Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Vừa nghĩ đến đó, bỗng nhiên một ánh sáng chói lòa lóe lên trước mắt, rồi vụt tắt. Trong khoảnh khắc, anh ta thở hắt ra một tiếng sắc lẻm. Đối với một mình anh ta, nỗi sợ hãi không phải là một cảm xúc cần phải che giấu. Ngay sau đó là một tiếng sấm ầm ĩ, anh ta vội vàng bịt tai lại.
‘Asgaile.’
Người mẹ đẫm máu lặp đi lặp lại tên anh ta. Dù cố gắng xua đuổi thế nào, bóng ma không biến mất, vẫn cứ ám ảnh trong tâm trí anh.
‘Asgaile, con phải đến với mẹ.’
Những ngón tay gầy guộc của bà siết chặt cổ anh. Anh nghẹt thở, trước mắt tối sầm lại. Asgaile nghiến răng nhắm chặt mắt, bất động trong một lúc lâu. Mưa vẫn tiếp tục trút xuống, một lần nữa nó lại khiến anh mất ngủ.
"Muốn dẫn bạn đến sao?"
Asgaile cau mày trước lời thỉnh cầu của Najima. Cơn đau đầu mãn tính khiến anh không chỉ cảm thấy khó chịu, mà tâm trạng cũng không tốt. Có lẽ việc mất trí nhớ, là do có vấn đề gì đó với não bộ. Việc không có loại thuốc nào có tác dụng trong những lúc như thế này thật là tệ. thần kinh anh căng như dây đàn vì cơn đau đầu dai dẳng, nhắm mắt lại xoa xoa mí mắt, thì cô vợ chưa cưới đến phòng làm việc và lên tiếng.
"Ừ, tôi muốn bạn tôi ở lại vài ngày."
Chắc chắn cô đã chuẩn bị một lý do hợp lý nào đó, nhưng Asgaile hoàn toàn không quan tâm. Anh đã tạo điều kiện cho cô được ở lại trong cung điện, để tránh người cha bạo lực, đó đã là sự quan tâm quá đủ rồi. Có lẽ anh cũng cảm thấy có chút đồng cảm vì cả hai đều có hoàn cảnh tương tự. Dù sao thì bây giờ cũng chẳng quan trọng. Anh chỉ muốn mọi người để anh yên. Cơn đau đầu không có dấu hiệu thuyên giảm, ngày càng trở nên dữ dội hơn, nếu phải sống như thế này cả đời, thì có lẽ anh sẽ tự tử mất.
"Tùy cô."
Anh nói cộc lốc, Najima ngạc nhiên nghiêng đầu.
"Ngài không cần hỏi là ai sao?"
"Đằng nào thì bạn của cô cũng chỉ có Meisa mà thôi."
Anh xua tay ý bảo cô mau chóng rời đi, Najima bực bội nhìn Asgaile, mỉa mai lạnh lùng.
"Ít ra tôi còn có Meisa."
Cô nuốt lại câu "Còn anh thì chẳng có ai cả kìa" vào trong lòng, nhưng Asgaile không thể không nhận ra điều đó. Bị ánh mắt cau có trừng trừng của anh nhìn, Najima hắng giọng làm bộ như không có chuyện gì và cúi người.
"Cảm ơn điện hạ đã cho phép. Cầu xin thần linh ban phước cho ngài."
Cô thêm vào một lời cầu nguyện xã giao, rồi nhanh chóng quay người rời khỏi phòng làm việc. Cánh cửa đóng lại, Asgaile lại một mình. Trên bàn là một đống tài liệu cần phải xử lý trong ngày. Ngày mai có một cuộc họp, và ngày hôm sau nữa là một bữa tiệc tối với đại sứ nước ngoài. Mỗi ngày đều là một chuỗi lịch trình bận rộn, dày đặc không có hồi kết.
Không có gì khác so với trước đây cả.
Tại sao những công việc quá đỗi quen thuộc lại khiến tâm trí anh rối bời đến vậy? Dù bận rộn đến đâu, một góc trong tim anh vẫn trống rỗng. Anh ... hình như đang quên một điều gì đó rất quan trọng. Điều đó là gì?
Có vẻ đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian anh đã quên, nhưng anh hoàn toàn không thể biết được đó là chuyện gì. Không có manh mối nào để tìm kiếm dấu vết, cũng không có ai đến tìm anh, thời gian cứ thế trôi đi. Cho đến bây giờ, suy đoán hợp lý nhất vẫn là anh đã bị bắt cóc hoặc vướng vào một vụ bê bối nào đó, bị giam cầm ở đâu đó, rồi trốn thoát. Nếu vậy thì mọi thứ đều khớp với nhau. Anh đã bị tai nạn, mất trí nhớ, tên tội phạm đã giam cầm biết việc Asgaile trốn thoát, nên đã bỏ trốn đi đâu đó. Việc không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cũng có thể giải thích được, nếu anh bị giam cầm ở một nơi nào đó.
Nhưng vẫn còn một lỗ hổng. Đó chính là cái tấm thảm trang trí.
Nó chỉ là một tấm vải dệt bình thường thôi mà.
Asgaile lại cau có. Nếu Dive không tìm ra được thông tin, thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Có lẽ nó chẳng liên quan gì đến tên tội phạm, mà chỉ là một thứ đồ vô thưởng vô phạt, mà anh vô tình có được trong lúc trốn chạy mà thôi.
"...Hà."
Cơn đau đầu dai dẳng khiến anh từ bỏ việc suy nghĩ. Anh không có thời gian để lãng phí theo kiểu này. Khi anh định tập trung trở lại vào công việc, thì tiếng gõ cửa vang lên, Dive mở cửa bước vào.
"Điện hạ, thần có chuyện cần báo cáo."
Dive cúi chào, Asgaile cau mày. Dive không câu giờ mà tiếp tục:
"Chúng thần vừa mới phát hiện ra rằng một bác sĩ người Mỹ đã đặc biệt yêu cầu được diện kiến ngài. Ông ta là một bác sĩ nghiên cứu về thể chất của hoàng tộc. Ông ta nói rằng đã đạt được nhiều tiến bộ đáng kể ở Mỹ."
"Nghiên cứu sao?"
Asgaile hỏi với vẻ hoài nghi. Dive đáp "Vâng", rồi nói thẳng thừng hơn:
"Ông ta nói rằng nghiên cứu về cực Alpha và cực Omega. Thần nghĩ rằng ông ta cũng biết rõ về nhiều loại thuốc khác nhau."
Dive quan sát sắc mặt của Asgaile, dâng lên cho anh ta những tài liệu mang theo.
"Đây là báo cáo tổng hợp những gì chúng thần đã điều tra về ông ta cho đến nay."
Asgaile lướt qua những tài liệu vừa đến tay mình, rồi dừng lại.
"...Thuộc công ty dược phẩm Shepard sao?"
Trong những giấy tờ mà ông ta trình lên có ghi rõ thân phận như vậy. Nếu là một nhà nghiên cứu của một công ty dược phẩm hàng đầu thế giới, thì chắc chắn ông ta có rất nhiều thông tin. Trong lúc Asgaile đọc từng dòng thông tin dày đặc về người đàn ông đó, Dive vẫn đứng im chờ đợi phản ứng của anh.
"Cũng tốt nếu biết được nghiên cứu đã tiến triển đến đâu rồi."
Dive lập tức đáp lời khi nghe thái tử nói.
"Thần sẽ liên lạc ngay."
Dive vừa nói xong định quay người đi, thì Asgaile chợt nhớ ra điều gì đó, nên gọi anh ta lại.
"Dive."
"Vâng."
Asgaile nói với đội trưởng đội cận vệ vừa dừng bước.
"Nghiên cứu một mình thì có vẻ hơi quá sức, hãy điều tra xem ông ta có thuộc một nhóm nghiên cứu nào không."
"Vâng, điện hạ. Thần sẽ báo cáo ngay khi có kết quả."
Dive cúi chào, rồi lần này thì rời khỏi phòng làm việc thật. Asgaile lại một mình, anh cầm lại những tài liệu vừa rồi lên xem, cau mày.
Thế quái nào lại là công ty dược phẩm Shepard chứ.
Anh nhớ lại một khuôn mặt khó chịu, chìm vào suy tư. Biết đâu lại là chuyện tốt. Nếu lợi dụng được gã đàn ông kia, thì có thể sẽ đạt được những kết quả khá tốt. Kế hoạch đang tiến triển suôn sẻ. Mọi thứ đều tốt đẹp cả. Chỉ trừ cái cơn đau đầu chết tiệt này.
Và rồi thời gian lại trôi đi.
"...Vậy nên có lẽ kết quả sẽ có vào tháng tới..."
Trong lúc người đàn ông kia tiếp tục giải thích, Asgaile im lặng không nói một lời. Được người quản lý giới thiệu đi tham quan cơ sở, anh nghe báo cáo về nghiên cứu trồng lúa, động viên mọi người, rồi ra ngoài. Tiến độ của dự án quốc gia mà anh thúc đẩy đang diễn ra rất suôn sẻ. Không phải là không có ý kiến phản đối, nhưng vì quốc vương đang trong tình trạng đó nên lời nói của phe phản đối không có mấy trọng lượng.
Sau khi trở lại cung điện, anh đã nhanh chóng củng cố vị thế của mình. Sức khỏe của quốc vương suy giảm nhanh chóng, và người thừa kế chỉ có mình anh mà thôi. Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn tất. Chỉ trừ một vài kẻ gây khó chịu.
"Cuộc điều tra về Zakariya đến đâu rồi?"
Dive lập tức trả lời câu hỏi của Asgaile.
"Xin thứ lỗi, thưa điện hạ. Có lẽ sẽ mất thêm một chút thời gian nữa."
Asgaile không nói gì, chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe. Dive đã là người bảo vệ anh từ trước khi anh đi du học ở Anh. Anh không nghĩ, rằng anh ta sẽ lừa dối mình, nhưng tốt hơn là nên đề phòng cho những trường hợp xấu nhất. Anh chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng ai trong suốt cuộc đời mình.
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ, ngay sau đó hình ảnh quen thuộc của cung điện hiện ra trước mắt. muộn rồi, trời đã về khuya. Asgaile tựa sâu vào ghế sau, chờ xe dừng hẳn. Anh lên tiếng sau khi Dive mở cửa xe.
"Ta muốn đi bộ một chút, cứ chờ ở đây."
"Vâng, điện hạ."
Dive đáp lời ngay lập tức. Cung điện là một trong những chốn hiếm hoi mà anh có thể buông bỏ lớp phòng bị thường trực. Tuy nhiên, với mối bất hòa đang âm ỉ với quốc vương, anh biết mình không thể nán lại lâu. Giá như không có những xích mích này, có lẽ anh đã có thể tự do an hưởng một mình bất cứ ngóc ngách nào trong cung điện, dù thời gian có dài đến đâu đi chăng nữa.
Giả sử thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Asgaile vừa suy nghĩ vừa chậm rãi bước đi. Không khí mát lạnh lướt qua xung quanh, hương đêm thấm sâu vào lồng ngực.
…….
Một cơn gió thổi đến làm rối tung mái tóc của anh. Asgaile từ tốn đưa tay vuốt tóc. Dần dần anh dừng bước, đứng sừng sững ở một góc vườn.