Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Buổi sáng của ngày cuối cùng cũng đến, trong lành hơn bao giờ hết. Suốt thời gian qua tôi không đi dạo mà chỉ ở trong phòng, nhưng bên ngoài vẫn luôn ồn ào với tiếng cười của mọi người hoặc những tiếng kêu ngắn ngủi. Có vẻ như trong cung điện đang có rất nhiều sự kiện hoặc trò chơi thú vị.
Steward đến tìm tôi vào buổi sáng, thay vì mặc quần jean hay áo sơ mi thoải mái như mọi khi, anh ấy mặc một bộ vest chỉnh tề với cà vạt. Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy anh ấy, dù hình dáng không rõ ràng, nhưng sự thay đổi này khiến tôi ngạc nhiên đến mức, tôi tiếc vì mắt mình không nhìn rõ.
"Anh bảnh quá, Steward."
Tôi nói thật lòng, anh ấy cười và lắc đầu.
"Vẫn không bằng Yohan đâu. Chà, hôm nay phải cẩn thận để không ai chú ý đến cậu mới được. Sơ sẩy một chút là có người bắt cóc Yohan mất."
"Vậy ạ?"
Tôi ngượng ngùng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh và xoay một vòng. Steward vỗ tay ầm ĩ, và tôi hối hận vì đã làm điều vô ích này, che mặt bằng cả hai tay liền nói "Thôi đi mà.". Tôi đã dậy sớm cầu nguyện, gội đầu, tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo mới cẩn thận, nhưng có vẻ như anh ấy đã nhìn thấu hết tất cả, khiến tôi rất xấu hổ. Nhưng Steward tỏ vẻ ngạc nhiên, nắm lấy tay tôi và cố gắng gỡ ra.
"Không phải đâu, cậu đẹp lắm. Sao lại thế? Tôi nói thật mà."
Tôi dùng sức giữ chặt tay, nhưng dễ dàng bị gạt ra, để lộ khuôn mặt đang nóng bừng.
"Cậu đẹp thật đấy, Yohan."
Steward cười và động viên tôi.
"Nếu cùng tôi đến Mỹ, mọi người sẽ đổ Yohan hết đấy. Cậu vẫn chưa quyết định đến đó sao?"
"...Tôi xin lỗi."
Tôi nhỏ giọng xin lỗi, Steward không để tâm và tiếp tục nói.
"Tôi đã nói với Thái tử điện hạ và làm chứng minh thư rồi. À, đừng lo lắng. Tôi nói rằng bố mẹ Yohan mất sớm nên khó xác minh thân phận, ngài ấy không nói gì thêm và đồng ý luôn."
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm. May quá.
"Cảm ơn anh, Steward."
Steward gật đầu và nói.
"Vậy thì coi như mọi chuyện đã được giải quyết, khi nào cậu quyết định thì nói với tôi nhé."
anh ấy nhanh chóng chuyển chủ đề và bước đi.
"Sau khi yết kiến xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng xe đã chuẩn bị. Nói mới nhớ, dạo này Rikal không thấy đâu, nó có bạn mới à?"
"À... Vâng."
Tôi ngoan ngoãn đi theo anh ấy.
"nó có bạn gái rồi. Toàn thân trắng muốt, xinh lắm."
"Ồ."
Steward huýt sáo một tiếng rồi nói tiếp.
"Vậy thì phải chia tay với con mèo đó rồi, không biết nó có ổn không?"
"Cái đó... Hình như là mèo hoang ạ."
Tôi kể lại những gì Asgaile đã nói, Steward liền hiểu ra và nói.
"Vậy thì thế này nhé. Cậu cứ đợi ở phòng chờ đi, tôi sẽ đi tìm Rikal. Đến lượt thì người hầu sẽ tìm Yohan. Cậu vào gặp Thái tử điện hạ, còn tôi sẽ đưa Rikal và con mèo đó lên xe. Xong việc là chúng ta rời khỏi cung điện này ngay. Cậu thấy sao?"
"À, vâng. Có vẻ ổn đấy ạ."
Đó là một kế hoạch không có gì đáng chê trách. Chỉ có một điều khiến tôi lo lắng, đó là liệu Rikal có đồng ý rời khỏi đây cùng tôi không. Nếu bạn gái nó không thích thì có lẽ nó sẽ ở lại đây...
Dù sao thì, tôi cũng muốn chào tạm biệt nó.
Tôi quyết tâm và mỉm cười với Steward.
"Vậy thì nhờ anh nhé."
"Được thôi."
Steward gật đầu rồi lấy ra một phong bì từ túi áo vest.
"Đây, kết quả xét nghiệm và thuốc của cậu."
Tôi nhận lấy phong bì khá dày, tim đập thình thịch. Với cái này, mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc. Tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hừmm, tôi thở dài run rẩy rồi cẩn thận cất phong bì vào trong áo.
Trong lúc đi theo Steward, tôi chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng mình đã đi lại khá nhiều nơi trong cung điện này, nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi đến đây.
"Đây là nơi Quốc vương thường xem xét quốc sự, như phòng làm việc hay phòng yết kiến, nên có lẽ cậu không có việc gì phải đến đây cả."
Steward khẽ nhắc nhở, tôi liền hiểu ra. Vậy thì tôi có thể hiểu tại sao bầu không khí này lại xa lạ đến vậy. Trong lúc tiếp tục bước đi, có nhiều người qua lại xung quanh hơn bình thường. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể biết cung điện đang náo nhiệt đến mức nào. Vừa hồi hộp vừa lo sợ, tôi bước đi, đột nhiên Steward dừng lại.
"Ơ."
Tôi tò mò trước tiếng cảm thán kỳ lạ đó, một giọng nói xa lạ vang lên.
"Ồ, bác sĩ đấy à. Anh về khi nào vậy?"
Tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng khó nhận ra ai. Tôi chỉ chớp mắt và nhìn Steward, anh ấy đứng chắn trước mặt tôi và nói.
"Tôi về được một thời gian rồi. Dạo này anh vẫn khỏe chứ? Tôi không biết anh cũng đến đây."
Anh ta trả lời một cách thờ ơ trước câu hỏi mang tính hình thức.
"Tôi vẫn như anh thấy đấy thôi. Nghe nói anh đột ngột sang Mỹ nên tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ quay lại nữa chứ. Không chỉ tôi mà nhiều người cũng nghĩ vậy đấy."
Người đàn ông cười lớn, nhưng Steward không cười. Tôi cảm thấy anh ấy có vẻ căng thẳng, Steward hỏi.
"Hôm nay là ngày cuối cùng của sự kiện, anh vẫn chưa được yết kiến sao?"
"Ồ, không, đương nhiên là tôi đã yết kiến vào ngày đầu tiên rồi."
Anh ta khoe khoang nói.
"Sau khi yết kiến xong, mọi người đang chờ để được bệ hạ chọn Omega còn lại đấy."
"Chọn Omega ạ?"
Steward hỏi lại với giọng điệu có phần gay gắt như thể đang thay tôi nói. Người đàn ông thản nhiên trả lời.
"Anh không biết sao? Sau khi nghi lễ thiêng liêng kết thúc, những Omega còn lại sẽ bị xử lý như thế nào. Lần này có nghi lễ thiêng liêng của Quốc vương bệ hạ nên ai cũng mong chờ cả. Lần trước không có nhiều Omega đáng giá, nhưng lần này nghe nói số lượng khá nhiều đấy."
Tôi nổi da gà trước tiếng cười ha hả của anh ta. Tôi cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy bằng mọi cách, nhưng không được. Nếu cứ thế này thì sẽ bị lộ mất. Tôi nắm chặt cả hai tay và cố gắng hít thở sâu. Mọi người trong cung đều biết tôi là Omega. Nhưng những vị khách đến cung điện trong sự kiện lần này có lẽ vẫn chưa biết. Vấn đề là việc bị lộ chỉ là vấn đề thời gian.
"Tôi nghĩ nên báo cáo tình hình này với điện hạ và hoãn buổi yết kiến lại."
Steward nói nhỏ với tôi sau khi tạm biệt người đàn ông và xác nhận rằng anh ta đã đi xa. Tôi sợ hãi gật đầu, nhưng rồi một nỗi lo khác ập đến.
"Anh đã nói hôm nay sẽ rời khỏi cung điện mà? Những thứ đã chuẩn bị thì sao?"
"Hà."
Steward gãi đầu rồi đưa ra một giải pháp khác.
"Tiếc thật đấy, Yohan à, việc này tôi sẽ tự mình chuyển đến điện hạ, còn cậu cứ rời khỏi cung điện như thế này thì sao? Tôi lo lắng cậu sẽ gặp phải chuyện gì đó tồi tệ."
"À..."
Nghe vậy, tôi vô thức quay đầu lại. Hình ảnh cung điện mờ ảo hiện ra trước mắt như bị sương mù che phủ, không thể nhìn rõ được. Ngay cả khi gặp Asgaile thì cũng chẳng khác gì. Dù sao thì tôi cũng không thể nhìn rõ mặt anh
…Vậy nên không sao đâu.
Tôi nắm chặt rồi thả lỏng nắm đấm, ngước nhìn anh ấy.
"Vâng, tôi sẽ làm như vậy."
Steward dường như đã rất lo lắng, thở dài rồi chìa tay ra với tôi. Tôi im lặng lấy phong bì giấu trong áo ra đưa cho anh ấy. Steward nhận lấy, bỏ vào túi rồi quay người lại. Anh ấy quay lại đường cũ và nói.
"Cậu cứ đợi trong phòng đi. Tôi sẽ đi tìm Rikal rồi đến. Sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng xe. Ở lại lâu hơn nữa sẽ có chuyện lớn đấy."
"Vâng."
Lần này tôi cũng gật đầu. Tôi vội vàng bước đi, nhưng khi vừa rẽ vào góc, Steward đột nhiên kêu lên "Ơ!".
"Rikal, Rikal!"
Anh ấy vội vàng gọi tên con mèo, rồi thở dài và quay lại nhìn tôi.
"Rikal và con mèo đó vừa đi về hướng kia, cậu đợi ở đây để tôi đi tìm chúng được không? Hay là cậu về phòng đợi?"
Có vẻ như anh ấy đang hỏi liệu tôi có thể tự mình quay về hay không. Tôi gật đầu nói vâng.
"Từ đây tôi có thể đi được. Tôi sẽ đi trước và đợi."
"Vậy thì nhanh chóng vào trốn đi."
Sau khi nói tôi sẽ đi ngay, Steward vội vàng chạy về hướng Rikal biến mất. Tôi một mình quay người lại và bước nhanh hơn. Trên đường đi, tôi giật mình mỗi khi có người đi ngang qua. Vì mắt tôi không nhìn rõ nên khó mà biết ai là người hầu, ai là khách. Tôi muốn về phòng càng sớm càng tốt nên gần như chạy, nhưng tôi không thể chịu đựng được sự bất an này. Dù chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến phòng, nhưng tôi lại cảm thấy nó xa xôi vô cùng. Nhanh lên, nhanh lên...!
Tôi mải miết đi thì va phải ai đó rất mạnh. Tôi hét lên và ngã nhào xuống đất. Tôi ngồi bệt xuống, chớp mắt liên tục. Đột nhiên tôi mất phương hướng. Tôi hoàn toàn không biết mình phải đi đâu. Ngay lúc hoảng loạn, một giọng nói từ trên đầu vang xuống.
"...Sao mày lại ở đây?"
Giọng nói run rẩy mờ nhạt dường như tôi đã từng nghe ở đâu đó. Vô thức tôi ngước mắt lên hướng phát ra âm thanh, nhưng không thể nhìn rõ được. Nhìn thấy tôi chớp mắt liên tục, bà ta lớn tiếng.
"Jarwal, ông xã, mình ơi! Nhìn đây này, đến đây xem ai đang ở đây này!"
Cái tên vang lên cùng với giọng the thé khiến tôi bừng tỉnh. Ngay sau đó tôi nhận ra bà ta là ai. Ngay lập tức một người đàn ông đến đứng cạnh bà ta và gọi tên tôi.
"Yohan."
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi đó là của chú tôi.
Đột nhiên đầu óc tôi trống rỗng. Phải chạy trốn, phải đứng dậy ngay lập tức và trốn đi đâu đó.
Cơ thể tôi không cử động được.
Như thể bị đóng băng, tôi không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Tầm nhìn chỉ mờ ảo, càng khiến tôi khó giữ được bình tĩnh.
Tôi cố gắng lùi lại trong khi vẫn ngồi bệt xuống, nhưng cũng không được. Ngay lập tức một bàn tay to lớn vươn tới và túm lấy tóc tôi trước khi tôi kịp tránh.
"Á!"
Tiếng hét tự động bật ra vì đau đớn. Nhưng bà ta vẫn không quan tâm, túm lấy tóc tôi và kéo mạnh, la hét.
"Đồ vong ân bội nghĩa! Đồ Omega hèn hạ dám cấu kết với đàn ông, khiến con trai tao ra nông nỗi này sao? Vậy mà màyi vẫn còn sống nhăn răng ra thế này! Đồ trơ trẽn bẩn thỉu, mày có biết tao đã mong chờ ngày này đến mức nào không? Tao sẽ nhổ hết răng và bẻ gãy tay chân mày ra từng đốt! Vì mày mà con trai tao,con tao.... Salam giờ ra cái thể thống gì!"