Kiss The Stranger - Chương 147

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Thật tuyệt nếu có thể động phòng.”

giọng anh có vẻ vui. Nhưng Anh có chút tiếc nuối, nên tôi an ủi anh .

“Trước đây ngài đã làm với tôi không biết bao nhiêu lần rồi mà.”

Thái tử im lặng trong vài giây.

“… Phải, đúng là vậy.”

tôi nhận ra mình đã nói điều gì đó khác với những gì anh ta mong đợi, nhưng tôi không có cơ hội sửa lại. Tôi được Asgaile giúp đỡ hôn lên mu bàn tay của Lãnh chúa rồi lùi lại. Có lẽ anh ta muốn chào Lãnh chúa, nên đã buông tôi ra một lúc, nhưng thời gian đó không kéo dài. Ngay sau đó, anh ta trở lại và bế tôi lên. Bây giờ tôi đã quen hơn nên không còn ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Trên đường rời khỏi phòng, đi dọc hành lang dài, Asgaile không nói gì. Tôi cũng im lặng . Tôi nghĩ đây có lẽ là con đường mà tôi đã đi theo thị tùng, nhưng tâm trạng của tôi khác hẳn so với lúc trước. Có lẽ là vì hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trên chóp mũi, có lẽ là vì vòng tay mạnh mẽ đang ôm tôi, hoặc có lẽ không phải cái này cũng không phải cái kia, mà chỉ đơn giản là tâm trạng của tôi đã thay đổi. Tôi chỉ đành từ bỏ việc suy nghĩ và nhắm mắt lại.

…A.

Tôi nhận ra rằng việc không nhìn thấy gì thực sự rất bất tiện. Cho dù mở mắt hay không, tôi cũng không nhìn thấy gì, nên mọi giác quan trên cơ thể trở nên vô cùng nhạy cảm, truyền đến cả những điều tôi không muốn cảm nhận. Ví dụ như, nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này mà tôi mờ nhạt cảm nhận được.

… Nó cứ khiến tôi nhớ đến Kamar.

Khi khóe mắt tôi cay cay, anh ta dừng bước. Ngay sau đó, tiếng cửa mở vang lên và Asgaile lại di chuyển. Tôi đã trở về phòng rồi. Tôi vẫn còn ngơ ngác, mở mắt ra.

“Vẫn là mơ sao…?”

Khi tôi lẩm bẩm, một giọng nói pha lẫn tiếng cười vang lên trên đầu tôi.

"Không, đây là sự thật. Em vừa mới trở thành vợ của ta."

"......"

Tôi vẫn chỉ chớp mắt. Sau đó, Asgaile bất ngờ bật cười. Tất nhiên, nó biến mất trước khi tôi kịp thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên.

Khi tiếng cười tắt, xung quanh nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. Tôi lặng lẽ cố định ánh mắt vào nơi tôi cho rằng khuôn mặt anh ta đang ở. Không có âm thanh nào. Chúng tôi thậm chí còn không thở. Thời gian trôi qua trong trạng thái đó. Có lẽ là rất lâu.

"... Yohan."

Sau một hồi lâu, anh ta phá vỡ sự im lặng và gọi tên tôi. Tôi thậm chí còn không thể trả lời, chỉ nín thở và chớp mắt. Asgaile cũng không nói gì thêm. Thay vào đó, tôi cảm thấy hơi thở mát lạnh trên môi và nhắm mắt lại.

Chỉ khi môi chạm vào, tôi mới mơ hồ nhận ra. Rằng tôi đã chờ đợi nụ hôn này, rất tha thiết.

Tay tôi tê dại vì muốn ôm lấy cổ anh ta. Tôi do dự và cuối cùng đan hai tay vào nhau rồi siết chặt. Asgaile hé miệng, tôi rướn người ra trước, đưa lưỡi ra trước khi lưỡi anh ta kịp xâm nhập. Khi những thớ thịt ướt đẫm nước bọt chạm vào nhau, tôi nhanh chóng thở dốc. Thật xấu hổ khi hương thơm mà tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay lan tỏa ra cùng một lúc. Cơ thể Asgaile căng cứng vì hương pheromone của tôi. Tôi cảm nhận được sức mạnh trong cánh tay đang ôm lấy tôi và hơi thở của anh ta trở nên thô ráp hơn, tôi vừa xấu hổ vừa phấn khích.

Nhưng ngay cả vậy, một góc trong trái tim tôi vẫn còn bối rối. Người tôi kết hôn không phải là Kamar, mà là Asgaile. Tôi tuyệt đối không nhầm lẫn.

Vì vậy, đây chỉ là một phản ứng sinh lý. Vì tôi là Omega.

"Tôi xin lỗi…."

Khi môi rời ra, tôi không bỏ lỡ cơ hội để xin lỗi. Tôi cảm thấy Asgaile dừng lại.

"... Cái gì?"

Giọng nói trầm tĩnh của anh ta trầm hơn bình thường và có chút khàn khàn. Tôi thành thật thổ lộ.

"Tôi là Omega… Tôi đã, lỡ… để pheromone thoát ra. Tôi xin lỗi…."

Anh ta im lặng một lúc. Một sự im lặng khác với lúc nãy tràn ngập. Cuối cùng, không nói một lời nào, Thái tử di chuyển và đặt tôi xuống giường. Tôi nghĩ anh ta sẽ quay đi và rời đi, nhưng anh ta lại có hành động khác với những gì tôi mong đợi.

"......?"

Tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo trên cổ. Tôi vô thức rụt vai lại, nhưng anh ta không hề lùi lại mà ngược lại, hít vào sâu hơn. Anh ta đang ngửi hương pheromone của tôi. Tôi hoảng hốt nín thở, Asgaile vẫn giữ nguyên tư thế cúi người trên người tôi và chậm rãi, hít thở sâu nhiều lần. Anh ta muốn lưu giữ hương pheromone của tôi sâu hơn nữa.

Nhưng anh ta thực sự không đổ pheromone của mình lên người tôi. Thay vào đó, anh ta che giấu hương thơm của mình, phong ấn nó lại, chỉ hít vào hương pheromone của tôi liên tục. Khi tôi mơ hồ nghĩ rằng lý do Asgaile không tỏa ra hương pheromone có lẽ là vì anh ta đang kìm nén nó để chỉ hấp thụ hương thơm của tôi, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên. Vừa định cảm thấy trống trải vì hơi ấm đang rời đi, một bàn tay to lớn áp lên trán tôi.

"...Ta."

Asgaile xoa đầu tôi.

"Ta không ghét hương thơm của em. …Ta rất thích nó."

Ngay cả sau khi nói xong, tay anh ta vẫn ở trên đầu tôi trong một thời gian ngắn. Nhưng khoảnh khắc đó không kéo dài lâu. Cuối cùng, hơi ấm cuối cùng cũng biến mất và Asgaile rời khỏi tôi. Không nói thêm một lời nào.

"Ư, ư ư… ư."

Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng tôi. Tinh thần mơ hồ tỉnh táo, nhưng một phần ý thức vẫn lang thang trong giấc mơ, một tình huống kỳ lạ. Mặc dù biết rõ đây là một giấc mơ, nhưng tôi vẫn không thể mở mắt ra. Tôi tiếp tục đi bộ trong bóng tối, gấp gáp nhìn xung quanh. Tôi phải tìm thứ gì đó, nhưng tôi không biết đó là gì. Nếu tôi tìm thấy nó, tôi có thể trốn thoát khỏi bóng tối này. Cái gì? Cái gì vậy?

'Yohan.'

Khi một giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ vang lên, tôi mở mắt ra cùng với một cơn đau nhói.

Xào xạc xào xạc….

Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng mưa từ bên ngoài cửa sổ. Tôi mở mắt ra, nhưng xung quanh vẫn tối om, nên trong một thời gian, tôi đã phải vật lộn để phân biệt đây vẫn là giấc mơ hay thực tế.

"... Ư, aaaa!"

Tôi vô tình định cử động cơ thể, nhưng sau khi vô tình hét lên, tôi mới có thể biết rằng đây là thực tế. Cơn đau ở lưng mà tôi đã quên khiến tôi thở dốc và đầu tôi đau nhức.

Haa, haa.

Sau một thời gian dài thở dốc, tôi mới có thể cử động cơ thể. Âm thanh duy nhất tôi nghe thấy là tiếng mưa. Vì một sự tĩnh lặng kỳ lạ, tiếng thở dốc thô ráp của tôi có vẻ khó chịu, nên tôi lặng lẽ nín thở, và chỉ có tiếng mưa rơi xối xả đập vào tai.

… Không sao chứ?

Đột nhiên, một góc trong trái tim tôi đau nhói. Người đàn ông đó sẽ thế nào khi trời mưa. Mặc dù tôi biết rằng việc tôi ở bên cạnh anh ta sẽ không thay đổi bất cứ điều gì, nhưng tôi vẫn lo lắng.

Chắc anh ấy sợ lắm….

Tôi nên ôm anh ấy. Tôi khẽ co người lại và nhắm mắt lại. Asgaile không ở bên cạnh tôi.


Tôi lại mở mắt vì tiếng leng keng. Tiếng mưa vẫn tiếp tục. Lần này tôi cẩn thận và nhẹ nhàng ngồi dậy, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"À, cậu đã tỉnh rồi sao? Tôi vừa chuẩn bị trà xong, có nên chuẩn bị bữa ăn không ạ?"

Đó là giọng của người hầu đang chăm sóc tôi. Như mọi khi, tôi cảm thấy xấu hổ và nhỏ nhẹ đáp "Vâng". Việc có người giúp đỡ tôi trong cuộc sống hàng ngày bắt đầu ngay sau khi Asgaile làm lễ thành hôn với tôi. Tôi cho rằng đó là sự quan tâm của Lãnh chúa, nhưng tôi vẫn khó thích nghi được. Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn tự mình làm mọi việc. Việc có người chuẩn bị bữa ăn và thay tôi làm mọi việc trong cuộc sống hàng ngày là lần đầu tiên kể từ khi tôi còn nhỏ.

Mọi người ở đây chắc đã quen rồi.

Có lẽ vì vậy, Shahin thường xuyên đến phòng tôi trò chuyện hoặc đi dạo cùng nhau. Lần này cũng vậy, có vẻ anh ta đã đến cùng với người hầu, tôi mơ hồ cảm nhận được hương thơm của một người không phải tôi.

"Yohan, ngủ ngon không? Xin lỗi vì đã đến mà không được phép."

Anh ta luôn bắt đầu câu chuyện thế này. Sau đó, tôi nói rằng không sao, Shahin sẽ đưa ra một lời nhắc nhở nhẹ nhàng cho tôi. "Không được nói như vậy đâu."

"Không được nói như vậy."

Anh ta răn dạy và nói thêm.

"Yohan phải quen với việc này. Không ai được phép vào phòng này mà không có sự cho phép của Yohan, và mọi hành động liên quan đến Yohan không được thực hiện tùy tiện mà không có lệnh."

Tôi luôn nghe những lời này, vì vậy tôi không có suy nghĩ đặc biệt nào. Dù sao thì cuộc sống này cũng sẽ không kéo dài lâu. Ngay cả khi tôi đã quen, nó sẽ chỉ gây bất tiện hơn khi tôi ở một mình, tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không muốn làm Shahin bối rối, nên tôi chỉ trả lời "Vâng".

Trong khi người hầu chuẩn bị bữa ăn, một người hầu khác mang nước đến giúp tôi rửa mặt và tay. Shahin lặng lẽ quan sát. Sau khi mọi việc kết thúc, anh ta tiễn những người hầu đi và dẫn tôi đến bàn ăn rồi giúp tôi ngồi xuống.

"Yohan trông rất xinh đẹp."

Tôi đang cầm bánh mì trên tay định ăn thì Shahin đột nhiên nói chuyện. Đây cũng là điều tôi thường nghe từ Shahin, nhưng tôi vẫn không thể quen được. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên và nhỏ nhẹ lẩm bẩm "Không phải đâu ạ". Đột nhiên tôi tò mò. Shahin trông thế nào?

Lãnh chúa đã cưới Omega, người từng là người yêu của con trai ông…

Tôi mơ hồ nhớ lại những câu chuyện đã nghe và vội vàng xóa bỏ những suy nghĩ đó. Tò mò về công việc của người khác là bất lịch sự. Hơn nữa, liệu tôi có đang trong tình huống mà tôi có thể tò mò về hoàn cảnh của người khác hay không?

"Tôi, tôi phải ở lại đây bao lâu ạ?"

Tôi nghĩ rằng Shahin sẽ không biết, nhưng tôi vẫn nuôi một chút hy vọng nên mới hỏi. Quả nhiên, anh ta trả lời bằng giọng nói pha lẫn tiếng cười.

"Xin lỗi, Yohan. Tôi cũng không biết."

"Vâng…."

Tôi cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi vô nghĩa và lặng lẽ xé bánh mì rồi đưa lên miệng. Shahin ngồi cùng bàn với tôi và ăn như mọi ngày. Rõ ràng đây cũng là vì anh ta lo lắng cho tôi khi ăn một mình. Anh ta phần lớn im lặng, nhưng đôi khi anh ta nói những điều vô nghĩa, có lẽ là để phá vỡ sự im lặng hoặc để tôi cảm thấy thoải mái.

"Tối qua trời mưa rất to nhỉ."

Lần này anh ta cũng đưa ra một chủ đề an toàn, tôi cũng gật đầu đáp "Vâng".

"Ở đây có mưa thường xuyên không ạ?"

biết được nỗ lực của tôi để duy trì cuộc trò chuyện, giọng nói anh ta pha lẫn tiếng cười.

"Không nhiều bằng Al Ad. Ở đó giáp biển nên mưa thường xuyên hơn."

"Vậy ạ…."

Tôi khẽ lẩm bẩm. Mặc dù tôi đã cố gắng không làm vậy, nhưng trái tim tôi vẫn nghiêng về một bên.

Chắc không có chuyện gì đâu…? Asgaile là Thái tử mà. Hơn nữa, anh ấy là người thừa kế duy nhất. Hơn nữa, dù mối quan hệ có tệ đến đâu, anh ấy cũng là con trai….

"Yohan?"

"A."

Tôi giật mình và nhận ra rằng mình đã dừng tay. Tôi vội vàng tiếp tục bữa ăn và cho thịt cừu vào miệng. Những miếng thịt được nấu mềm tan chảy dễ dàng trong miệng, nhưng vì một lý do nào đó, tôi không thể dễ dàng nuốt chúng ...Tôi đang cố gắng nuốt chửng thì Shahin đột ngột hỏi tôi.

"cậu lo lắng cho Thái tử điện hạ sao?"

Trước câu hỏi bất ngờ, thức ăn tôi vừa nuốt vội vàng nghẹn lại trong cổ họng. Tôi vội vàng tìm nước, vô tình làm đổ cốc. Tôi cảm thấy hơi lạnh trên đầu gối, sau đó Shahin vội vàng lau chân tôi bằng thứ gì đó.

"Đợi một chút, tôi sẽ bảo ai đó mang quần áo đến thay cho cậu."

Anh ta nhanh chóng di chuyển trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì. Một loạt chuyển động náo động diễn ra. May mắn thay, tôi lấy cớ chuyện này để kết thúc bữa ăn và từ chối lời đề nghị đi dạo cùng nhau của Shahin, cứ thế ở lại một mình trong phòng. Tựa như cơn mưa xối xả hôm trước là một lời nói dối, hôm nay trời chỉ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chim hót.

Những việc tôi có thể làm, không có.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo