Kiss The Stranger - Chương 148

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Tôi cố gắng kiềm chế những suy nghĩ cứ trôi đi và tự trách mình, nhưng tôi không thể ngăn trái tim mình dao động. Tôi biết rằng mình không thể làm gì cả, đó là lý do tại sao tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Bị cuốn vào những suy nghĩ của mình, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Shahin, anh ta đến để gọi tôi ăn trưa.

"cậu muốn có khung cửi sao?"

Giọng Shahin ngạc nhiên pha lẫn chút nghi ngờ. Tôi không nhìn thấy gì, vậy mà lại muốn có khung cửi, đó là một phản ứng hợp lý.

"Vâng, tôi không có gì để làm cả ngày nên tôi cảm thấy buồn chán… Chỉ cần một cái khung cửi có kích thước vừa đủ để làm một tấm thảm nhỏ là được rồi ạ."

"Không khó, nhưng… cậu định làm nó như thế nào ạ?"

Trước câu hỏi đầy tò mò, tôi nhỏ nhẹ đáp.

"Tôi chỉ, sờ soạng và làm thôi…."

Mặc dù Shahin có vẻ không hiểu, nhưng anh ta vẫn nghe theo yêu cầu của tôi mà không nói gì thêm. Sau bữa trưa không lâu, một người hầu mang khung cửi vào phòng.

"Kích thước này có được không?"

Anh ta nắm tay tôi và giúp tôi chạm vào hình dạng. Sau khi kiểm tra chiếc khung cửi có kích thước phù hợp, tôi gật đầu.

"Vâng, cảm ơn anh."

"Thực ra, tôi đã đặt theo kích thước mà cậu nói."

Sau khi hỏi thêm một vài thứ cần thiết, anh ta rời khỏi phòng. Cuối cùng, sau khi ở một mình, tôi ngồi xuống ghế , thở dài. Khi cầm sợi chỉ và ngồi xuống, tôi cảm thấy lòng mình có chút ổn định. Nếu là cái này, tôi có thể gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp đến một mức độ nào đó. Đã lâu rồi tôi mới làm công việc này, nên tôi có chút căng thẳng, nhưng cảm giác đã nhanh chóng trở lại. Lúc nào không hay, tôi đã hoàn toàn đắm mình vào công việc, đến khi Shahin đến vào giờ ăn tối, tôi đã hoàn toàn quên mất thời gian.

"... Yohan, cậu thực sự không nhìn thấy gì sao?"

Shahin im lặng một lúc rồi hỏi, tôi bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Vì kích thước nhỏ và anh đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, nên không khó lắm đâu ạ..."

"Tôi thực sự rất mong chờ tác phẩm hoàn chỉnh đấy. Làm nhiều vậy chắc cậu đói lắm rồi, mau đứng lên đi. Ăn cho no bụng đã."

Anh ta không nghe thấy lời tôi nói, nhanh chóng chuyển chủ đề. Được Shahin giúp đỡ ngồi vào chỗ, tôi nhận ra mùi thức ăn và đột nhiên cảm thấy bụng mình trống rỗng. Sau khi ăn xong, thỉnh thoảng trò chuyện vô nghĩa như mọi khi, Shahin rời đi. Ngày nọ, khi công việc lặp đi lặp lại, một vị khách bất ngờ đã đến thăm.

Ngày hôm đó, vừa mở mắt ra, tôi đã ngồi trước khung cửi. May mắn thay, tôi có thể suôn sẻ dành thời gian vì tôi dốc toàn lực vào công việc mà không suy nghĩ gì. Hoa văn mà tôi đang thêu là hình dáng của Rikal, nhưng vì tôi chưa từng thấy con mèo mà nó đi cùng, nên tôi chỉ tưởng tượng một cách thích hợp hình dáng của một con mèo trắng như những gì tôi đã nghe từ Steward, và thêu nó cùng nhau. Tôi không vội vàng, từ từ tiến hành và dành thời gian, tâm trạng tôi trở nên bình yên.

Shahin vẫn đến vào một buổi chiều muộn. Tôi không thể biết thời gian, nhưng lý do anh ta đến có lẽ là vì đã đến giờ ăn tối, anh ta lên tiếng nói với tôi khi tôi mơ hồ nghĩ vậy.

"Yohan."

Tôi khựng lại vì giọng anh ta gọi tên tôi có vẻ nặng nề hơn bình thường. Shahin nói tiếp sau một khoảng dừng.

"Có người đến tìm Yohan. Họ nói là đến từ hoàng cung..."

"Tìm tôi ạ?"

Nghe đến hoàng cung, điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là khuôn mặt của Công chúa Najima. Nhận ra khuôn mặt mình đang cứng đờ, Shahin nói.

"Cậu có biết người tên Norman Steward không? Họ nói là bác sĩ ấy."

"Vâng? Steward ạ?"

Tôi không ngờ đến cái tên đó nên vô tình lớn tiếng. Thấy phản ứng của tôi, Shahin liền hỏi:

"Cậu muốn làm gì? Nếu cậu không muốn gặp thì..."

"À, không. tôi phải gặp chứ. Steward là bạn tôi."

"Ra vậy..."

Tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong cách anh ta kết thúc câu nói, nhưng trước khi tôi kịp hỏi, anh ta đã chuyển chủ đề trước.

"Vậy tôi sẽ nói như vậy. Lãnh chúa nói rằng ông ấy sẽ tôn trọng ý kiến của Yohan và nói rằng cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn..."

Có phải anh ta đang nói rằng tôi không thể gặp ai nếu tôi muốn gặp?

Có lẽ suy nghĩ đó đã lộ ra trên khuôn mặt tôi, giọng anh ta nhẹ nhàng.

"Với hoàn cảnh của chúng ta thì không dễ để gặp người đàn ông khác. Hơn nữa, bạn đời của Yohan lại là Thái tử điện hạ. Nhưng bây giờ Lãnh chúa đang bảo vệ cậu, mà cho phép thì không sao đâu."

Tôi cảm thấy kỳ lạ khi cần phải xin phép để gặp ai đó. Liệu tình huống này sẽ tiếp tục xảy ra trong tương lai?

Tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể hỏi. Thấy tôi im lặng, Shahin nói:

"Sẽ không tiện nếu quá muộn, nên chúng ta sẽ gặp nhau một lát trước bữa tối. Có được không?"

Có vẻ sẽ vô ích nếu tôi nói thời gian mình muốn. Vì vậy tôi đành trả lời "Vâng", anh ta liền kết thúc câu chuyện.

"Vậy tôi sẽ chuẩn bị chỗ. Xin lỗi vì đã làm phiền công việc của cậu, Yohan."

Shahin nói lời chào hỏi theo khuôn mẫu rồi rời khỏi phòng. Bị bỏ lại một mình, tôi ngơ ngác chớp mắt rồi cẩn thận véo mu bàn tay mình. Cơn đau nhói cho tôi biết rằng đây không phải là mơ.

Sao Steward lại đến đây được?

Tôi muốn gặp và trò chuyện với anh ta càng sớm càng tốt, nhưng mặt khác, một góc trong lòng tôi lại trở nên lạnh lẽo. Chẳng lẽ tôi sắp nghe thấy một chuyện không hay sao? Khoảnh khắc tôi nhớ lại Kamar xuất hiện trong tình trạng đẫm máu và bất tỉnh, một âm thanh gõ cửa đánh vào tim tôi vang vọng. Vô thức nuốt khan, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của người hầu tiếp tục vang lên.

"Yohan, có khách đến thăm. Đó là một người tên là Steward."

"Vâng, vâng... Mời, mời vào."

Tôi vội vàng trả lời và đứng dậy. Ngay sau đó, cửa mở ra, một luồng gió lạnh thoáng qua. Tôi vô cùng căng thẳng, đứng đối diện với phía mà tôi cho là cửa. Khi tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói mà tôi mong nhớ vang lên.

"Yohan."

Tôi quay người về phía có âm thanh, nhưng không biết phải làm gì hơn, Steward đã nhanh chóng tiến đến và ôm chầm lấy tôi.

Steward.

Cảm giác ấm áp và chắc chắn của cơ thể chạm vào tôi khiến tôi đột nhiên cảm thấy như đang ở trong thực tế. Anh ta ôm chặt lấy tôi, nước mắt tôi sắp trào ra vì xúc động, anh xoa xoa đầu tôi bằng bàn tay to lớn.

"Thật may vì cậu có vẻ khỏe mạnh, thật đấy. tôi đã lo lắng biết bao."

"...Steward."

Lời nói vừa thốt ra, cảm xúc dâng trào khiến tôi không kìm được mà nhắm chặt mắt. Khoảnh khắc tôi ôm lấy lưng anh ta bằng đôi tay run rẩy, tôi không thể chịu đựng được nữa , cứ thế ôm chặt lấy anh ta bằng tất cả sức lực.

"Steward!"

"Yohan."

Trái tim tôi nghẹn ngào, tôi không thể nói gì thêm. Chúng tôi chỉ thay nhau gọi tên nhau và chia sẻ niềm vui đoàn tụ trong sự bối rối.


"...Haa."

Sau khi trải qua những khoảnh khắc cảm động, Steward đã buông tôi ra. Tôi cũng tiếc nuối buông anh ta ra và đứng đó, khó khăn lắm mới cất tiếng được.

"Steward, anh sống thế nào rồi? Anh có khỏe không?"

Tôi đưa tay định chạm vào mặt anh ta, Steward hiểu ý nên đưa mặt vào tay tôi. Anh ta trả lời khi tôi mò mẫm chạm vào mặt anh ta.

"tôi sống rất tốt. tôi đã lo lắng không biết Yohan có sống tốt không, nhưng thật may vì Yohan có vẻ ổn."

"Vâng, tôi cũng sống tốt ạ."

Tôi cười tươi đáp lại. Tôi cảm nhận được Steward đang cười qua xúc giác trên tay, và anh ta liền tiếp tục.

"Rikal cũng sống tốt lắm. Con mèo trắng đó có vẻ đang mang thai."

"Rikal sắp làm bố ạ?"

Tôi ngạc nhiên đến mức vô thức lớn tiếng. Steward gật đầu rồi nói.

"Đừng lo, tôi đã tạo một nơi an toàn để chúng nghỉ ngơi rồi. Hai đứa chúng nó dính lấy nhau và rất thân thiết. Tính tình Rikal còn khó chịu hơn trước nữa, cứ như là muốn bảo vệ bạn đời của nó ấy."

"Ôi trời ơi..."

Tôi thầm lo lắng không biết chúng có bị hại gì không. Rikal có hung dữ đến đâu thì cũng chỉ là một con mèo, không phải sư tử. Mình phải bảo vệ chúng, tôi vừa nghĩ vậy thì Steward nói thêm.

"Yohan không cần phải ra mặt, nên cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu."

Câu nói đó khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác đáng lo hơn sao? Tôi bỗng cảm thấy sợ hãi, Steward thở dài. Nghe thấy tiếng thở dài dài bất thường, tôi giật mình, giọng điệu anh nặng nề khác hẳn so với trước đây.

"Thực ra lý do tôi đến đây để gặp Yohan có một chuyện khác."

"Vâng."

Tôi nuốt nước bọt khan và chờ đợi lời anh ta. Steward liền tiếp tục.

"Trước hết, tôi phải nói rằng, tôi sẽ sớm trở lại Mỹ thôi. Tôi đang tìm vé máy bay và tôi đã dọn dẹp tất cả đồ đạc ở hoàng cung rồi. Nếu Yohan muốn đi cùng tôi thì tất nhiên tôi sẽ rất hoan nghênh. Vấn đề là khó mang Rikal đi, và sẽ còn khó hơn nữa sau khi nó sinh con. Vì vậy, trước mắt Rikal sẽ được gửi ở chỗ cũ, sau này Yohan đến đón hoặc mang đi riêng cũng được."

Nghe những lời đó, trái tim tôi chìm xuống. Từ khi biết Rikal đã kết đôi với một con mèo mới, tôi đã luôn nghĩ rằng mình có thể sẽ phải chia tay nó. Nhưng khi điều đó thực sự trở thành hiện thực, tôi đột nhiên cảm thấy trái tim mình trống rỗng.

"Vậy, nơi mà anh gửi Rikal là... ở đâu vậy ạ?"

Giọng nói run rẩy của tôi vang vọng trong tai tôi. Cứ như thể có người khác đang nói vậy. Steward không ngần ngại trả lời.

"Ở nhà của cô Meisa. Ở đó thì rất an toàn."

"A."

Tôi cảm thấy hơi an tâm nên vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nếu là Meisa, Rikal sẽ không cảnh giác, nên sẽ ổn thôi.

" Meisa chăm sóc giúp... Cô ấy là một người tốt thật."

"Đúng vậy. Lại còn xinh đẹp nữa."

Steward nói thêm một câu có chút tư tình rồi vội vàng hắng giọng, sau đó chuyển chủ đề.

"Dù sao thì, vì tình hình là vậy, nên cậu không cần phải lo lắng nhiều về Rikal đâu. Nếu cần thiết, cô Meisa còn nói sẽ đưa lũ mèo sang Mỹ chơi một thời gian nữa cơ mà."

" Meisa lại làm đến thế sao…!"

giọng anh pha lẫn tiếng cười khi thấy tôi kinh ngạc thốt lên:

“Thế nào, như vậy cậu có thể thoải mái đi Mỹ cùng tôi không?”

Tôi cảm thấy rất biết ơn và vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút bất an. Mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng và nhanh chóng. Liệu có thể chỉ toàn là chuyện tốt như vậy không?

Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi và ngập ngừng, anh nói:

“Có điều gì khiến cậu bận tâm sao?”

“Vâng…”

Tôi gật đầu và thành thật trả lời:

“Chỉ là toàn chuyện tốt đẹp thôi.”

“…Đúng vậy.”

Câu trả lời sau một thoáng ngập ngừng khiến trái tim tôi càng thêm xao động. Thấy tôi không thể cười được nữa mà chỉ ngước nhìn, anh ta mở lời:

“Thật ra Yohan, tôi đến được đến đây là có lý do cả.”

“Vâng, anh hãy nói đi.”

Tôi sốt ruột thúc giục anh ta, nhưng không hiểu sao Steward cứ chần chừ mãi.

“Lý do tôi rời khỏi cung, một phần là vì không có lý do gì để ở lại, nhưng phần lớn là vì không thể ở lại được nữa.”

“Tại sao ạ?”

Nếu anh ta còn kéo dài thời gian, có lẽ tôi sẽ túm lấy anh ta và tra hỏi đến cùng mất. Trái tim tôi đập nhanh như cảnh báo trước điều gì đó. Rốt cuộc anh ta định nói gì đây?

“Yohan.”

Anh ta gọi tên tôi một lần nữa rồi thở dài:

“Chúng ta đã phạm phải một việc không nên làm.”

Tôi nín thở, không dám thúc giục. Cuối cùng anh ta cũng thú nhận, giọng nói run rẩy , phải cố gắng lắm mới thốt ra được:

“Không nên ăn trộm thứ bột đó.”

Khoảnh khắc đó, mắt tôi mở to.

Bóng đêm đã buông xuống, xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn. Tôi nhận ra điều đó là do thay vì tiếng chim hót hay tiếng người ồn ào bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng côn trùng đêm kêu.

Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi Steward rời đi. Nhưng tôi chắc chắn đã ngồi ngây người ra như vậy trong một thời gian khá dài.

Rốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì thế này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo