Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Vâng, điện hạ."
Đội trưởng đội cận vệ lập tức trả lời. Asgaile vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ của tòa nhà đối diện, lên tiếng.
"Ta muốn ở một mình một lát. Tất cả lui xuống đi."
"...Vâng, điện hạ."
Anh ta ngập ngừng một lúc, vẻ mặt bối rối, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa ra câu trả lời quen thuộc. Xung quanh lại chìm vào im lặng, Asgaile lại ở một mình.
Cung điện được xây dựng với cấu trúc hành lang dài đối diện nhau ở cả bốn phía. Các cung điện hoàng gia kết nối với nhau như những chiếc hộp lồng vào nhau, với một khu vườn rộng lớn ở giữa. Vì vậy, khi đi dọc hành lang, người ta có thể thoáng thấy hành lang hoặc cửa sổ của các cung điện khác, nhưng trước đây anh chưa bao giờ thực sự để tâm đến những khung cảnh đó.
Cho đến khi anh nhìn thấy Yohan ở phía bên kia.
Anh đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào Yohan đang bước ra hành lang, hướng mắt xuống khu vườn. Có lẽ cậu đang đi dạo. Yohan đứng bất động trên hành lang, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Asgaile cứ đứng đó, lặng lẽ quan sát cậu. Yohan không hề cử động. Có lẽ cậu đang băn khoăn điều gì đó, hoặc có lẽ cậu đang buồn. Khi Asgaile nghĩ rằng có lẽ Yohan đang nhớ Steward, tâm trạng anh có phần khá hơn, nhưng rồi, anh lại cảm thấy khó chịu.
"Cậu ta là đàn ông."
Anh tự nhủ với chính mình. "Mình đang nghĩ gì về một người đàn ông vậy? Thật nực cười khi nảy sinh những thôi thúc như thế này."
"...Chắc chắn đầu óc mình có vấn đề rồi."
Vừa cau mày suy nghĩ, Yohan chợt động đậy. Trong khoảnh khắc, Asgaile giật mình, vô thức lùi lại. May mắn thay, Yohan không nhận ra ánh mắt của anh mà quay đầu đi. Nhìn dáng vẻ vội vã của cậu, có vẻ như cậu đang quay trở lại phòng thí nghiệm. Nhận ra mình suýt chút nữa đã trốn sau cột, Asgaile dâng trào bực bội.
"Mọi chuyện sắp kết thúc rồi."
Anh nghĩ rằng mình cần phải kết thúc cái thí nghiệm ngớ ngẩn mà Haham chủ trương càng sớm càng tốt. Rồi sau đó, phải tống khứ cái thứ phiền phức kia đi. "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại phải dè chừng một tên nhãi ranh như thế?"
"...Mình sao?"
Những suy nghĩ chợt ùa đến khiến anh khựng lại, rồi lắc đầu. "Vớ vẩn. Mình đúng là điên rồi."
Cho đến lúc đó, Asgaile vẫn có thể cho rằng mình chỉ đang hiểu lầm. Và cuối cùng thì cái đêm cuối cùng cũng đến.
"Ư... ư... ha... ha..."
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên dưới thân Asgaile. Anh vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại những chuyển động máy móc, nhưng thời gian trôi qua, tâm trạng anh càng trở nên tồi tệ.
Yohan vẫn đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát. Asgaile muốn chứng minh rằng anh không hề bận tâm đến sự hiện diện của cậu, nhưng làm vậy chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.
Tại sao cậu ta lại nhìn mình với vẻ mặt đó?
Yohan luôn mang một vẻ mặt đau khổ. Trên má và cơ thể cậu chằng chịt những vết thương, như thể vừa bị ai đó hành hạ. Nhưng Asgaile nghĩ, "Thì sao chứ? Chuyện đó quá đỗi bình thường." Tuy nhiên, có một điều mà anh không thể làm ngơ.
‘Lúc nào cậu ta nhìn mình cũng khóc lóc. Lần này là vì cái gì?’
Cuối cùng, anh đuổi Omega mà mình vừa sử dụng ra ngoài, rồi quay sang hỏi Yohan. Liệu sau khi nghe câu trả lời, anh có cảm thấy khá hơn không, bản thân anh cũng không chắc. Và như thường lệ, câu trả lời mà anh nhận được chẳng có ý nghĩa gì.
"T...tôi xin lỗi."
‘Mình đã mong đợi điều gì cơ chứ?’
Asgaile cố kìm lại tiếng tặc lưỡi và quay đầu đi. Khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy một vệt sáng xé toạc bầu trời đêm đen kịt.
'Asgaile.'
Giọng nói của người phụ nữ đã gọi tên anh cùng lúc sống lại trong tâm trí. Asgaile thậm chí không thể chớp mắt.
"Gọi quản gia đến."
Anh vẫn không rời mắt khỏi vệt sáng trên bầu trời mà ra lệnh.
"Mang thuốc đến đây."
"À...vâng."
Yohan đáp lời ngay lập tức, nhưng động tác lại chậm chạp, do dự. Asgaile gầm lên, mất kiên nhẫn:
"Còn đứng đó làm gì? Mau đi đi!"
Mau đi đi. Anh cố gắng kìm lại tiếng hét. Anh chưa bao giờ để ai thấy mình hoảng loạn cả. Huống chi lại là trước mặt cái thằng nhãi bé tẹo này, chuyện đó là không thể.
"X... xin lỗi. Tôi... vì đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều mưa như vậy..."
Johan vội vàng xin lỗi, nhưng sau đó cậu vẫn đứng lóng ngóng ở đó.
"ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Không thể chịu đựng được nữa, Asgaile nghiến răng nói. Johan có vẻ giật mình, vội vã định bỏ đi. Anh vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cậu dừng lại, mở to mắt.
Và ngay giây phút sau, cậu vội vàng lao tới, bịt tai Asgaile bằng cả hai tay.
"...!"
Asgaile giật mình đứng đờ người. Tiếp theo đó, trước mắt anh sáng rực lên, và một tia sét đánh xuống. Nhưng anh không nghe thấy tiếng sấm. Đôi bàn tay gầy gò của Johan đang bịt chặt hai tai anh.
…….
Johan đã nói gì đó, nhưng đương nhiên là Asgaile không nghe thấy. Anh chỉ cảm thấy trống rỗng. Cái thằng nhãi này đang làm cái quái gì vậy?
Dám làm như vậy với ta.
Nhận ra điều đó, anh lập tức giật tay Johan ra.
"...Á!"
Asgaile quật ngã Johan đang kêu la xuống đất và lên tiếng. Cố kìm nén cơn giận đang dâng trào.
"ngươi đang làm cái trò gì vậy?"
Cái thằng nhãi có thân hình nhỏ bé trước mặt anh đang run rẩy sợ hãi. Nhìn thấy dáng vẻ đó ai cũng sẽ cảm thấy thương xót, nhưng đối với Asgaile thì khác.
"Ta đã nói rõ rồi, đừng có phơi bày cái dục vọng dơ bẩn của ngươi trong cung điện của ta."
Có lẽ nào cậu đang cố gắng quyến rũ anh? Vì không có tên bác sĩ kia nên cậu cảm thấy nóng lòng sao?
"Không... không phải vậy."
Như phủ nhận một lời chế nhạo thầm lặng, Johan vội vàng nói. Và những lời tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
"Không phải... như vậy ạ. Tôi... tôi sợ điện hạ... sẽ sợ."
"...ngươi nói gì?"
Đây là cái quái gì vậy?
Khoảnh khắc anh khựng lại, một mùi hương tươi mát đột ngột lan tỏa khắp không gian. Một mùi hương pheromone mãnh liệt, nồng nàn hơn gấp bội so với bất cứ thứ gì anh từng ngửi thấy trước đây.
Rõ ràng, trong căn phòng này chỉ có hai người.
Asgaile cúi người xuống, cố gắng xác định nguồn gốc mùi hương. Chắc chắn rồi. Đến lúc này, Asgaile mới nhận ra bản chất của tất cả những sự kỳ lạ mà anh đã cảm nhận.
"Ngươi...là Omega sao?"
Pheromone ập đến như một cơn lũ hung bạo. Trong khoảnh khắc, anh choáng váng, hơi thở trở nên gấp gáp, dồn dập không kiểm soát.
"Cái..."
'Đừng lo, giống như cha con, con cũng sẽ phát điên vì cơ thể ta thôi.'
Giọng nói thì thầm vang vọng trong đầu anh, kèm theo tiếng cười nhạo báng, chế giễu cay độc.
'Mau lên đây. Hãy bắn tất cả vào trong ta đi.'
Tim anh đập nhanh hơn, anh khó thở. Toàn thân nóng ran, nhưng anh không thể xác định chuyện gì đang xảy ra. Asgaile đưa tay ra, đè nghiến Yohan xuống. Anh cần phải làm gì đó ngay lập tức. Nếu không giải tỏa cái nhiệt này, nếu không...
'Mau lên và nếm thử cái lỗ mà con đã chui ra đi.'
"...!"
Khi tỉnh lại, anh đang nằm đè lên Yohan. Trong một khoảnh khắc, anh không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng khi tầm nhìn dần trở nên sáng tỏ, tình hình hiện ra trước mắt anh thật rõ ràng, đến tàn nhẫn.
"Cái..."
Asgaile nghiến răng, vội vã đứng dậy. Vừa kéo quần lên, anh đã túm lấy thân thể Omega vẫn còn nằm bẹp trên giường, ném xuống sàn. Yohan không hề phát ra một tiếng động nào, chỉ ngã nhào xuống. Anh lập tức giật sợi dây bên cạnh giường, và ngay sau đó, quản gia bước vào.
‘Phải chăng đây là một kế hoạch đã được tính toán từ trước?’
Ham muốn của Alpha đối với Omega còn hơn cả bản năng của một con thú đang trong kỳ phát tình. Hẳn là Yohan đã biết điều đó và chờ đợi cơ hội. Bọn Omega đều như vậy cả.
"Mang roi đến đây. Và trói nó vào cột."