Kiss The Stranger - Chương 155

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Thái tử bừng tỉnh giữa đêm. Không rõ là do ác mộng tàn phá, hay tiếng sấm chói tai đã đánh thức ngài. Chỉ biết rằng, ngài giật mình bật dậy trong bóng tối, và nỗi sợ hãi ập đến.

Hự, hự.

Trong khi ngài còn đang chớp mắt bối rối, đột nhiên, xung quanh sáng rực, rồi ngay lập tức sáng như ban ngày. Kèm theo đó, tiếng sấm kinh hoàng vang vọng... đập lên cơ thể nhỏ bé đang cứng đờ của ngài.

'Hự…!'

Ngài vô thức nín thở, co người lại. Mười hai tuổi rồi, đâu còn là tuổi sợ sấm sét nữa. Nhưng không hiểu sao, tim ngài đập thình thịch, người run lên không thể kiểm soát. Chắc là do không khí lạnh lẽo này. Những hạt mưa lớn không ngừng trút xuống, đập vào tai, làm đầu ngài nhức nhối.

Mẫu hậu.

Sau khi nằm im một lúc, ngài cuối cùng cũng đứng dậy, ngay sau một tiếng sét khác. Ngài đặt chân xuống sàn, vội vàng băng qua phòng ngủ. Vừa mở cửa bước ra, một tia sét khác lại giáng xuống.

'…!'

Trong khoảnh khắc ánh sáng rọi vào, không một bóng người trong hành lang hoàng cung. Bình thường, phải có ít nhất hai thị vệ canh gác, nhưng xung quanh, chỉ là sự tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng mưa rào rào.

Đúng lúc đó, tiếng sấm lại vang trời, khiến thái tử phải kêu lên sợ hãi. Ngài chạy tán loạn trong hành lang, nhưng hành lang dài và trống rỗng. Không ai cả, tại sao? Ngài thở hổn hển, chạy, chạy mãi. Không một bóng người. Trong cung điện rộng lớn, chỉ còn tiếng bước chân của thái tử vang vọng.

Mẫu hậu.

Chỉ một suy nghĩ hiện lên trong đầu ngài.

Mẫu hậu…!

Ngài rẽ một góc, lên cầu thang, rồi lại chạy dọc theo hành lang dài. Khoảng cách đó dường như quá xa. Ngài sợ rằng mình sẽ không bao giờ đến được. Chẳng lẽ cứ chạy, chạy, chạy mãi cho đến khi thế giới kết thúc? Hay thế giới đã kết thúc rồi, và chỉ còn mình ngài ở đây?

Sợ quá.

Cuối cùng, một biểu tượng quen thuộc được chạm khắc ở cuối hành lang lọt vào tầm mắt ngài. Đó là phòng của Mẫu hậu.

"Mẫu hậu…!"

Hoảng hốt kêu lên, ngài vội vã mở cửa. Từ trước đến nay, chưa một ai được phép bước vào, và hành lang dẫn đến phòng Mẫu hậu luôn vắng vẻ.

Ngài lo sợ không biết bên trong có người hay không, nhưng may mắn thay, nỗi sợ đó không trở thành sự thật.

"Mẫu hậu."

Một tia chớp xé toạc màn đêm, và cái bóng dài của một người phụ nữ cao lớn, mảnh mai đổ dài trong căn phòng sáng rực kia. Thái tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vai thả lỏng. Vừa nhìn thấy Mẫu hậu, ngài lập tức muốn lao vào vòng tay bà. Như mọi khi, Mẫu hậu sẽ ôm lấy, sẽ an ủi ngài. Có lẽ bà sẽ mắng yêu vì đã lớn thế này rồi mà vẫn sợ sấm sét, chạy đến tìm bà. Nhưng điều đó không quan trọng. Ngài chỉ muốn cảm nhận hơi ấm, muốn được an toàn.

Tuy nhiên, vị thái tử vốn đã vội vã lao đến với vẻ mặt mừng rỡ, không hiểu sao lại chần chừ, dừng bước. Ngài cũng không hiểu hành động của chính mình. Lo lắng, sợ hãi đến điên cuồng, nhưng tại sao chân ngài lại không cử động? Tại sao ngài không thể chạy đến bên Mẫu hậu? Tại sao…

Mẫu hậu cứ đứng đó, nhìn ngài.

"Mẫu…"

"Đừng đến!"

Thái tử vừa lấy hết dũng khí để cất tiếng, lại sững sờ vì tiếng hét bất ngờ. Mẫu hậu ngăn ngài bằng một giọng nói sắc bén, đứng im bất động, chỉ nhìn ngài. Một tia chớp khác lại lóe lên, ánh sáng hắt lên khuôn mặt Mẫu hậu những bóng đổ rõ rệt. Không hiểu sao, thái tử có cảm giác như chưa từng nhìn thấy khuôn mặt ấy bao giờ. Dù đó là khuôn mặt ngài vẫn nhìn thấy mỗi ngày, nhưng sao lại xa lạ đến thế?

"Asgaile."

Sau một lúc lâu, bà cất tiếng.

"Có chuyện gì? Sao mặt con lại tái nhợt thế?"

Giọng nói Mẫu hậu vẫn dịu dàng như thường lệ. Nhưng chính vì vậy mà thái tử càng cảm thấy tim mình co thắt. Da gà nổi khắp người, lông tơ dựng đứng. "Ưm, uhm," trong khi ngài đang lắp bắp tìm từ, Mẫu hậu vẫn chỉ im lặng nhìn ngài.

"C-chỉ là… con tỉnh giấc… Con muốn gặp Mẫu hậu."

"Tại sao?"

Vào một khoảnh khắc khác, bà sẽ than thở "Ôi chao" và ôm chặt Asgaile. Nhưng bây giờ thì khác. Asgaile hoàn toàn không hiểu Mẫu Hậu đang mong đợi điều gì. Khi ngài còn đang tìm kiếm câu trả lời, Mẫu Hậu đã lên tiếng trước.

"Lại đây, Asgaile."

Bà dang rộng vòng tay, cúi người xuống. Khoảnh khắc khác, ngài sẽ lập tức lao đến. Nhưng lần này, ngài do dự. Mẫu Hậu thì thầm với giọng nói dịu dàng hơn: "Asgaile, con phải đến với mẫu hậu chứ."

Dù không muốn, nhưng như bị ai đó đẩy từ phía sau, ngài bước đi. Khi ngài còn chần chừ tiến lại gần, bà vẫn im lặng chờ đợi thái tử trong cùng một tư thế. Tiếng mưa vẫn rơi ồn ào, không khí lạnh lẽo khiến làn da ngài ẩm ướt.

"Asgaile."

Bà không chút do dự, ôm chặt thái tử khi ngài đã đến gần. Với mùi hương thoang thoảng của Mẫu Hậu, giúp thái tử căng thẳng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng thả lỏng vai.

"Con sợ vì trời mưa à?"

"...Vâng, Mẫu Hậu."

Ngài ngoan ngoãn gật đầu.

"Con đột nhiên tỉnh dậy, ...cảm thấy không được khỏe. …Trong hành lang không có ai cho đến khi con đến đây, và con… con sợ."

Nói đến đây, ngài cảm thấy xấu hổ, cuối cùng bỏ lửng câu nói. Mẫu Hậu xoa dịu lưng thái tử, rồi lên tiếng: "Asgaile."

"Vâng, Mẫu Hậu."

giọng nói không khác gì thường ngày: "Con cảm thấy thế nào sau khi thức tỉnh, Asgaile?"

Thái tử khựng lại, chớp mắt. Ngài đã thức tỉnh vào sinh nhật trước. Đó là điều mọi người mong đợi, một sự chuyển đổi thành chủng tộc mà mọi người đều khao khát. Đó là chuyện của một tháng trước.

"Con không biết, Mẫu Hậu."

Thái tử thành thật thú nhận: "Ngoài việc đồng tử thay đổi ra thì mọi thứ vẫn vậy. À, con có mùi hơi ngọt ngào một chút."

'Khi con lớn lên, mùi hương đó sẽ đậm hơn.'

Mẫu hậu dịu dàng nói, buông tay đang ôm và đẩy Asgaile ra.

'Con cũng sẽ sớm đến kỳ phát tình, rồi lăn lộn với bất cứ ai như một con thú. Rồi con sẽ lấy một người vợ danh giá như ta, hiếp dâm theo ý muốn, chỉ để sinh con với Omega thôi?'

'...Mẫu hậu?' Asgaile hoảng sợ, toan lùi lại. Nhưng Mẫu hậu nắm chặt lấy hai cánh tay ngài, không cho ngài trốn thoát.

'Và con sẽ giao đứa bé đó cho một bảo mẫu mang danh Hoàng hậu, phải không?'

Khục. Một tiếng cười khúc khích ngắn ngủi, rồi ngay lập tức là một tràng cười điên dại. Một tia chớp khác lại xé toạc bầu trời, tiếng cười sắc nhọn của bà hòa lẫn với tiếng sấm gầm. Thái tử khiếp sợ, toàn thân cứng đờ.

'Mẫu, hậu...'

'Asgaile, mẫu hậu đã mang thai.'

Bất chấp tiếng gọi yếu ớt của con trai, Mẫu hậu vẫn say sưa, không hề để tâm.

'Em trai con suýt nữa đã được sinh ra. Dù là hạt giống của kẻ bị nguyền rủa đó, ta thấy ghê tởm, nhưng nó vẫn là con ta. Không phải đứa bé do Omega bẩn thỉu sinh ra, mà là con của ta, ta có thể nuôi nó.'

Chưa kịp vui mừng vì từ "em trai", bà đã nở một nụ cười rạng rỡ, nói tiếp.

'Thế mà con lại thức tỉnh sớm thế này?'

Thái tử kinh hoàng, chỉ biết chớp mắt. Mẫu hậu tiếp tục nói, giọng điệu vui vẻ như đang hát.

'Vậy thì đứa bé trong bụng ta sẽ ra sao? Ta là Beta mà? Đứa bé ta sinh ra chắc chắn cũng sẽ là Beta. Vậy thì cứ sinh ra thôi, đúng không!'

Bà đột nhiên hét lên. Trước mắt thái tử, khuôn mặt biến dạng như một ác quỷ, miệng gào thét, ánh mắt điên dại.

'Ta đã nuôi con lớn thế này là đủ rồi! Tại sao lại không cho ta sinh con của mình? Tại sao, tại sao, tại sao! Tại sao con lại giết con của ta, tại sao!'

Tiếng hét của bà vang vọng lạnh lẽo trong căn phòng trống, rồi tan biến. Thái tử chỉ biết đứng trân trân, nhìn Mẫu hậu đang thở hổn hển. "Ôi..." Hoàng hậu thở dài, nhìn khuôn mặt tái mét của thái tử.

'Con vẫn có thể là đứa con trai ngoan ngoãn của ta.'

Tiếng nức nở xen lẫn trong giọng nói của bà.

'Nếu con, không thức tỉnh.'

'Mẫu hậu….'

"Dù sao con cũng sẽ lớn lên giống như người đàn ông đó, chi bằng cứ chết đi có hơn không?"

Thái độ của mẫu hậu đột ngột thay đổi. Bà hét lên, ánh mắt rạng rỡ như thể vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

"Đúng vậy, cứ làm vậy đi. Thà chết ngay bây giờ còn hơn phải sống với tư cách một con người bẩn thỉu, Asgaile. Vẫn chưa muộn. Con vẫn chưa đến kỳ phát tình ?"

"Mẫu hậu!"

Thái tử sợ hãi, muốn bỏ chạy. Nhưng dù cố gắng thế nào, ngài cũng không thể thoát khỏi bàn tay bà. Dù đã cao lớn và vạm vỡ hơn những đứa trẻ cùng tuổi, ngài lại không thể chống lại người phụ nữ mảnh khảnh đó. Nữ hoàng nắm chặt thái tử đang vùng vẫy, đôi mắt lấp lánh.

"Mẫu hậu sẽ giúp con, Asgaile."

Đột nhiên, bà túm lấy cổ thái tử. Ngài ngã vật xuống sàn. Hoàng hậu trèo lên người, siết chặt cổ ngài, khuôn mặt ngài đỏ bừng vì nghẹt thở.

"Sẽ nhanh thôi, Asgaile. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ồ, con yêu..."

Bà gọi tên thái tử bằng giọng thảm thiết, siết chặt tay hơn nữa.

"Mẫu hậu sẽ kết thúc nhanh chóng cho con. Ngoan nào. Sắp xong rồi. Em trai con sẽ ở đó, Asgaile. Hãy chơi đùa vui vẻ nhé… Mẫu hậu cũng sẽ đến ngay thôi."

Trong khi siết cổ, bà cất tiếng hát. Đó là bài hát ru mà bà từng hát cho ngài khi ngài còn bé. Sự giãy giụa tuyệt vọng nhanh chóng lắng xuống. Ý thức đã lùi xa, ngài không còn suy nghĩ được nữa.

Ầm! Một tiếng động lớn vang lên, trước mắt ngài lóe sáng. Lúc đầu, ngài không hiểu tiếng động đó là gì, hay chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên, ngài có thể thở, ho sặc sụa và thở hổn hển đau đớn rồi lăn lộn trên sàn.

Ầm! Tiếng động lạ tiếp tục vang lên, hòa lẫn với tiếng sấm. Thái tử cố gắng thở hổn hển, ngẩng đầu lên. Trước mắt ngài, Mẫu hậu đang ngồi sụp xuống sàn. Ngài mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bà. Khuôn mặt bà vẫn còn hiện rõ.

"Asgaile."

Bà khẽ nhếch môi gọi tên thái tử. Một tiếng súng nữa vang lên, cùng với tiếng sét. Và ngài đã nhìn thấy rõ. Máu bà tuôn ra, rõ ràng trong ánh sáng chói mắt. Một thứ gì đó bắn ra từ một bên đầu bị vỡ nát. Và nó lao thẳng vào thái tử, đang ngồi sụp xuống.

"Điện hạ!"

Người lính canh chạy đến, hét lớn.

"Điện hạ, ngài không sao chứ? Điện hạ!"

Lính canh liên tục gọi thái tử nhưng ngài không nhúc nhích. Và khi sét đánh lần nữa, xác Mẫu hậu chưa kịp che lại đã in đậm trong mắt thái tử
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo