Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Nụ cười chế nhạo trong ký ức, dù anh đã cố gắng xóa bỏ nhưng không thể, vẫn ám ảnh anh dai dẳng. Nhớ lại tiếng cười thô bỉ vẫn văng vẳng bên tai, Asgaile nghiến răng ken két.
"Thứ Omega đê tiện đó đã làm ô uế danh dự của ta."
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa phùn vẫn rả rích không ngừng. Mùa mưa đang đến gần, và mưa sẽ ngày càng nặng hạt hơn. "Cái thời kỳ" mà Asgaile ghét cay ghét đắng. Anh cố gắng phớt lờ âm thanh đó bằng cách tập trung cao độ. Đó là một chiến lược khá hiệu quả, anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm này bằng cách đó, nhưng lần này thì không dễ dàng.
"Điện hạ, thần có một báo cáo về Omega đó."
Nghe Dive nói, Asgaile khựng lại chiếc bút đang ký tài liệu. Sau đó, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ký xong và đưa tài liệu cho Dive. Dive lại lên tiếng:
"Gần đây, công chúa Najima có vẻ thường xuyên mời cậu ta vào phòng và dành thời gian với cậu ta. Liệu có cần phải nhắc nhở về việc đưa một người đàn ông lạ vào phòng trước khi kết hôn không ạ? "
Khi Dive dứt lời, Asgaile ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ chạm nhau, Dive vội vàng cụp mắt xuống và cúi đầu.
"Đàn ông lạ?"
Asgaile hỏi, giọng điệu chậm rãi. Dive nhận thấy có điều gì đó không ổn, căng thẳng chờ đợi những lời tiếp theo.
"Omega có giới tính à? Nó chỉ là một món đồ, không hơn không kém."
"Xin thứ lỗi cho thần. Xin ngài tha thứ cho sự ngu dốt của thần."
Dive lập tức tạ tội. Asgaile xác nhận rằng Dive không còn báo cáo nào khác, rồi đuổi anh ta ra khỏi phòng làm việc. Ngay sau đó, anh lại một mình. Sau khi xác nhận rằng chỉ còn lại mình anh và tiếng mưa dai dẳng đáng ghét, anh dựa lưng vào ghế.
Anh đã biết chuyện Najima thường xuyên gọi Yohan vào phòng. Chẳng có gì mới. Việc cô ấy đưa Yohan đến thác nước, mà chỉ có các thành viên hoàng tộc mới được phép sử dụng, là quá hào phóng, nhưng anh không nghĩ rằng cô ấy có tình cảm gì với Yohan. Vấn đề là cô ấy là em họ của Asgaile, là con gái duy nhất của Zakariya. Cô ấy ghét cha mình, nhưng anh không thể lơ là cảnh giác. Trái tim con người có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Với những suy nghĩ đó, Asgaile sẽ thúc ép Yohan, đào bới thông tin. Có lẽ cậu ta là gián điệp mà Zakariya cài vào. Hoặc có lẽ Najima đang lợi dụng cậu để lên kế hoạch cho điều gì đó.
Đây chỉ là một nghi ngờ hợp lý. Sau khi phát hiện ra sự thật về những mưu đồ xung quanh mình, Asgaile đã suýt mất mạng vài lần. Anh đoán rằng việc anh bị mất trí nhớ cũng là do một âm mưu tương tự gây ra. May mắn thay, anh đã sống sót trở về, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, anh nhất định phải tìm ra sự thật, dù cho có phải tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa.
Zakariya trước đây cũng đã từng tặng vài Omega cho anh làm quà. Tất nhiên, kèm theo đó là những lời lẽ chu đáo, rằng hy vọng họ sẽ giúp ích cho anh khi đến kỳ phát tình, nhưng mỗi lần như vậy, họ đều cố gắng quyến rũ Asgaile. Đổi lại, họ chỉ nhận được sự chế giễu và khinh miệt.
Nếu ai đó tin rằng thái tử sẽ hứng thú với một Omega gầy gò như thế, thì họ đã lầm to. Lý do anh quan tâm đến Yohan, chỉ là vì cậu biết về những ám ảnh tâm lý của anh. Anh nghi ngờ, rằng liệu cơ thể của cậu có gì khác biệt so với những Omega khác, đó là lý do tại sao anh lại phát tình đến tận hai lần chăng.
Nhưng sau một thời gian dài quan sát, anh đi đến kết luận rằng cả hai giả thuyết trên đều không có gì đặc biệt. Việc cậu nhận ra ám ảnh tâm lý của anh chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Dù quan sát bao lâu đi chăng nữa, Yohan cũng không có bất kỳ hành động đáng ngờ nào. Cậu hết bị những người hầu trong cung bắt nạt vì dệt những tấm thảm vô dụng, lại khóc lóc vì nhớ nhung con mèo của mình, và không hề có ý định đòi hỏi bất cứ điều gì đặc biệt từ anh. Sau khi bị đánh bằng roi, những lời cậu nói cũng chẳng có gì đáng để nghe.
Pheromone của cậu cũng vậy. Yohan hoàn toàn không kiểm soát được pheromone của mình. Cậu không cố ý giảm bớt hay giải phóng nó. Có vẻ như cậu không biết rõ về thể chất của mình. Có lẽ đó chỉ là sự mất cân bằng pheromone tạm thời. Trên thực tế, cậu cũng không còn tỏa ra mùi hương kể từ đó. Anh đã ôm cậu nhiều lần, nhưng kết quả đều đáng thất vọng.
"Đúng là vậy," Asgaile nghĩ. "Thật vô lý nếu một kẻ tầm thường như vậy lại là một Omega cực."
Trong một khoảnh khắc, anh đã có một chút hy vọng, nhưng dần dần, hy vọng đó trở nên mong manh. Anh bắt đầu nghi ngờ, rằng liệu cậu chỉ đơn giản là có vấn đề với pheromone hay không. Những báo cáo liên tục được gửi đến chỉ cho thấy, Yohan là một Omega đáng thương và tầm thường đến mức nào. Chắc chắn, cậu chỉ đang mong chờ Steward sớm trở về mà thôi.
"Nếu nhìn nhận một cách đơn giản, có lẽ Najima đã đối xử tốt với cậu chỉ vì cô ấy nhớ đến em mình. Cô ấy đến đây để trốn tránh người cha kia, nên cũng đến lúc cô ấy chán cung điện rồi. Nếu có việc gì đó để làm, cô ấy sẽ không làm phiền mình." Asgaile nghĩ như vậy, cố gắng tập trung vào tài liệu. Nhưng tâm trí anh vẫn không thể quay trở lại làm việc được.
Mặc dù trong lòng đã đưa ra kết luận, anh vẫn không có ý định đuổi Yohan ra khỏi cung. Anh vẫn còn một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
"Tại sao sau đó mình lại không còn bị đau đầu nữa?"
Không chỉ vậy, chứng mất ngủ của anh cũng biến mất. Anh không thể hiểu được cái thứ Omega chẳng tỏa ra hương thơm gì đó đã làm gì mình. Cho đến khi biết được lý do đó, Yohan sẽ không thể rời khỏi cung điện này. Mãi mãi.
Khi anh vừa lật sang tờ tài liệu cuối cùng, thư ký gõ cửa, bước vào nói.
"Điện hạ, ngài có hẹn với thủ tướng sau 10 phút nữa. ngài sẽ đến phòng tiếp kiến ạ."
Asgaile tiếp tục bước đi, Dive bám sát phía sau:
"Cuộc gặp với Thủ tướng đã được lên lịch trong 30 phút. Sau đó, ngài sẽ đến phòng thí nghiệm để động viên các nhà nghiên cứu. Lãnh chúa nhiếp chính Al Rahman đã yêu cầu được yết kiến, việc này sẽ dời lại sau ba ngày nữa..."
Nghe lịch trình được đọc vanh vách, dồn dập như gió, Asgaile đột nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến. Anh bỗng khao khát được trốn chạy. Muốn vứt bỏ tất cả gánh nặng, biến mất khỏi thế giới này. Giá như anh có thể vứt bỏ cả danh vị vua chúa và cái gọi là "bản thân" này.
Không hiểu vì sao, ngay lúc đó, khuôn mặt của Yohan lại bất ngờ hiện lên trong tâm trí anh. "Một Omega nhỏ bé như vậy thì có là gì," Asgaile vô thức nghĩ. "Cho dù có vứt bỏ tất cả, mình vẫn có thể nuôi nổi một Omega chứ."
Nhưng anh ta biết rõ hơn ai hết rằng điều đó là không thể. Không thể bỏ trốn, cũng không thể vứt bỏ tất cả. Anh ta sinh ra là Thái tử, nên đương nhiên phải trở thành vua, và phải hoàn thành mọi nghĩa vụ. Gánh nặng trên vai anh ta sẽ không thể trút bỏ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng dù biết rõ tất cả những điều đó, anh ta vẫn không thể ngăn trái tim mình khẽ rung động.
"Aaa..."
Anh ta khẽ thở dài, như một lời than vãn. ‘Ước gì trời mau tối để mình có thể ôm lấy cậu ấy và nghỉ ngơi.’
Cuối cùng, Asgaile cũng về đến phòng vào giờ cố định như mọi ngày. Anh đã kết thúc một ngày dài và chuẩn bị nghỉ ngơi, nên ra lệnh gọi Yohan đến. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, quản gia đẩy mạnh Yohan vào phòng.
"Á!"
Asgaile khựng lại khi thấy Yohan ngã nhào xuống đất, kèm theo một tiếng kêu ngắn. Thân thể cậu yếu ớt đến mức chỉ một cú đẩy nhẹ, cũng đủ khiến cậu lăn lóc trên sàn. Nhìn xuống Yohan đang co rúm người thở dốc, Asgaile thoáng sững sờ trước bộ dạng thảm hại của cậu.
"Cậu ta gầy đến vậy sao?"
Trong lần gặp đầu tiên, anh cũng thấy cậu nhỏ bé, gầy gò và xanh xao đến mức không còn chút máu nào trên mặt. Nhưng bộ dạng bây giờ của cậu là cái quái gì vậy? Trông cậu như thể sẽ chết ngay ngày mai vậy. Không chỉ vậy, quần áo thì rách rưới tả tơi, mặt thì bẩn thỉu, một bên má sưng vù đỏ ửng.
"Bộ dạng này là sao?"