Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Sau một hồi náo loạn, xung quanh nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. May mắn thay, vết thương ở lưỡi không quá nghiêm trọng. Bác sĩ bôi thuốc và kê đơn, sau đó dặn dò vài lời đầy lo lắng rồi rời khỏi phòng. Các thị nữ bận rộn cũng nối gót rời đi, để lại tôi một mình trong tĩnh lặng, cảm nhận cơn đau nhức nhối ở lưỡi khi ngồi trên giường. Ngay cả khi chỉ còn lại hai người, thái tử vẫn im lặng rất lâu.
"...Tự làm mình bị thương....."
Lời nói đột ngột của anh khiến tôi nhất thời không hiểu. Sau một thoáng ngập ngừng, tôi ngẩng đầu lên thì Asgaile nói lại.
"Sau này cứ đánh ta đi, tự làm mình bị thương chỉ khiến em chịu thiệt thôi."
Khó có thể biết được đó là cảm xúc gì, chua xót hay giận dữ. Chỉ là, những lời đó của anh nghe như thể anh bị tổn thương vì tôi bị thương. Tất nhiên, tôi lập tức lắc đầu phủ nhận, vì chuyện đó không thể nào xảy ra được. Một lần nữa, sau một khoảng im lặng, anh mở lời.
"Em ghét đến vậy sao?"
Lần này tôi cũng không trả lời. Một phần vì lưỡi tôi đau, nhưng phần lớn vì tôi nghĩ anh sẽ hiểu câu trả lời dù tôi không nói. Quả nhiên, pheromone của anh lại thoang thoảng lan tỏa. Dù anh cố gắng kìm nén nhưng hương thơm vẫn rò rỉ ra, tôi dù không muốn vẫn phải phản ứng lại.
"em..."
Asgaile vừa cất tiếng đã dừng lại. Hương pheromone càng trở nên nồng đậm hơn. Giọng anh nghe có vẻ xa cách, dù anh không đứng gần tôi đến vậy mà hương thơm đã nồng nàn đến thế. Nếu anh ở ngay bên cạnh, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy cổ anh rồi. Bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tấm ga trải giường trên đầu gối, hương thơm ngọt ngào đột nhiên ập đến. Asgaile bất ngờ tiến đến chỗ tôi và thô bạo túm lấy cánh tay tôi.
"Ta sẽ nhổ hết răng của em."
Anh nghiến răng nghiến lợi, thốt ra những lời đầy giận dữ.
"Nếu em không để lại dấu ấn cho ta, ta sẽ khiến em không thể để lại dấu ấn cho bất kỳ ai trên thế gian này. Em vẫn muốn vậy sao? Em vẫn không muốn để lại cho ta sao?"
Thay vì trả lời, tôi chỉ mím chặt môi. Toàn thân tôi đóng băng, đến cả việc lắc đầu cũng không thể làm được, nên đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
"..."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Pheromone nồng nặc tràn ngập xung quanh tôi, nhưng anh lại không hề có ý định vật tôi xuống như trước. Khi tôi nghĩ rằng nếu anh định làm chuyện đó một lần nữa, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì, thì hương thơm đột nhiên phai nhạt. Anh đã tìm lại được lý trí, hương thơm mờ nhạt dần rồi biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại dư âm của pheromone xung quanh.
"Em có thể gọi ta là Kamar."
Một tiếng thở dài thốt ra, như muốn trút bỏ mọi gánh nặng, khiến tôi ngơ ngác. Tôi chỉ chớp mắt, không thể trả lời. Asgaile lại nói, lần này giọng anh có vẻ phấn khích.
"Được, cứ làm vậy đi. Chẳng phải em nói ta rất giống hắn sao? Vậy thì hãy coi ta là Kamar đi. Như vậy được chứ? Dù sao thì Kamar cũng không biết đang ở đâu. Không biết còn sống hay đã chết? Vậy thì ta thay thế Kamar cũng không có vấn đề gì, đúng không?"
Anh vui mừng , ngỡ như cuối cùng đã tìm ra được giải pháp. Cảm xúc lộ rõ trong giọng nói của anh đến mức đáng thương, nhưng tôi chỉ có thể lắc đầu.
"Không được."
"..."
Sự im lặng trở lại. Tôi lo lắng không biết anh còn đang thở hay không.
"Tại sao?"
Sau một khoảng thời gian dài vô tận, cuối cùng Asgaile cũng hỏi, giọng nói khàn khàn. Tôi trả lời.
"Vì Kamar và điện hạ, hoàn toàn khác nhau."
Thấy anh lại im lặng, tôi tiếp tục nói.
"Đối với Kamar, tôi chỉ có mình anh ấy."
'Yohan.'
"Anh ấy không có gì cả, chỉ có trái tim yêu tôi."
'Anh yêu em, Yohan.'
Đột nhiên cổ họng nghẹn lại, tôi hít một hơi thật sâu.
"Điện hạ thì không phải."
Ngài có quá nhiều thứ.
Tôi thì thầm trong im lặng. Tôi không muốn người đàn ông này từ bỏ bất cứ điều gì. Hãy giữ tất cả mọi thứ anh có từ khi sinh ra, giữ tất cả. Vì tôi còn lại những kỷ niệm với Kamar, chỉ cần vậy là đủ.
Chúng ta đã chia sẻ những gì mình muốn, chẳng phải rất công bằng cho cả hai sao?
Tôi nghĩ vậy, nhưng Asgaile thì không. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi buông lỏng, sau đó một tiếng thở dài sâu thẳm vang lên, "Haa..."
"...Tại sao."
Sau một hồi lặng im, giọng anh cất lên nghẹn ngào, như có ai đang siết chặt cổ họng.
"Tại sao, ta lại không được?"
Đó không phải là câu hỏi dành cho tôi. Ngay cả khi đó là một câu hỏi, tôi cũng không có gì để trả lời. Anh không nói gì thêm với tôi, tôi chỉ im lặng mím môi. Trong tĩnh lặng, có tiếng nức nở rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm. Tiếng đó không phải của tôi.
"Tình trạng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tuy có hơi khó chịu nhưng sẽ sớm khỏi thôi."
Bác sĩ khen ngợi rồi bôi thuốc và rời đi. Đã vài ngày kể từ khi xảy ra chuyện náo loạn. Tôi khẽ thở dài khi chỉ còn lại một mình trong phòng.
Sau chuyện đó, Asgaile và tôi không nói chuyện nhiều với nhau. Anh không bắt chuyện với tôi, sợ tôi sẽ nói ra điều gì đó. Ngay cả khi hỏi gì, anh cũng chỉ đặt những câu hỏi mà câu trả lời đơn giản như "Vâng", "Không" là đủ. Hơn nữa, Asgaile bận rộn hơn cả khi ở trong cung, sáng sớm tôi còn chưa thức dậy anh đã rời đi, đến tối khi tôi đã ngủ hoặc đang gà gật thì anh mới trở về, tắm rửa cho tôi rồi ôm tôi ngủ. Thật kỳ lạ là dù đã đánh dấu tôi, anh vẫn không hề quan hệ với tôi. Cùng lắm chỉ là hôn. Có lẽ hôm nay cũng không khác gì.
Trong suốt thời gian qua, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho nhiều việc. Tôi đã nghĩ sẵn mọi việc mình phải làm khi trở về.
Còn Rikal thì sao?
Đó là điều khiến tôi lo lắng nhất. Nếu mang Rikal theo, tôi lại lo cho những con mèo khác thường chơi với nó. Còn nếu mang cả hai con đi, tôi lại không dám chắc liệu mình có thể chịu trách nhiệm được hay không. Chúng được cho ăn và chăm sóc rất tốt trong cung điện, có lẽ còn tốt hơn cả khi ở với tôi. Rikal giờ cũng đã lớn tuổi, cơ thể có thể sẽ yếu đi nhiều, mà ở bên tôi thì lại không được điều trị tử tế.
Số tài sản mà thái tử ban cho tôi, tôi sẽ để lại hết. Tôi chỉ cần được trở về ốc đảo và sống một mình là đủ rồi. Giờ thì gia đình chú cũng không còn, nên đó không còn là một giấc mơ không thể thực hiện được nữa. Nhưng Rikal thì lại khác.
Lần cuối cùng tôi vuốt ve nó, cơ thể nó đã có da có thịt và nặng hơn nhiều. Nó không còn là con mèo gầy gò khi ở bên tôi nữa. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã không chăm sóc Rikal tử tế trong suốt thời gian qua, sống mũi tôi cay cay. Vừa lúc tôi vô tình hít một hơi, cánh cửa phòng bật mở và có ai đó bước vào. Người có thể đường đột xông vào như vậy và thản nhiên tiến đến gần tôi chỉ có một người duy nhất.
"Yohan."
Quả nhiên, đúng như dự đoán, tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói đó. Một lát sau, một bàn tay to lớn chạm vào má tôi. Anh luôn gọi tên tôi trước để báo hiệu, sợ tôi giật mình, rồi mới chạm vào người tôi. Bàn tay xoa má tôi dừng lại, Asgaile lại lên tiếng.
"Cơ thể em thế nào rồi? Bác sĩ đã đến chưa?"
"Vâng..."
Tôi thuật lại y nguyên những gì bác sĩ đã nói. Nghe tôi nói xong, anh khẽ giữ cằm tôi, hơi ép tôi há miệng ra. Ngoan ngoãn há miệng, tôi khẽ lè lưỡi để lộ phần anh muốn xem. Hành động này đã lặp lại trong vài ngày, nhưng lần nào cũng kéo dài hơn tôi nghĩ. Chẳng lẽ vết thương sâu đến mức phải nhìn lâu đến vậy sao? Bác sĩ bảo vết thương gần như đã lành hẳn, bản thân tôi cũng chỉ thấy hơi bất tiện chứ không còn đau nữa, vậy thì lẽ ra không có vết thương nào cần phải nhìn kỹ đến thế. Mặc dù vậy, lần này anh vẫn giữ cằm tôi lâu hơn cần thiết.
"...Haa..."
Cuối cùng Asgaile cũng thở dài rồi buông tôi ra, tôi khép miệng lại và thả lỏng cơ hàm.
"Quốc vương đã tỉnh lại rồi."
Đột nhiên Asgaile nói. Giật mình, tôi vô thức rụt người lại, anh ôm lấy tôi trấn an rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Ta phải quay lại để xem xét tình hình, nhưng có lẽ bầu không khí sẽ không tốt đâu. Ma’qal đã nói rồi đúng không? Có thế lực phản đối ta mà."
Có lẽ đó là thế lực đã cố giết anh khi còn nhỏ?
Tôi thầm lo lắng và nhớ lại bột phấn mình đã tìm thấy trong phòng quốc vương. Liệu có giúp được gì không nếu tôi nói về chuyện đó và yêu cầu điều tra kỹ lưỡng?
Vừa định lên tiếng, Asgaile lại nói tiếp.
"Khi ta trở lại cung điện, cuộc hôn nhân giữa ta và Najima sẽ được bàn bạc chính thức. Vì bệnh tình của quốc vương mà việc này đã bị hoãn lại."
"Vâng..."
Chuyện này tôi đã đoán trước được. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Vì vậy, tôi không hề đau lòng hay khổ sở. Hoàn toàn không.
Vừa lúc tôi vô thức nắm chặt hai tay, Asgaile lên tiếng.
"Trước đó, ta sẽ tổ chức hôn lễ với em ở đây."
"......?"
Tai tôi... có nghe nhầm không?
Tôi ngơ ngác chớp mắt. Asgaile buông tôi ra và lên tiếng.
“Ta sẽ kết hôn với em. Hãy làm vợ ta, Yohan."
Quá bất ngờ, tôi định lùi lại theo bản năng, nhưng anh đã giữ chặt lấy tôi. Tôi cảm nhận được khuôn mặt mình méo mó đi dù không hề muốn. Tôi phải hỏi anh rốt cuộc đang nói gì, nhưng tôi không thể thốt nên lời. Tôi quá sốc và bối rối.
"Đừng sợ."
Giọng anh điềm tĩnh như mọi khi.
"Ta sẽ quay lại cung điện sau hôn lễ, còn em sẽ ở lại đây. Ma’qal sẽ bảo vệ em."
"Hả?"
Tôi chỉ nghe thấy những điều khó hiểu. Việc quốc vương tỉnh lại và việc có thế lực đối đầu với thái tử có liên quan gì đến nhau chứ? Hơn nữa, tại sao anh lại kết hôn với tôi trong tình huống này?
Tôi không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ Asgaile. Anh nói chuyện với một giọng điệu vô cùng khô khan. Nhưng chính vì vậy mà tôi càng thấy kỳ lạ. Anh có thể bình thản nói những điều như vậy sao? Hôn nhân đối với thái tử chẳng là gì cả đến mức đó sao?
Chẳng lẽ... vì tôi là omega?
"ta biết em không muốn."
Anh vẫn tiếp tục lạnh lùng nói.
"Ta làm việc này vì cần thiết, nên nó không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Khi mọi việc kết thúc, ta sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Nếu em muốn rời đi, ta cũng đồng ý. Nhưng cho đến lúc đó, hãy làm theo lời ta nói... Đây là mệnh lệnh."
Câu nói cuối cùng được thêm vào sau một khoảng ngập ngừng ngắn ngủi. Tất nhiên, không đời nào tôi có thể từ chối mệnh lệnh của thái tử. Anh biết điều đó nên mới nói với tôi như thế, phải không?
Nếu tôi vẫn từ chối, lần này anh sẽ xử tử tôi thật sao?
Trong lòng rối bời, tôi không thể dễ dàng mở lời. Tôi chỉ cúi đầu, Asgaile im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi, rồi tôi thoáng nghe thấy tiếng anh hít một hơi sâu.
"...Cho đến khi người đó trở lại."
Giọng anh nghẹn ngào.
"Hãy nghĩ rằng ta chỉ giúp em tìm người đó thôi. ...Muốn gặp người đó thì phải sống sót đã."
Người đàn ông này không biết rằng tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại Kamar nữa. Nên anh mới có thể nói những lời đó
Nếu anh biết người đó chính là anh thì sao? Nếu chúng ta giữ bí mật đó cho riêng hai người thì sao?
Trong khoảnh khắc, tôi suýt chút nữa đã chìm đắm vào một ảo ảnh ngọt ngào, nhưng rồi tôi chợt tỉnh táo hệt như bị dội một gáo nước lạnh.
Vẫn còn DNA.
Và cả dấu vân tay nữa. Mặc dù không thể có chuyện ai đó lấy DNA hoặc dấu vân tay của thái tử Asgaile và so sánh, nhưng tôi vẫn không thể yên tâm khi những thứ đó vẫn còn tồn tại.
Nếu tôi ở bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ bị nghi ngờ.
Vụ xét xử lần này đã biến sự tồn tại của người đàn ông kia trở thành hư vô. Việc thái tử bào chữa đã giúp tôi thoát khỏi tội danh, nhưng ngược lại cũng khiến nhiều người biết đến vụ việc đó hơn. Một lỗ hổng nhỏ đôi khi có thể làm sụp đổ cả một con đê. Chỉ cần một người nào đó, một người có giác quan nhạy bén nào đó, nghi ngờ một cách rất tình cờ thôi thì sao? Không cần bằng chứng cụ thể nào cả, chỉ cần,
'Có gì đó không đúng sao?'
Chỉ cần thế là đủ rồi. Sau đó thì... tôi không dám tưởng tượng nữa. Vậy thì chỉ có một kết luận duy nhất.
"Xin hãy để tôi rời đi, ngay bây giờ."
Tôi khẩn khoản cầu xin. Tôi chỉ cần rời khỏi đất nước này là được. Nếu tôi khuất mắt, nguy cơ sẽ giảm đi rất nhiều. Thái tử cứ kết hôn với công chúa Najima, sinh con và trở thành vua là được rồi. Tại sao anh cứ phải kết hôn với tôi vào lúc này và gánh chịu rủi ro làm gì? Không cần thiết mà.
"Yohan."
Anh vẫn bình tĩnh gọi tên tôi và cố gắng trấn an tôi.
"Hãy nghe ta nói, bây giờ cứ làm theo những gì ta bảo."
Nhưng tôi không nghe và hỏi lại.
"Xin hãy cho tôi đi, ngài đã hứa sẽ thực hiện mọi yêu cầu của tôi mà, chẳng lẽ ngài nói dối sao?"
"Yohan."
Nghe tôi nói vậy, anh có vẻ chùn bước và im lặng. Tôi vẫn nhìn vào nơi mà tôi đoán là khuôn mặt của Asgaile và chờ đợi câu trả lời của anh.