Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Tôi ư?"
Sau khi ăn súp, giọng tôi khản đặc nhưng vẫn có thể phát ra tiếng. Anh ấy nói "Vâng" và tiếp tục.
“Lãnh chúa ở đây muốn nói chuyện với cậu. Về Thái tử.”
Nghe vậy, tôi đột nhiên có gì đó vụt qua đầu. Anh ấy cũng có vẻ nghĩ đến điều tương tự và nói thêm với giọng nhẹ nhàng.
“Tôi xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là Shahin, người vợ thứ ba của Lãnh chúa.”
“Gần đến rồi.”
Shahin nắm tay tôi và dẫn đường, nói. Tôi chỉ nói "Vâng". Xung quanh tĩnh lặng. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng bước chân, nhưng khi chúng tôi đi qua, chúng lại dừng lại rồi lại đi xa. Tôi nghĩ đó là để tỏ lòng kính trọng đối với Shahin, vợ của lãnh chúa.
Asgaile không cho phép tôi ra khỏi phòng. Nhưng anh ấy cũng không cấm, và vợ của lãnh chúa đích thân đến đón, nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
Trong suốt quãng đường đi bộ im lặng, anh ấy hầu như không nói gì. Tôi cũng không có nhiều điều để nói nên chỉ im lặng đi theo. Bước đi trên con đường xa lạ, trong tình trạng không nhìn thấy gì, trong lòng tôi cũng không khỏi lo lắng. Tuy nhiên, khi tôi mệt mỏi, Shahin lại nói một vài câu như "Cẩn thận bước chân", "Chúng ta sẽ rẽ ở góc đường", "Tiếng chim hót hay nhỉ?" v.v. Nhờ vậy, tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút và biết ơn anh ấy.
“Đến rồi.”
Lần này cũng vậy, khi tôi đang nóng lòng, Shahin thì thầm nói, và tôi cũng dừng bước. Người được cho là thị nữ báo cáo với lãnh chúa, và ngay sau đó, tiếng cửa mở vang lên. Shahin khẽ thúc giục tôi bước vào. Tôi cởi đôi giày anh ấy đã đi cho tôi và cẩn thận đặt chân trần vào. Tôi muốn sắp xếp lại giày dép nhưng Shahin lại kéo tôi đi nên tôi đành phải bỏ mặc chúng. Khi tôi đã lo lắng về việc trở về, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ho. Một giọng nói của một ông lão tiếp nối.
“…Shahin, phải không?”
Với giọng nói già nua run rẩy, Shahin trả lời bình thản như thường lệ.
“Vâng, thưa lãnh chúa. Tôi đã đưa Johan đến theo lệnh của ngài.”
Anh ấy nói vậy rồi dừng tôi lại ở một vị trí nào đó. Ngay sau đó, giọng nói của ông lão vang lên từ khoảng cách rất gần, khác hẳn lúc nãy.
“Ồ… Ngươi là… người thừa kế của lãnh chúa Al-Fatih…”
Ông lão ho khan vài tiếng rồi thì thầm. Tôi rụt rè nhưng không biết có nên nói gì không nên cứ im lặng. Sau đó, lãnh chúa tiếp tục nói.
“Cha của ngươi là một người rất xuất sắc. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy sẽ ra đi sớm đến vậy…”
Tôi vẫn im lặng. Trong lòng, tôi chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Tiếng thở khò khè và tiếng ho khiến tôi không khỏi lo lắng. Ông ấy nên nói nhanh rồi nghỉ ngơi, nhưng tôi lại không thể thúc giục ông ấy trong hoàn cảnh của mình nên chỉ đành lo lắng trong lòng.
Có chuyện gì xảy ra thì Shahin sẽ gọi bác sĩ chứ?
Đương nhiên là vậy. Shahin không nói một lời nào, nhưng suốt quãng đường đến đây anh ấy cũng không nói nhiều, nên rõ ràng là bây giờ anh ấy cũng đang đứng gần đó và im lặng.
“…Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mười lăm, mười sáu?”
“Sắp hai mươi mốt rồi ạ.”
Tôi vội vàng trả lời. Nghe vậy, lãnh chúa thở dài rồi yếu ớt nói.
“Ồ, vậy sao. Thời gian trôi nhanh quá…”
Ông ấy lầm bầm rồi im lặng. Có lẽ đang lấy hơi. Tôi im lặng chờ đợi. Lãnh chúa dường như hít thở sâu vài lần rồi đột nhiên có động tĩnh khựng lại. Tôi thắc mắc, ngay sau đó ông ấy lên tiếng.
"Tai của ngươi, sao vậy? Có vẻ như mới xuất hiện không lâu, chẳng lẽ..."
Với giọng nói thiếu tự tin và yếu ớt, tôi muốn trấn an ông lão nhưng không thể. Tôi cảm thấy tội lỗi không đáng có và thành thật thú nhận.
“Thái tử điện hạ… chỉ là, nhẹ nhàng để lại. Như ngài biết, dấu ấn mà Alpha để lại không cần phải đặt quá nhiều ý nghĩa. Chỉ là, nếu có dấu ấn này thì khi lên giường sẽ thoải mái hơn…”
Nói đến đó, tôi nghẹn lời và đành im lặng. Tôi đã cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn không thể lừa được đôi mắt của ông lão. Ông ấy "à" lên rồi nói.
“ngươi chắc đã rất ngạc nhiên phải không?”
Tôi giật mình khi bàn tay gầy gò nắm lấy tay tôi nhưng tôi không lùi lại. Ông ấy nắm chặt tay tôi rồi buông ra và tiếp tục nói.
“Nhưng ngài ấy không để lại nó với tâm trạng nhẹ nhàng như vậy đâu. Đừng buồn.”
“Tôi, là Omega mà.”
"Đúng vậy."
Trước sự phủ nhận nhỏ của tôi, lãnh chúa nói với giọng hơi nặng nề.
“Vì vậy, nó mới có ý nghĩa, Johan. ngươi biết đất nước này khinh thường Omega đến mức nào mà. Thái tử điện hạ thì khỏi phải nói rồi.”
“……”
“Hoàng tộc thường xuyên sử dụng và bỏ rơi Omega để loại bỏ pheromone, vậy thì tại sao lại phải khắc dấu ấn? Hơn nữa, hoàng tộc lại khắc dấu ấn cho Omega? Điều đó thật vô lý. Hãy tin lời ta, nó có ý nghĩa rất lớn.”
Nói khá dài, ông ấy thở hổn hển. Tôi không thể tự mình nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng tôi biết mình đang cứng đờ, nên tôi cố gắng thả lỏng nhưng không dễ dàng. Lãnh chúa hỏi tôi.
“ngươi vẫn không tin sao?”
"...Vâng."
Khi tôi thành thật nói, ông ấy cười khẽ. Sau nụ cười có vẻ trống rỗng, ông ấy nói.
“Ta đã từng nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông đang yêu. Đó là con trai ta.”
“……”
“Vậy nên ta biết.”
Giọng nói tràn đầy tình yêu thương dành cho con trai, nhưng nghe có vẻ trống rỗng. Tôi do dự rồi cẩn thận hỏi.
“xin hỏi, người đó sao rồi…”
“Đã chết rồi.”
Lãnh chúa trả lời quá nhanh khiến tôi nhất thời không hiểu. Tôi ngơ ngác chớp mắt, ông ấy tiếp tục nói.
“Là một tai nạn. Đôi khi ta vẫn nghĩ rằng thằng bé có lẽ vẫn còn sống. Thật lạ lùng, con chết mà cha lại còn sống.”
“……”
“Lẽ ra ta mới là người phải chết.”
“Không phải đâu…”
Tôi vội vàng phủ nhận nhưng không còn lời nào để nói. Tôi chỉ biết cúi đầu và lẩm bẩm: "Xin lỗi ạ." Tôi sợ rằng mình sẽ khiến ông lão yếu ớt này tuyệt vọng. Lãnh chúa đã yếu như thủy tinh rồi. Chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể khiến ông ấy tan vỡ. Tôi lo lắng không biết phải làm gì thì ông ấy nói.
“Khi ta cưới Shahin làm vợ thứ ba, cả đất nước đã bàn tán về ta. Rằng Maakal đã mất con trai cả nên bị lú lẫn. Chắc ngươi cũng đã nghe rồi phải không?”
Tôi không thể nói là không nên tôi chỉ im lặng. Nghe vậy, ông ấy thở dài. Có vẻ như ông ấy đã cười.
"ngươi đúng là một đứa trẻ tốt bụng. Giống hệt cha ngươi."
"Không phải đâu..."
Tôi xấu hổ lắc đầu, Maakal nói.
" không cần phải thương hại ta đâu. Ta đã phạm phải tội lỗi xứng đáng."
Và ông ấy hít một hơi rồi tiếp tục nói.
"Đừng quá ghét Thái tử điện hạ. Ngài ấy là người ra lệnh chứ không phải người lắng nghe lời người khác đâu."
"...Tôi không, ghét ngài ấy."
Tôi nói nhỏ, và ông ấy đáp: “Được, cảm ơn ngươi.” Anh ấy nói thật lòng. Tôi không ghét Asgaile. Dù có một chút oán giận vì anh ấy tự tiện để lại dấu ấn, nhưng tôi không đến mức ghét bỏ. Maakal tiếp tục nói.
“Điện hạ luôn cô độc. Người ấy rất cô đơn. Trong cung không có một ai đứng về phía người ấy cả. Vì thuốc không hiệu nghiệm lắm đối với các cực Alpha, nên người ấy đã suýt bị đầu độc nhiều lần lúc nhỏ trước khi biến đổi...Thực tế, người ấy đã vài lần vượt qua những nguy hiểm thực sự. Thậm chí nếu người ấy sẽ không biến đổi thành cực Alpha, vậy thì thực sự, người ấy sẽ mất mạng, lúc đó ta đã quá, lo lắng đến mức….”
Nói đến đó, Maakal bắt đầu ho dữ dội. Khi tôi giật mình đứng yên vì tiếng ho dữ dội như muốn đẩy hơi thở ra khỏi cơ thể, đột nhiên có ai đó nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi và kéo lại.
“Chờ chút.”
Shahine thì thầm rồi lướt qua tôi. Tôi thoang thoảng ngửi thấy mùi Omega từ anh ấy. Tiếng ho tiếp tục trong một lúc, và tôi đứng sững sờ tại chỗ. Khi cơn ho cuối cùng cũng ngừng lại, tiếng thở hổn hển của người già tràn ngập căn phòng.
“…Johan.”
Cùng với tiếng thở hổn hển, bàn tay gầy gò của người già nắm lấy cổ tay tôi. Người ấy thở dốc nói với tôi đang giật mình.
“Ta, ta đã mất trưởng tử của mình, ta không muốn mất cả Điện hạ nữa…. Xin ngươi hãy, hiểu cho Thái tử Điện hạ….”
“Thưa lãnh chúa.”
Khi Maakal lại ho ra, Shahine đã ngăn ông ấy lại.
“Thôi được rồi. Đừng cố quá sức nữa.”
Nghe lời đó, bàn tay đang nắm tay tôi buông lỏng. Shahine tiếp tục nói.
“Trước khi đi, tôi sẽ đưa Johan đến thêm một lần nữa. Xin ngài đừng lo lắng và hãy nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói bình tĩnh của anh ấy khiến cả tôi cũng cảm thấy an tâm. Khi lãnh chúa buông tay tôi ra, cơn ho dần dần dịu xuống. Ngay sau đó, khi tiếng thở đều đặn như đang ngủ thoang thoảng, Shahine nắm lấy cánh tay tôi.
“Tôi sẽ đưa cậu về phòng.”
Anh ấy thì thầm và dẫn tôi đi, thậm chí còn đi giày cho tôi. Tôi ngạc nhiên muốn từ chối nhưng sợ gây ồn ào đánh thức lãnh chúa nên đành im lặng không biết làm sao. Shahine nói bên chân tôi.
“Chừng này chẳng là gì cả. Johan cũng biết mà, Omega bị đối xử như thế nào. Thực ra, đất nước này cứ phụ nữ, Omega hay trẻ con là bị coi thường vô điều kiện.”
Anh ấy đứng dậy ngay sau đó và bình thản nói thêm.
“Kỳ lạ thật, họ coi trọng con cháu của mình như vậy mà lại khinh miệt những người sinh ra con cháu đến mức này.”
Đột nhiên, tôi nhớ lại câu nói rằng mẹ của Asgaile là một Omega. Vậy thì Omega đó đã ra sao? Liệu người mẹ mà Kamar đã đau khổ gọi tên đó có phải là…?
Khi tôi nghĩ đến đó, Shahine nắm lấy cánh tay tôi và bước đi. Giữa tiếng cửa mở, tôi nghe thấy tiếng lầm bầm của Shahine. Mãi một lúc sau tôi mới hiểu được nội dung.
“Vì người Omega đã sinh ra ngài ta cũng bị chính tay ngài ta giết chết.”
‘Mẹ ơi…!’
Kamar đã gọi tên bà ấy với giọng nghẹn ngào, hình ảnh đó sống lại trong đầu tôi rất mơ hồ.
Thái tử không lâu sau đã trở về. Tôi đợi anh một mình trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân và đứng dậy khỏi ghế. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, và thái tử thẳng thắn tiến về phía tôi.
“……!”
Anh ấy đột ngột ôm chầm lấy tôi, khiến tôi bất giác rụt rè. Asgaile không quan tâm, ôm chặt lấy tôi, hôn lên cổ, tai, khắp mặt tôi, hít hà mùi hương của tôi rồi thì thầm.
"ta về rồi."
"...Vâng."
Tôi miễn cưỡng trả lời. Anh ấy tiếp tục hôn tôi liên tục rồi dừng lại. Tôi im lặng chờ đợi phản ứng của Asgaile khi anh ấy ôm tôi và không di chuyển.
“……!”