.

"cậu không nghĩ rằng tôi sẽ không đến chứ?"

"K, không phải vậy. Tuyệt đối không phải vậy."

Tôi vội ngẩng đầu lên phủ nhận.

"Chỉ là... có thể có những trường hợp muốn đến cũng không được... Chuyện đời mà, không phải lúc nào cũng được như ý mình."

"..."

"Chỉ cần được gặp lại anh như thế này, tôi đã rất vui rồi."

Khi tôi cười với anh ta bằng tất cả tấm lòng, Steward dịu dàng xoa đầu tôi. Lần cuối tôi cảm thấy an tâm như thế này là khi nào nhỉ? Tôi không thể nhớ ra. Tôi lại cười rạng rỡ, nhưng đột nhiên một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau tôi.

"Điện hạ, có điện khẩn... Xin người hãy đến phòng làm việc ngay lập tức."

Tôi tỉnh táo lại trước giọng điệu vội vã đó. Tôi ngập ngừng quay lại, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy hình bóng lờ mờ của Asgaile, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta. Asgaile vẫn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng:

"...Có vẻ như chúng ta không thể ăn trưa cùng nhau rồi."

Tôi chợt nhớ ra rằng anh ta đã nói sẽ ăn trưa với tôi. Có lẽ anh ta định làm vậy sau khi cưỡi ngựa xong, nhưng kế hoạch không phải lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ. Tôi cúi đầu và đáp:

"Vâng, điện hạ. ...Chỉ cần người đã gọi tôi, tôi đã cảm thấy rất vinh dự rồi."

Asgaile không nói gì. Anh ta đứng đó một lúc, nhưng trước sự thúc giục cẩn trọng và liên tục của người hầu, cuối cùng anh ta cũng phải rời đi. Tôi vẫn cúi đầu cho đến khi anh ta hoàn toàn biến mất.

"...cậu cưỡi ngựa với thái tử sao, tôi đã rất ngạc nhiên khi đọc báo cáo đấy, Yohan."

Steward cũng đang cúi đầu như tôi, thì thầm. Mọi người đã đi theo Asgaile và biến mất, và chỉ còn lại chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên theo anh ta, và Steward lên tiếng với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

"Nào, hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua nào?"

Tôi chỉ có thể cười gượng gạo trước lời nói của anh ta, người rõ ràng là đang rất hào hứng.

"Trước hết... chúng ta hãy di chuyển đến một nơi khác rồi nói chuyện tiếp nhé."

"Được thôi."

Steward vui vẻ gật đầu rồi đi về phía phòng nghiên cứu, và tôi cũng đi theo anh ta. Ngay cả khi đi bên cạnh anh ta, tôi vẫn không thể tin được. Steward đã trở lại.


"Oa, ở đây sạch sẽ quá!"

Steward thốt lên một tiếng cảm thán lớn khi bước vào phòng nghiên cứu. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cũng có chút tự hào.

"tôi lau dọn mỗi ngày mà... Dù không giỏi lắm."

Tôi vội nói thêm, vì tôi không nhìn rõ, nên có thể có những chỗ tôi đã bỏ sót. Steward cười như thể đã biết hết mọi chuyện.

"Nhắc mới nhớ, Yohan, cậu có uống thuốc đầy đủ không? tôi không ngửi thấy mùi gì cả."

Steward đột ngột cúi xuống và đưa mũi lại gần cổ và vai tôi, rồi hít hà. Đột nhiên tôi cảm thấy nghẹt thở. Đã có bao nhiêu chuyện xảy ra trong thời gian qua nhỉ? Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, và tôi không thể nói gì. Steward ngẩng đầu lên và nhìn xuống tôi. Anh ta im lặng một lúc rồi lên tiếng.

"Trước hết, chúng ta hãy ngồi xuống đã, Yohan. Hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra. Tất cả."

Tôi ngồi xuống ghế sofa cạnh anh ta, nhưng tôi không thể mở miệng. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, và tôi không biết phải kể như thế nào. Steward nói với tôi một cách ân cần khi thấy tôi ngập ngừng:

"Không sao đâu, cứ từ từ thôi. tôi có thể đợi được."

Anh ta vỗ nhẹ lên tay tôi đang đặt trên đầu gối như để động viên, rồi im lặng. Anh ta đang chờ tôi kể chuyện. Nhưng trái với dự đoán, tôi không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, tôi cảm thấy biết ơn sự quan tâm của anh ta, và tôi đã nhỏ giọng nói lời cảm ơn giữa những hơi thở run rẩy.

"Sau khi Steward rời đi..."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi khó khăn mở lời. Tôi kể lại những chuyện đã xảy ra theo thứ tự, không hề tô vẽ.


"...Đến đây là hết ạ."

Tôi không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua khi tôi kết thúc câu chuyện của mình. Nhưng trong khi tôi đang kể chuyện, anh ta đã đáp lại tôi một cách thích hợp, và anh ta đã gọi điện thoại yêu cầu mang nước đến để tôi có thể uống và làm dịu cổ họng. Tôi đã cố gắng truyền đạt sự thật cho anh ta càng nhiều càng tốt, nhưng tôi đã không kể hết mọi chuyện. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, và những chuyện tương đối nhỏ nhặt thì không cần thiết phải đề cập đến. Tôi chỉ nói rằng mình đã bị Asgaile đánh bằng roi, và đã bị phạt. Tôi chỉ chọn lọc những câu chuyện mà tôi buộc phải kể, nhưng thời gian có vẻ đã trôi qua khá nhiều. Khi tôi khó khăn lắm mới kết thúc câu chuyện, Steward chìm vào suy tư như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi rót nước từ chai và lại làm dịu cổ họng mình.

"...Vậy là, cậu vẫn không ngửi thấy mùi pheromone à? Cậu cũng không uống thuốc?"

Tôi gật đầu trước câu hỏi thận trọng của Steward.

"Vâng, anh Steward cũng đã ngửi rồi đấy ạ? Chắc là tôi bị hỏng ở đâu đó rồi."

Tôi khẽ cười, nhưng anh ta không hề cười. Steward vuốt cằm như thể đang lựa lời rồi lên tiếng.

"Yohan, có lẽ cậu không phải là một omega bình thường đâu."

"Dạ?"

Tôi chớp mắt trước lời nói bất ngờ của anh ta, và Steward nói tiếp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo