Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Steward nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi buông tôi ra. Tôi lùi lại, nói với đội trưởng bảo vệ đang ở đâu đó.
"Tôi, tôi muốn nói chuyện với Steward, anh có thể đi ra ngoài một chút được không?"
Đột nhiên tôi lo lắng, nhỡ anh ta không nghe lời tôi thì sao. Nhưng điều đó đã trở nên vô nghĩa khi đội trưởng vui vẻ đáp "Vâng."
"Nếu cần gì, xin hãy gọi tôi. Tôi sẽ chờ bên ngoài."
Nói rồi, anh ta rời khỏi phòng. Sau khi cánh cửa đóng lại, vài giây im lặng trôi qua
"...Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
"Đúng vậy."
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Steward xác nhận. Theo sự dẫn dắt của anh ta, tôi ngồi xuống ghế. Ngay sau đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của anh ta khi anh ta ngồi xuống gần đó.
"May quá, cậu trông khỏe mạnh hơn, Johan à. tôi lo lắng lắm”
"Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng."
Ngay khi tôi nói xong, Steward đùa.
"Thật đấy, đừng làm những việc nguy hiểm nữa. Làm ơn đi."
Anh ta nói xong rồi cười, nhưng tôi chỉ gượng gạo méo mó khóe môi. Trước khi Steward nghĩ gì đó lạ lùng, tôi vội vàng chuyển chủ đề.
"À, trước hết, anh có đói không? Chúng ta ăn xong rồi nói chuyện tiếp nhé?"
Chắc hẳn Steward đã nhận ra rằng tôi đang chuẩn bị nói một điều gì đó quan trọng. Có lẽ anh ta đã đoán được ngay từ khi tôi nói muốn gặp anh ta lần đầu tiên. Nhưng anh ta lại vui vẻ đáp "Vâng" mà không nói gì cả.
"Johan không được đói nhỉ, chúng ta cùng ăn nhé. Tôi gọi vệ sĩ vào nhé?"
"À, tôi sẽ làm."
Trước khi anh ta đứng dậy, tôi vội vàng nhấn nút. Cửa ngay lập tức mở ra, đội trưởng bước vào hỏi.
"Vâng, cậu gọi tôi ạ?"
Tôi quay mặt về phía tiếng nói
"Anh có thể chuẩn bị bữa ăn cho tôi và Steward được không?"
"Vâng ạ. Cậu còn cần gì nữa không ạ?"
"không cần, cảm ơn anh."
Đội trưởng im lặng ra ngoài. Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi cười gượng với Steward.
"Mỗi khi nói chuyện là tôi lại căng thẳng. Nhỡ anh ta không giúp tôi thì sao."
"Không thể nào."
Steward phủ nhận lời tôi một cách khoa trương.
"Làm trái lời của ‘thái tử phi’, điều đó không thể xảy ra. Trừ khi Thái tử đã đặc biệt dặn dò. Hãy tự tin lên, Johan."
Anh ta vỗ nhẹ mu bàn tay tôi như muốn động viên, chợt giật mình "À phải."
"tôi không nên đối xử thân mật với Johan như vậy."
"Không sao đâu, Steward."
Trước khi anh ta động đậy, tôi vội vàng ngăn anh ta lại.
"Hãy đối xử với tôi như trước đây. Tôi thích như vậy hơn nhiều."
Dù sao thì, tôi cũng sẽ không làm Thái tử phi lâu nữa.
Tôi thầm nói thêm rồi mỉm cười với Steward.
"Chúng ta là bạn mà. Đúng không?"
Steward im lặng một lúc rồi trả lời bằng giọng đầy tiếng cười.
"Đúng vậy, chúng ta là bạn."
Hít một hơi thở phào nhẹ nhõm, tôi nói bằng cả tấm lòng.
"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã đến, Steward. Đáng lẽ anh có thể bỏ đi luôn mà…"
“Không thể nào. Dù trông thế này thôi, nhưng tôi luôn cố gắng hoàn thành công việc đã quyết định đến cùng đấy nhé.”
Sau đó, có tiếng lạch cạch. Nghe thấy tiếng nước chảy nhẹ, có vẻ Steward đang rót trà vào tách. Tôi im lặng chờ đợi thời điểm thích hợp để nói. Một lúc sau, Steward nói.
“Nào, bây giờ chúng ta hãy đi vào vấn đề chính. Tại sao cậu lại gọi tôi đến đây? Có việc gì tôi cần làm không? Hay có điều gì muốn nhờ vả?”
Cuối cùng khoảnh khắc đó đã đến. Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra và trả lời “Vâng.”
“Có, có một điều tôi muốn nhờ anh.”
“Nói đi, nhanh lên.”
Steward có thể từ chối. Nếu anh ta không chấp nhận một điều, tôi cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng. Cái còn lại, chỉ cần tôi có thể nhìn thấy, tôi có thể tự mình xoay sở được.
"Trước đây, lời đề nghị của anh dành cho tôi vẫn còn hiệu lực chứ?"
Trước câu hỏi thận trọng của tôi, anh ta im lặng một lúc. Tôi cảm thấy như anh ta đang cố lục lọi ký ức để nhớ, xem tôi đang nói về điều gì, nên tôi giải thích thêm.
"Lời đề nghị đưa tôi đến Mỹ."
"À."
Steward thốt lên kinh ngạc. Như thể anh ta không hề lường trước được điều đó.
"cậu sẽ đến Mỹ sao? Cùng với tôi?"
Đúng như dự đoán, giọng anh ta tràn đầy hưng phấn, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng. ...Nếu lời đề nghị đó vẫn còn hiệu lực..."
Sự tự tin nhanh chóng biến mất, lời nói của tôi cũng dần tắt lịm. Có lẽ tôi nên chuyển hướng sang phương án dự phòng đã nghĩ ra? Khi tôi thầm nghĩ, Steward vẫn nói với giọng đầy hưng phấn.
"Tất nhiên là còn hiệu lực chứ, Johan. Cậu đã làm tốt lắm, suy nghĩ rất đúng đắn! Đúng vậy, chúng ta hãy rời khỏi đây cùng nhau. Đừng bao giờ quay lại cái đất nước đáng ghét này nữa. Mỹ thật sự rất tốt. Johan sẽ biết khi cậu đến đó sống. Tôi sẽ giúp cậu thích nghi bao nhiêu tùy thích, đừng lo lắng..."
Steward tỏ vẻ rất hào hứng. Tôi lại thấy ngượng ngùng, mặt nóng bừng lên.
"Cảm ơn anh, Steward. Tôi lại phải làm phiền anh nữa rồi..."
Tôi định nói lời xin lỗi và cảm ơn, nhưng Steward đã cắt lời tôi trước.
"Nói gì vậy chứ, không sao đâu. Đừng bận tâm. À, giờ thì nhẹ nhõm rồi. Cứ thế mà đi thì nặng lòng lắm."
Anh ta thở hắt ra một hơi sâu, hỏi với giọng nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Cậu nói muốn đi cùng tôi, vậy là cậu đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi đúng không?"
Steward dường như vẫn nghĩ, rằng có khả năng tôi có thể thay đổi ý định. Tôi dứt khoát trả lời.
"Vâng, tôi đã quyết định rồi."
Nghe vậy, Steward chỉ nắm chặt hai tay tôi rồi buông ra.
"Vậy thì sau khi phẫu thuật xong và ổn định khoảng hai tuần, chúng ta sẽ khởi hành ngay chứ? Tốt nhất là nên rời đi trong tháng Ramadan."
Cả anh ta và tôi đều biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tất nhiên, tôi sẽ hoàn thành mọi việc cần làm trước đó.
"Được thôi, Steward."
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục.
"Nhưng trước đó, anh có thể đưa tôi đến hoàng cung được không?"
Không khí đột nhiên đông cứng lại. Tôi hình dung ra vẻ mặt của anh ta và tiếp tục nói.
"Tôi cũng muốn gặp Rikal, và nếu có thể... tôi muốn đi cùng với nó. Cả gia đình Rikal nữa. ...Có khó không?"
"Đưa động vật ra nước ngoài không dễ đâu, Johan."
Steward lầm bầm,vẻ nghiêm trọng.
"Trước mắt, hãy tìm hiểu thủ tục trong thời gian còn lại. Thái tử điện hạ sẽ lo các giấy tờ cần thiết. ...Việc đi đến hoàng cung là vì lý do đó thôi sao?"
Lời cuối đầy nghi ngờ. Anh ta đang hỏi liệu tôi có bỏ cuộc không.
"Quốc vương sẽ không nghe những lời nói vô nghĩa đâu, Johan. Và ông ấy sẽ không bao giờ lắng nghe lời của một Omega đã kết hôn với Thái tử đâu."
"Tôi biết. Tôi không có ý định nói chuyện với ông ấy."
Tôi cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt. Giọng nói căng thẳng phát ra từ đôi môi run rẩy.
"Tôi, tôi sẽ giết Quốc vương."
Steward im lặng một lúc. Tôi đã lường trước được phản ứng đó nên không hề ngạc nhiên hay bối rối, chỉ chờ đợi anh ta lên tiếng. Dù không thể nhìn thấy, tôi vẫn biết rõ Steward đang có biểu cảm gì. Anh ta chắc hẳn đang nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.
"Giờ..."
Rất lâu sau, anh ta mới nói được. Nhưng sau khi thốt ra một từ duy nhất, Steward lại im lặng. Tôi im lặng chờ đợi anh ta lựa chọn từ ngữ. Anh ta thở hắt ra vài tiếng như tiếng chó rên rỉ, rồi cuối cùng cũng lên tiếng.
"Giờ tôi, ....tôi vừa nghe nhầm đúng không?"
"Anh nghe đúng rồi, Steward. Tôi sẽ quay lại hoàng cung để giết Quốc vương."
Tôi không vội vàng, bình tĩnh truyền đạt lại ý chí của mình một lần nữa. Đáp lại là tiếng thở dài đầy khó hiểu.
"Với đôi mắt đó, cậu định làm gì chứ?"
Steward châm biếm, nhưng đó là một phản ứng quá đỗi hiển nhiên nên tôi không hề khó chịu hay cảm thấy bị xúc phạm.
"Bác sĩ nói rằng nếu phẫu thuật, tôi sẽ có thể nhìn mọi vật mà không gặp vấn đề gì, dù không được như trước."
"Johan...!"
Steward gọi tên tôi , giọng gay gắt , rồi thở hắt ra một hơi dài như tiếng gió, lần này anh ta nhanh chóng và dồn dập:
"Không chỉ là nhìn thấy bằng mắt. Cậu định giết Quốc vương bằng cách nào chứ? Cậu biết đấy, không có loại thuốc nào có tác dụng với các Alpha cực mà. Lượng bột còn lại của chúng ta sẽ không bao giờ đủ để giết người đàn ông đó đâu. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Đúng vậy, cách đó đã thất bại. ...Vì tôi."
Giọng tôi tự nhiên yếu ớt hẳn đi, đầu tôi cũng gục xuống. Mọi chuyện đã trở nên như thế này vì tôi. Vì vậy, tôi phải làm gì đó để sửa chữa lại.
"...Johan."
Steward nói tiếp bằng giọng dịu hơn.
"Chuyện đã qua rồi. Thái tử cũng đâu có đổ lỗi cho Johan? ...Nếu có chuyện gì sai sót và cậu bị bắt làm con tin thì sao. Ngược lại, Johan có thể trở thành gánh nặng cho Thái tử."
Lời cuối được thêm vào nghiêm túc. Tất nhiên, tôi cũng đã tính đến tình huống đó rồi.
"Trong trường hợp đó, tôi cũng đã có phương án."
"Cậu không định tự tử đấy chứ, Johan?"
Tôi lập tức lắc đầu trước giọng nói gay gắt.
"Không, tuyệt đối không. Tôi sẽ không chết."
Tôi vô thức đưa tay lên bụng mình. Vì có con của anh ấy trong này, tôi sẽ không bao giờ chết.
"Steward, tôi biết anh lo lắng, nhưng đây là lần cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh, vì vậy..."
"Ân huệ thì không cần đâu. Giờ không phải lúc để tính toán chuyện đó."
Hừ, tiếng thở dài vang lên, tiếp theo là tiếng gãi đầu loạn xạ. Cuối cùng, anh ta bỏ cuộc và hỏi tôi.
"Trước tiên, hãy nghe xem. Cậu có kế hoạch gì?"
"Cảm ơn anh, Steward..."
Tôi vui vẻ nói lời cảm ơn, anh ta lập tức đáp lại cộc lốc.
"Tôi chưa nói sẽ giúp. Tôi chỉ nói sẽ lắng nghe thôi."
Mặc dù nói vậy, tôi biết rằng Steward cuối cùng sẽ giúp tôi.
"Chỉ cần đưa tôi đến hoàng cung thôi, Steward. Khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đến gặp anh ngay."
"Chuyện đó nói sau, cậu định làm gì?"
Steward thúc giục tôi như thể đang sốt ruột. Tôi hít một hơi thật sâu
"Tôi sẽ khiến Quốc vương bị động dục."
"Bằng cách nào?"
Steward hỏi với giọng đầy nghi ngờ. Tôi cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp , trả lời bình tĩnh nhất có thể.
"Bằng pheromone. Tôi có thể làm được, vì Thái tử cũng đã động dục hai lần rồi."
"...Bao gồm cả lần trước khi bị cuốn vào chu kỳ động dục của Johan?"
Giọng Steward trở nên nghiêm túc hơn. Anh ta không châm biếm hay tức giận mà dường như đang tập trung toàn bộ tâm trí để hiểu ý định của tôi. Tôi lại cảm ơn anh ta.
"Tính cả lần đó thì là ba lần. Mặc dù tôi đã bán tín bán nghi trong suốt thời gian qua..."
Sau một hơi thở sâu, cuối cùng tôi cũng thú nhận.
"Tôi có thể làm được, tôi có thể. Nếu Steward, giúp tôi..."
"Trong những gì cậu vừa nói, có một điều quan trọng bị thiếu, Johan."
Steward cắt lời tôi. Tôi vội vàng im lặng, giọng anh nặng nề hơn.
"Điều kiện tiên quyết để kế hoạch đó thành công là Johan phải chắc chắn là một Omega cực ...Và điều đó phải đi kèm với khả năng điều chỉnh pheromone."
"Đúng vậy."
Tôi nuốt nước bọt, gật đầu, Steward tiếp tục
"Trước đây pheromone của cậu hoàn toàn không thoát ra ngoài đúng không? Bây giờ có mùi hương, nhưng rất yếu. Ngay cả những Omega bình thường khác cũng có mùi hương mạnh hơn, Johan. Vậy thì có thể làm được không?"
"Vâng."
"Vì tôi đang điều chỉnh nó ngay bây giờ."
Nói xong, tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, thư giãn cơ thể. Và ngay lập tức, mùi pheromone nồng nặc lan tỏa khắp xung quanh tôi.
"……"
Steward ngay lập tức im lặng. Tôi tiếp tục tiết ra pheromone
"Tôi đã luyện tập suốt thời gian chờ đợi được gặp lại Steward. Dù chưa hoàn hảo, nhưng... tôi sẽ luyện tập thêm trong thời gian phục hồi sau phẫu thuật mắt."
"Johan, đợi chút. Thôi, đủ rồi, dừng lại đi."
Steward vội vã nói, rồi tôi cảm nhận được động tác đứng dậy của anh ta. Sau đó, có tiếng giày dép .... một lúc sau, tiếng "kít" của cửa sổ mở ra, theo đó là một làn gió mát. Tôi chờ đợi Steward thở dài , rồi giảm pheromone. May mắn thay, tôi đã làm tốt mà không gặp vấn đề gì. Khi tôi vuốt ngực, Steward lên tiếng.
"Với lượng pheromone này, đúng là một Omega bình thường không thể làm được."
Nghe tiếng mũi nghẹt, có lẽ anh ta đang bịt mũi. Anh ta tiếp tục nói.
"Mặc dù cần phải làm thêm vài xét nghiệm nữa... nhưng tôi nghĩ Johan nói đúng. Thái tử đã động dục ba lần rồi mà."
Steward im lặng, không nói gì trong một lúc. Trong sự im lặng như thể anh ta đang sắp xếp suy nghĩ, tôi lại chờ đợi.
"Được rồi, Johan. Chúng ta sẽ hợp tác."
Cuối cùng Steward kết luận. Tôi định nói lời cảm ơn, nhưng Steward đã nói trước.
"Tuy nhiên, có một điều kiện. Đây cũng là một việc khá mạo hiểm, nên phải có một cái giá."
"Tất nhiên rồi, Steward. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể."
Tôi đồng ý ngay lập tức, anh ta im lặng một lúc
"Khi đến Mỹ, Johan sẽ là một Omega bình thường. Nếu bị phát hiện danh tính, sẽ rất nguy hiểm."
"Vâng."
Tôi lại gật đầu. Steward đã đưa ra một vài lời cảnh báo, rồi cuối cùng cũng đưa ra yêu cầu của mình. Tôi đồng ý mà không một chút do dự.
"Nếu có thể giúp ích cho nghiên cứu thì đương nhiên tôi sẽ giúp. Tôi thực sự rất vui vì có thể đền đáp ân huệ mà Steward đã dành cho tôi bấy lâu nay."
Tôi cười rạng rỡ, Steward lẩm bẩm như thể có chút khó xử.
"Có lẽ nên cân nhắc một chút..."
Tôi lắc đầu.
"Tôi tin tưởng anh, Steward. Nếu tôi có thể giúp ích thì không còn gì tốt hơn."
"...Được rồi."
giọng anh có chút cay đắng, quay lại nắm tay tôi, bắt tay nhẹ nhàng rồi buông ra.
"Vậy thì, chúng ta đã trở thành cộng sự rồi. Từ bây giờ, chúng ta sẽ không nói lời cảm ơn hay xin lỗi với nhau nữa."
"Vâng."
Tôi vội vàng nuốt chửng lời cảm ơn, nó suýt nữa thì bật ra, thay vào đó chỉ gật đầu. Sau đó, Steward chuyển đề tài.
"Sẽ có rất nhiều thứ cần chuẩn bị. Nếu có việc gì cần tôi giúp thì hãy nói. Trước tiên, để đến hoàng cung, chúng ta sẽ phải thoát khỏi những vệ sĩ đó, tôi sẽ suy nghĩ về phần đó."
"Vâng, Steward. Nhờ anh."
"Mà này."
Đột nhiên Steward hỏi.
"Nếu tôi từ chối thì cậu định làm gì? Cậu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc đâu nhỉ."
"Vâng."
Tôi có chút xấu hổ, cười gượng gạo.
"Tôi định nhờ H."
"À..."
Steward phát ra một âm thanh kỳ lạ. Tôi ngạc nhiên trước tiếng thở dài kia, anh ta tiếp tục
"thật tốt khi cậu nhờ tôi, Johan. ...Mặc dù kết quả cuối cùng có thể không khác biệt."
Steward rên rỉ.
"Chiếc máy bay chúng ta sẽ đi là máy bay riêng của ngài Shepard. Có lẽ bây giờ anh ta đang ở cùng Thái tử. Nghe nói họ đã thỏa thuận điều gì đó, và cho đến khi nhận được nó, chúng ta cũng không thể rời khỏi đây. Chỉ còn cách cầu nguyện mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi. Dù đã hứa hẹn điều gì to lớn đến đâu, không lẽ chúng ta cứ ở mãi trong một nơi sắp xảy ra nội chiến sao..."
Steward đột nhiên dừng lại và nói chuyện khác.
"Vậy thì hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi. Cậu cũng sắp phải phẫu thuật rồi... trong thời gian đó, tôi sẽ kiểm tra xung quanh, suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi đây."
"Nhờ anh nhé, Steward."
"Được rồi."
Steward vui vẻ trả lời, rồi rời khỏi phòng. Một mình tôi, tôi cuối cùng cũng thả lỏng vai và xoa ngực.
Tôi có thể nhìn thấy lại rồi.
Còn bao nhiêu giờ nữa cho đến khi phẫu thuật? Bác sĩ nói rằng tôi sẽ phải băng bó trong vài ngày. Vậy thì sau khi ổn định, tôi sẽ phải rời khỏi đây ngay lập tức? Bằng mọi cách, tôi phải ngăn chặn cuộc chiến...
Tôi cứ suy nghĩ mãi rồi thiếp đi. Thời gian trôi qua suôn sẻ, đến ngày phẫu thuật, và tôi bước vào phòng mổ.
Thỉnh thoảng, miệng tôi khô khốc vì gió cát từ sa mạc, hoặc những ngày tôi vật vờ như tan chảy vì sức nóng của mặt trời gay gắt trôi qua, và cuối cùng, sau hai tuần, tôi có thể tháo băng. Và đêm đó, Steward đã đưa tôi ra khỏi bệnh viện theo kế hoạch.