Kiss The Stranger - Chương 144

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Môi anh ấy di chuyển đến vành tai tôi. Hơi thở lướt qua dấu ấn anh ấy để lại khiến tôi cứng đờ. Asgaile không quan tâm, hé môi và ngậm lấy chỗ có dấu ấn. Anh ấy cắn nhẹ không đau nhưng tôi cảm thấy sởn gai ốc khắp người. Dù không muốn nhưng một cảm giác giống như hưng phấn lan tỏa khắp bụng tôi, và cơ thể tôi tự động run rẩy. Asgaile ôm chặt lấy tôi, tôi hoàn toàn vùi mình trong vòng tay anh ấy, thở hổn hển. Mùi hương ngọt ngào thấm sâu vào bên trong tôi. Tôi cảm thấy mình như đang bị ngâm tẩm trong pheromone của thái tử, và mơ hồ nghĩ rằng đây là hiệu ứng của dấu ấn.

Nó khiến cơ thể tôi trở nên bất lực đến thế, chỉ tồn tại như một Omega chứ không phải một con người.

Một Omega được chuẩn bị cho người đàn ông này.

Đương nhiên người đàn ông này sẽ đẩy tôi ngã xuống giường và tùy tiện ôm lấy cơ thể tôi. Phía dưới của tôi đã ướt đẫm mà không theo ý muốn. Tôi tự động dính chặt vào anh ấy, cọ xát cơ thể đang hưng phấn. Tôi chỉ muốn tình huống này kết thúc nhanh chóng. Bởi vì sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Khi tôi nghĩ vậy, mùi pheromone đột nhiên biến mất. Đầu óc mơ màng của tôi cũng tỉnh táo hơn một chút. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Asgaile lên tiếng.

"...Ta không có ý đó."

Ý gì mà không? Ý đồ là gì?

Khi tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, anh ấy đột nhiên bế tôi lên. Tôi bất giác nuốt nước bọt khi cảm thấy cơ thể lơ lửng, Asgaile nắm chặt tay tôi như muốn nói là không sao, ôm tôi thật chặt. Anh ấy bước đi và không lâu sau thì đặt tôi xuống giường.

"Em có cô đơn một mình không? Hay có ai đến không?"

Dù sao thì cũng sẽ bị phát hiện, nên tôi thành thật trả lời.

"Có một người tên Shahine đến ạ. Lãnh chúa muốn gặp tôi..."

"Em đã gặp Maakal sao?"

Anh ấy hỏi mà không có vẻ thúc giục tôi. Tôi gật đầu, Asgaile nói.

"Maakal đã nói gì với em?"

Anh ấy dường như không nghĩ rằng Maakal sẽ muốn gặp tôi. Anh ấy có vẻ đang cố gắng hết sức để tôi không sợ hãi, nhưng không hiểu sao tôi lại có vẻ hiểu được suy nghĩ của anh ấy. Tuy nhiên, suy đoán của tôi chắc chắn là sai. Tôi biết gì về người đàn ông này chứ.

“Lãnh chúa nói rằng ngài ấy đã mất người con trai cả… và Điện hạ đã trải qua rất nhiều khó khăn, nên ngài ấy muốn tôi hiểu cho Điện hạ.”

Bàn tay đang vuốt ve đầu tôi dừng lại. Tôi hoàn toàn không ngửi thấy mùi pheromone nào, nhưng tôi nghĩ anh ấy đang bối rối.

"...Vậy thì sao?"

Một lúc sau, Asgaile hỏi.

"Vậy, em đã nói gì?"

Tôi trả lời.

"Tôi không có thời gian để nói. Lãnh chúa ho rất nhiều..."

"..."

"Có vẻ như bệnh tình của ngài ấy rất nặng."

Asgaile im lặng một lúc rồi lên tiếng.

"Maakal đã làm điều vô ích."

Anh ấy tiếp tục bình tĩnh nói.

"Em không cần phải hiểu ta. Em cứ làm theo những gì em cảm thấy là được."

Sau đó, đôi môi mềm mại chạm vào má tôi. Chẳng mấy chốc, anh ấy lùi lại rồi chuyển chủ đề.

"Bữa ăn thế nào? Shahine có chăm sóc em tốt không?"

"Vâng..."

Tôi gật đầu.

"Anh ấy cũng chuẩn bị bánh tart trứng cho tôi."

"Thế nào?"

Giọng Asgaile như pha lẫn nụ cười. Lần này tôi cũng thành thật trả lời.

"Ngon lắm, rất ngon."

"Được rồi."

Sau đó anh ấy khẽ lầm bầm, nhưng tôi với đôi tai rất nhạy bén, đã lỡ nghe thấy.

"Có nên đưa người làm bánh ngọt đi không..."

"Không được."

Tôi vội vàng nói rồi giật mình. Tôi vội vàng ngậm miệng lại, Asgaile hỏi.

"Tại sao?"

Không hiểu sao anh ấy có vẻ thích thú. Tôi lo lắng nhưng vẫn thì thầm nhỏ nhẹ.

"Vậy thì những người ở đây sẽ không được ăn những chiếc bánh tart ngon như vậy nữa... Tôi,... không sao đâu. Nếu quay về... thì có macaron mà."

"Không thể chỉ ăn macaron được."

Asgaile nói.

"Nếu có thể ăn cả hai thì tốt nhất."

"Đúng vậy, nhưng."

Tôi nghiêm túc nói thêm.

"Một chút tiếc nuối vẫn tốt hơn. ...Nếu có tất cả mọi thứ, thì sẽ có nhiều thứ không thể từ bỏ."

"Chỉ cần đừng từ bỏ là được."

Asgaile nói.

"Cứ có tất cả những gì em muốn."

Nghe lời nói kiêu ngạo của anh ấy, tôi vẫn không sao cả. Tôi nghĩ với thái tử thì điều đó là quá đương nhiên. Tôi im lặng, Asgaile nói thêm.

"Nếu em muốn gì thì hãy nói, ta sẽ làm bất cứ điều gì."

Chừng nào người đàn ông này còn có tình cảm với tôi, có lẽ tôi có thể có cả thế giới. Nhưng điều tôi muốn chỉ có một, và người đàn ông này không bao giờ có thể cho tôi. Vì vậy tôi chỉ có thể nói thế này.

"...Không có gì cả."

"..."

"Tôi không muốn gì cả."

"...Haiz."

Anh ấy thở dài thật sâu, rõ đến mức có thể nghe thấy tiếng. Tôi như thấy thái tử đặt một tay lên trán, vẻ mặt đau khổ.

"Nếu ta là em, ta sẽ có rất nhiều điều muốn."

Tôi trả lời người đang than thở như vậy.

"Vì Điện hạ không phải là tôi."

Anh ấy lại im lặng. Không hiểu sao không khí có vẻ căng thẳng, nhưng tôi giả vờ không biết. Thời gian này cũng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.

"Nói gì đi."

Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy lệnh của anh ấy, lần này tôi bối rối.

"...Nói chuyện gì ạ?"

"Chỉ là, bất cứ điều gì."

"..."

"Cứ nói bất cứ điều gì em muốn."

Asgaile cho tôi một loại tự do nào đó, nhưng tôi không vui vì tự do đó. Bởi vì tôi thực sự không có gì để nói cả. Tôi đan các ngón tay vào nhau, cọ xát hai ngón cái và suy nghĩ, rồi khó khăn cất lời.

"Tôi nghĩ Shahine không thích lãnh chúa cho lắm..."

"Đương nhiên rồi."

Asgaile bình thản xác nhận điều tôi mơ hồ cảm nhận được. Tôi bất giác mở to mắt, anh ấy vẫn nói với giọng điệu thờ ơ.

"Shahine là người yêu của trưởng tử đã chết."

Đó là điều hoàn toàn không ngờ tới. Chưa kịp nghĩ "Không lẽ nào", Asgaile đã kết luận.

"Không thể nào đồng ý hôn nhân với một Omega nên đã chết thôi."

Tổng hợp những gì Maakal nói với tôi và những người khác nói, thật khó hiểu. Có lẽ sự bối rối của tôi đã lộ rõ ​​trên khuôn mặt khi tôi nhớ lại giọng nói ôn hòa và cơ thể ốm yếu của ông  ấy, Asgaile nói thêm.

"Tất nhiên, lãnh địa này khoan dung với Omega, và Maakal thực sự là một người khá tiên tiến trong số các lãnh chúa. Nhưng nếu đó là con trai của mình thì câu chuyện lại khác."

Những lời sau nghe như chế giễu. Tôi bất giác bốc đồng thốt ra.

"Giống như Điện hạ sao?"

Trong khoảnh khắc, sự yên bình mong manh bị phá vỡ và một sự im lặng sắc lạnh tràn ngập. Tôi hoảng hốt che miệng lại nhưng đã quá muộn. Một lúc sau, Asgaile lên tiếng.

"Ý em là gì, câu đó."

Chỉ riêng giọng nói trầm lặng thôi thì khó mà biết được anh ấy đang ở trạng thái nào. Tôi run rẩy vì sợ hãi nhưng vẫn không thể không trả lời.

"Điện hạ cũng... có vẻ tiên tiến hơn những người khác, nhưng vẫn coi thường phụ nữ và Omega mà."

"Ta không coi thường phụ nữ. Ta không có những suy nghĩ lạc hậu như đàn ông ưu việt hơn phụ nữ."

"Nhưng ngài nghĩ Omega thì là như vậy đúng không?"

Anh ấy lại im lặng. Sau một khoảng im lặng, Asgaile hỏi với giọng hơi thô ráp.

"Em nghĩ em đã thắng sao?"

"Không ạ."

Tôi thành thật trả lời.

"Vì chính Thái tử Điện hạ cũng đã nói rằng khi là chuyện của chính mình thì mọi chuyện sẽ khác."

"..."

"Tôi nghĩ điều đó là đương nhiên."

Khi tôi im lặng, anh ấy lại thở dài.

"...Em không như vậy."

Giọng Asgaile nghe có vẻ hơi bối rối, nhưng tôi vẫn bình thản chỉ ra.

"Tôi cũng là Omega mà."

"..."

"Ngài đã để lại dấu ấn mà."

Tôi cố tình nắm và buông vành tai có dấu ấn, ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng thở dốc. Asgaile hít vài hơi như thể đang cố kìm nén cơn giận của mình

"ta cũng bảo em để lại dấu ấn mà."

Tôi không chút do dự từ chối lời nói như nghiến răng của anh ấy.

"Không thích, Điện hạ không phải là Alpha của tôi."

Bây giờ thậm chí không còn tiếng thở nữa. Anh ấy dường như đã ngừng thở hoàn toàn. Sự im lặng đó chỉ kéo dài trong giây lát, tôi cảm thấy có người, rồi đột nhiên hơi nóng ập đến.

"Để lại dấu ấn trên ta."

Asgaile ngay lập tức nắm lấy cánh tay tôi và ra lệnh với giọng thô ráp.

"Ngay bây giờ cắn tai ta, nếu không ta sẽ cắt cổ em."

"Không thích."

Tôi lại từ chối.

"Tôi sẽ không làm."

Lực bóp của bàn tay đang nắm cánh tay tôi khiến tôi tự động muốn hét lên, nhưng tôi cắn chặt răng. Tôi quyết tâm không bao giờ mở miệng.

Đột nhiên, mùi pheromone tràn ngập lên người tôi. Asgaile lại muốn khuất phục tôi. Dấu ấn khiến tôi hoàn toàn bất lực. Từ từ, miệng tôi hé ra, và toàn thân tôi mềm nhũn ra, tan chảy. Anh ấy nắm lấy tay tôi và đặt lên cổ mình, tôi làm theo.

"Johan."

Asgaile thì thầm. Nghe giọng nói đó, nước bọt chảy ra khóe miệng tôi. Tim tôi đập điên cuồng. Tôi cảm thấy như mình sẽ chết ngay lập tức nếu không làm điều đó với người đàn ông này. Lúc đó, thái tử nói.

"Hãy khắc dấu ấn lên người ta."

Tôi há miệng theo lời anh ấy. Dấu ấn có nghĩa lý gì chứ. Tôi có thể để lại thứ này mười lần, một trăm lần...

Không.

Đột nhiên, một tiếng kêu nhỏ vang lên từ một góc trong đầu tôi đang mơ hồ. Tôi chỉ có một cơ hội thôi. Nếu tôi để lại dấu ấn này, sẽ không ai có thể sinh con cho người đàn ông này nữa. Ngoài tôi ra.

Cơ hội duy nhất để biến mọi thứ của người đàn ông này thành của tôi cho đến khi chết.

Không được.

"...Johan!"

Đột nhiên, Asgaile hét lên. Tôi mềm nhũn ra, đầu óc tan chảy, và mơ hồ nhận ra mình đã cắn vào lưỡi. Thứ chảy ra từ khóe miệng không chỉ là nước bọt.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo