Kiss The Stranger - Chương 158

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Nghẹt thở trước hình ảnh đó, tôi vội vàng ôm lấy Thái tử. Đầu ngón tay tôi lạnh buốt, toàn thân tôi run rẩy không thể chịu đựng được. Từ bỏ người đàn ông này và người đàn ông này chết là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Tôi tuyệt đối không thể để anh ta chết.

Tôi phải kết thúc nó.

Tôi nghĩ. Dù có thất bại và chết đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhìn thấy người đàn ông này chết trước.

Hiệu quả của thuốc là chắc chắn. Lượng còn lại không nhiều, nhưng nếu cho uống hết cùng một lúc thì có thể được. Hơn nữa, nếu những gì Steward nói là đúng.

Tôi nhất định sẽ làm được.

Tôi không ngừng tự nhủ và cố gắng rũ bỏ hình ảnh cái chết của Asgaile đã in sâu trong tâm trí. Ba ngày đã hứa sắp kết thúc.


Tôi tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động gì đó mơ hồ. Trong giấc ngủ, tôi cựa quậy tìm hơi ấm, rồi một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi.

Kamar.

Tôi khẽ thở dài và rúc vào lòng anh ta. Tôi muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng một giọng nói mơ hồ trong đầu tôi thì thầm rằng không nên.

Tôi phải dậy, tại sao vậy?

Vì vẫn còn ngái ngủ nên tôi không thể suy nghĩ rõ ràng. Tôi khẽ rên rỉ và dụi mặt, rồi anh ta ôm tôi chặt hơn. Hừm, tôi nghe thấy tiếng thở dài trên đầu mình, và dần dần ý thức của tôi tỉnh dậy.

…À.

Thực tế đột nhiên ập đến với tôi. Xung quanh vẫn yên tĩnh như thường lệ, nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự căng thẳng mờ nhạt ẩn chứa trong đó.

"… phải quay về sao ?"

Tôi khẽ thì thầm, cánh tay đang ôm tôi khựng lại. Sau một lúc, anh ta trả lời.

"Đúng vậy."

Asgaile thì thầm như đang lẩm bẩm.

"Đã đến lúc rồi."

Thời gian. Thời gian anh ta trở lại làm Thái tử, và tôi phải tiễn anh ta.

Tôi ôm anh ta thật chặt lần cuối. Asgaile cũng ôm lấy tôi. Một lúc lâu chúng tôi vẫn không nhúc nhích. Tôi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trên má. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng khắc ghi nhịp đập đó vào lòng càng lâu càng tốt. Tôi biết mình phải là người đầu tiên buông tay người đàn ông này.

Tôi từ từ thả lỏng cánh tay nhưng Asgaile vẫn bất động. Tôi do dự một lúc, kiên quyết đặt tay lên ngực anh ta. Dù tôi có cố đẩy mạnh đến đâu, anh ta cũng sẽ không nhúc nhích. Ngay từ đầu, sức mạnh của tôi và anh ta không thể so sánh được. Tuy nhiên, người đàn ông này không thể không di chuyển.

Nếu tôi muốn.

"Chúng ta phải đi rồi."

Tôi khẽ thì thầm. Asgaile nói "Đúng vậy," nhưng vẫn không buông tôi ra.

"Mọi người đang đợi ."

Tôi lặp lại. Asgaile lần này cũng chỉ đáp "ừ."

"Vậy sao anh không nói... chúng ta cứ sống ở đây cùng nhau đi?"

Dù biết đó là một câu hỏi xấu tính, tôi vẫn trách móc anh ta. Một nửa là lời cố ý để đẩy anh ta ra xa, nửa còn lại chỉ là một lời phàn nàn đơn thuần vì tôi không muốn buông anh ta ra.

"Haha…"

Anh ta cười khì khì trước lời nói của tôi. Sau đó, Asgaile vẫn bất động một lúc, rồi cuối cùng cũng buông tay. Cơ thể chúng tôi tách rời, hơi ấm dần tan biến. Tôi nhẹ nhàng chớp mắt. Asgaile hôn lên trán tôi. Nụ hôn nhẹ nhàng, rồi lan dần xuống má, xuống mũi, và cuối cùng là môi. Lưỡi anh khẽ lướt vào miệng tôi, không vồ vập, không cuồng nhiệt, không vội vàng như trước. Chỉ như thể muốn khám phá bên trong. Anh tỉ mỉ liếm răng, vuốt ve vòm miệng, vuốt ve lưỡi tôi. Tôi chỉ im lặng chờ đợi.

"…Hừm."

Cuối cùng, môi chúng tôi tách rời, anh thở dài. Không nói gì thêm, nhưng vì Asgaile đã buông tay, tôi hiểu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi nghe tiếng sột soạt khi anh xuống giường và mặc quần áo. Một lát sau, anh quay lại, nhẹ nhàng nâng tôi dậy khi tôi vẫn nằm, rồi mặc quần áo cho tôi từng món một. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi từ chối? Tôi thoáng cảm thấy khó chịu, nhưng tất nhiên, tôi không đủ can đảm để làm vậy. Tôi im lặng, cho đến khi mặc xong tất cả, Asgaile đứng dậy. Mùi hương ngọt ngào đang dần phai nhạt. Tôi biết anh đã ra ngoài. Và rồi, tôi nghe tiếng động cơ xe, mọi thứ quay trở lại như ban đầu.

Nơi Asgaile đưa tôi đến là bệnh viện. Theo lời anh ta, tôi sẽ phải phẫu thuật mắt, chờ đợi ở đây cho đến khi mọi việc kết thúc. Những người đã được thông báo trước đó đã thì thầm những lời chúc phúc cho Thái tử. Tôi không nói một lời nào.

"ta đã chuẩn bị tất cả những gì em cần trong thời gian em ở đây. Toàn bộ thông tin cá nhân của em cũng đã được xác minh nên em có thể yên tâm."

Tôi chỉ gật đầu trước lời nói của Asgaile. Anh ta đã bế tôi từ khi xuống xe, không hề đặt tôi xuống. Ngược lại, tôi còn cố gắng ôm chặt lấy cổ anh ta, bám lấy anh ta càng lâu càng tốt.

Cuối cùng, khi bước vào một căn phòng nào đó, Asgaile lên tiếng.

"Em hãy ở đây điều trị, và... hãy chờ ta."

Bằng giọng nghẹn ngào như thể bị nghẹn.

"Nếu, nếu ta chưa quay lại mà em vẫn chưa gặp Kamar… thì lúc đó."

Sau một hơi thở sâu, Asgaile cuối cùng cũng thú nhận.

"Hãy chọn ta."

"……"

Tôi không trả lời ngay lập tức. Asgaile im lặng như chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi khó khăn mở lời, nhưng cần thêm một chút thời gian để thốt ra tiếng.

"...Chia tay, cần có một quá trình."

Thật kỳ lạ, giọng tôi vẫn rất bình tĩnh. Tôi bình thản nói ra những điều mình đã suy nghĩ bấy lâu nay.

"Em cần phải giải thoát người đó khỏi trái tim mình, và chuẩn bị để đón nhận con người thật sự của em, khi chỉ còn một mình."

Chia tay luôn đến bất ngờ. Đó là lý do tại sao tôi luôn nhớ nhung họ và không thể buông bỏ họ khỏi trái tim mình.

"Em, em chưa có thời gian để làm điều đó."

Asgaile đang nhìn tôi với biểu cảm như thế nào? Giờ thì điều đó không còn ý nghĩa gì nữa.

"Giờ em sẽ từ từ… cố gắng."

Vì vậy, lần này tôi phải làm cho đúng.

"...Ừm."

Giọng Asgaile chất chứa một cảm xúc khó chịu. Anh ấy sẽ không hiểu tại sao tôi lại nói những lời này. Anh ấy hoàn toàn không hề biết rằng mình là Kamar, người mà tình yêu dành cho tôi là tất cả.

Đúng vậy, làm sao một người đàn ông có nhiều thứ như vậy, một Kamar mà tình yêu dành cho tôi là tất cả, lại có thể chấp nhận rằng đó là mình chứ?

"Tạm biệt, Thái tử của em."

Tôi khẽ thì thầm. Asgaile đứng yên một lúc, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.

"ta sẽ đi."

Anh ấy chào tạm biệt tôi, hôn nhẹ rồi quay lưng đi. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, và giờ thì tôi thực sự chỉ còn lại một mình. Cùng với hương thơm ngọt ngào còn vương lại.

Cốc cốc.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên và có người bước vào.

"xin thưa."

Tôi giật mình trước giọng nói lạ lẫm, anh ta giới thiệu bản thân.

"Tôi là trưởng nhóm vệ sĩ, người sẽ phụ trách bảo vệ cậu từ bây giờ."

Có lẽ anh ta quỳ gối vì tiếng nói phát ra từ phía dưới, nhưng đương nhiên tôi không thể nhìn thấy bằng mắt. Tôi lúng túng đáp "Vâng," rồi anh ta nói tiếp.

"Xin Cậu cứ nói cho tôi biết mọi thứ cần thiết. Hôm nay xin Cậu hãy nghỉ ngơi, từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra và sớm tiến hành phẫu thuật. Dù có khó chịu, xin Cậu hãy kiên nhẫn một chút. Các bác sĩ điều trị đã nhận được lệnh từ Thái tử điện hạ rằng Cậu sẽ mệt mỏi hôm nay, nên hãy chào hỏi vào ngày mai. Buổi chiều, Cậu có thể nghỉ ngơi thoải mái."

Anh ta tiếp tục nói.

"Các thị nữ để tắm rửa cũng đang chờ sẵn. Khi nào cần, xin Cậu hãy nhấn nút này."

Và rồi, đội trưởng đưa cho tôi một cái nút, chỉ cho tôi cách nhấn, rồi rời khỏi phòng. Cuối cùng, một mình tôi, tôi mân mê cái nút và chìm vào suy nghĩ.

Thật may mắn, đúng vào dịp Ramadan, tôi lại có thể phẫu thuật mắt. Giống như Thượng đế đã mở ra một cánh cửa, tạo điều kiện cho kế hoạch của tôi. Dù sao, nếu không nhìn thấy, khả năng mắc sai lầm sẽ rất cao.

Hừm.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh sự lo lắng. Vẫn còn thời gian. Hãy chuẩn bị mọi thứ cần thiết.

Để làm được điều đó, chắc chắn tôi cần có người đó.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nhấn nút, và ngay lập tức có tiếng gõ cửa. Sau hai giây im lặng, đội trưởng mở cửa và hỏi ngay.

"thưa, có chuyện gì vậy ạ? Cậu cần gì sao?"

"Vâng."

Tôi gật đầu.

"Tôi có một tấm thảm thêu mà tôi đã làm. Xin hãy mang nó đến cho tôi, và tôi cũng muốn anh đưa một người đến đây."

"Người ạ?"

Giọng anh ta ngay lập tức trở nên cảnh giác. Tôi nghĩ đó là điều đương nhiên đối với một đội trưởng bảo vệ,  tôi trả lời "Vâng."

"Anh ấy là một bác sĩ người Mỹ tên là Steward. Tôi muốn nhận được sự giúp đỡ của anh ấy trong thời gian ở đây."

"Bác sĩ người Mỹ ạ?"

"Vâng."

Cuối cùng, tôi nói cho anh ta biết khu đất mà tôi đã gặp anh ta lần cuối, rồi nhờ anh ta pha cho tôi một tách trà. Đội trưởng ngoan ngoãn lui ra, nhưng có lẽ anh ta sẽ điều tra về Steward ngay khi ra khỏi phòng. Việc của tôi chỉ là đợi anh ta và chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Cho đến khi Steward đến đây.

Anh ấy chắc chắn sẽ đến.

Tôi tin chắc. Anh ấy sẽ giúp tôi.

"Johan!"

"Steward!"

Tôi quay đầu về phía tiếng gọi và dang rộng hai tay, ngay lập tức anh ta ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng ôm lại anh ta,thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn anh đã đến, Steward."

Tôi ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh ta , nở một nụ cười rạng rỡ. Steward cũng nói với giọng đầy tiếng cười.

"Suýt nữa thì chúng ta đã lỡ nhau. Tôi đang định quay về Mỹ này."

"Thật là suýt nữa thì có chuyện lớn rồi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo