Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Tôi lại xin lỗi. Dù không biết chính xác, nhưng có lẽ anh ta nói đúng. Dù sao thì, chỉ việc mỗi lần không quên và quan tâm đến tôi như thế này thôi cũng đã là một việc đáng cảm ơn rồi. Gurab, người đưa thư, lại lắc đầu rồi lấy cây giống từ phía sau xe. Đó là cây sung mà tôi đã nhờ. Nhưng anh ta không đưa cây giống cho tôi, người vừa thở phào nhẹ nhõm, mà đứng thẳng và tuyên bố.
“Phải làm thêm một tấm thảm thêu nữa mới được.”
“Hả?”
Tôi giật mình ngạc nhiên nhìn anh ta trước lời nói bất ngờ, anh ta tiếp tục nói với vẻ mặt đầy bất mãn.
“Đồ mà cậu làm ấy, chất lượng quá~ kém, không thể bán được giá đâu. Vì vậy phải có số lượng nhiều thì mới được, từ giờ trở đi một tháng phải làm năm tấm đấy. Rõ chưa?”
“Năm… năm tấm cơ ạ?”
Hai tấm đã khó khăn lắm rồi, năm tấm thì tuyệt đối không thể. Gurab nhăn mặt nhìn tôi đang kinh ngạc.
“Sao cũng được thôi, nếu không làm được thì thôi. Nhưng từ giờ trở đi đừng có nghĩ đến việc nhờ vả gì nữa nhé….”
“Khoan đã, đợi đã!”
Tôi vội vàng giữ anh ta lại khi anh ta định quay người bỏ đi, tôi lại cầu xin và van nài anh ta.
“Năm… năm tấm thì không thể nào… làm ơn đi mà. Anh có thể nương tay cho tôi một chút được không? Bằng mọi giá, hai tấm, không, ba tấm thì tôi sẽ làm được mà… làm ơn thương xót cho tôi đi. Làm ơn đó… tôi xin anh….”
Gurab lại tặc lưỡi nhìn tôi đang liên tục van xin “Làm ơn đi mà”.
“Haiz, tôi thương cậu nên mới nương tay đấy, hiểu chưa?”
“Dạ, dạ vâng ạ. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh…”
Nghe tôi liên tục cảm ơn, anh ta liếc nhìn cây giống đang cầm rồi đưa nó cho tôi như ban ơn.
“Đây, dù sao cũng đã mang đến rồi.”
“Cảm ơn anh. Thật sự cảm ơn anh… Mong Thượng Đế ban phước lành cho anh.”
Tôi nhận lấy cây giống và lại nói lời cảm ơn. Gurab “ư hừm” một tiếng rồi nói tiếp.
“Vậy thì lần sau tôi sẽ nhận ba tấm, còn cần gì nữa không?”
Anh ta nhìn xuống hỏi tôi. Tôi do dự một lát rồi cẩn thận trả lời.
“Tôi muốn thêm một cây giống sung nữa, và muốn nhận thuốc… Thuốc khử trùng, thuốc giảm đau và… cả thuốc kháng sinh nữa.”
Tôi suy nghĩ một lát rồi bốc đồng nói thêm.
“Cả quần áo nam cỡ lớn nữa… cỡ lớn nhất ấy.”
Có lẽ dù người đàn ông đó có tỉnh lại thì cũng sẽ ở lại đây đến tháng sau. Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ cần quần áo mới để mặc trước khi rời đi.
Nghe tôi nói vậy, anh ta liền lộ vẻ chán ghét.
“Quần áo nam to như thế làm gì? Nếu cậu mặc thì cỡ nhỏ nhất cũng đủ rồi.”
Tôi vội vàng ấp úng.
“À, chỉ là… có việc cần dùng đến thôi ạ. Làm ơn giúp tôi một chút được không ạ…”
Anh ta im lặng nhìn tôi. Một điềm báo chẳng lành ập đến, Gurab gãi cằm nói.
“Như vậy thì chỉ ba tấm là không đủ rồi nhỉ? Đúng là phải năm tấm mới được.”
Tuyệt đối là không thể nhưng lần này dù van xin thế nào cũng vô ích. Cuối cùng, tôi đành phải gác chuyện cây sung lại sang một bên và nhận thuốc và quần áo. Đó là cái giá cho ba tấm thảm thêu. Tôi gần như van xin để có thêm muối và dầu nữa. Với lời hứa sẽ đến sớm hơn năm ngày vào tháng sau, Gurab rời đi. Tôi nhìn theo chiếc xe của Gurab đang khuất dần với tâm trạng trống rỗng.
Không. Mình đã làm đúng. Phải cứu người trước đã.
Hơn nữa, kể từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên tôi gặp người ngoài Gurab. Coi như Thượng Đế đã gửi anh ta đến để tôi cứu sống vậy. Tôi vội vàng lắc đầu để xua tan sự tiếc nuối rồi lại bắt đầu bận rộn.
Thật may mắn là Gurab đã rời đi mà không hề nghi ngờ gì, muộn màng nhìn lại mới thấy dấu chân lạc đà la liệt gần túp lều. Nếu Gurab chỉ cần mở rộng tầm mắt một chút thôi thì chắc chắn đã bị phát hiện rồi. Tôi không thể để chú tôi phải lo lắng khi chú ấy vốn đã khó khăn lắm rồi.
Ngày Gurab đến lần sau là khoảng một tháng sau. Dù sớm hơn bình thường năm ngày, nhưng đến lúc đó thì cơ thể của người đàn ông đó cũng sẽ khỏe lại thôi, nhận quần áo mới rồi cho anh ta đi. Kết quả là coi như không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi nghĩ như vậy rồi vội vàng mang từng món đồ vào nhà.
Trong suốt thời gian đó, người đàn ông vẫn ngủ say mà không hề mở mắt lấy một lần. Có lẽ anh ta đã mất ý thức rồi. Sau khi vất vả dọn dẹp xung quanh xong, tôi thở phào một hơi rồi lại kiểm tra tình trạng của người đàn ông. Tôi cũng xem xét băng gạc mà mình đã cẩn thận quấn cho anh ta, nhưng không còn thấy dấu vết máu thấm ra nữa. Sau khi xem xét lại vết thương, tôi ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên cơ thể của người đàn ông lọt vào tầm mắt. Chầm chậm di chuyển ánh mắt, tôi chợt nhận ra.
Người đàn ông này thật sự rất to lớn. Chưa bao giờ tôi thấy ai to lớn đến thế.
…Gấu chắc cũng chỉ to đến cỡ này thôi nhỉ?
Sau khi đảo mắt nhìn khắp người đàn ông một lượt, tôi ngây người nhìn đôi chân dài vô tận và suy nghĩ vẩn vơ. Cổ họng tôi khô khốc, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Hoặc có lẽ, đây là một con gấu mặc quần áo người.
Ngược lại, suy nghĩ đó có vẻ hợp lý hơn. Không thể có người nào to lớn đến thế được. Tôi thầm gật gù đồng ý rồi quay đi. Và ngay khoảnh khắc xác nhận khuôn mặt của người đàn ông, tôi đã chấp nhận sự thật.
Người đàn ông này chắc chắn là người. Hơn nữa, còn là một người khổng lồ vô cùng đẹp trai.
Khi cởi quần áo của người đàn ông để băng bó vết thương, tôi nhận ra bộ ngực của anh ta có lẽ lớn gấp ba lần của tôi. Đỡ căng thẳng hơn bây giờ mà còn đến mức này, tôi không thể tưởng tượng được sẽ thế nào nếu anh ta tỉnh dậy. Hơn nữa, cơ bụng của anh ta được chia thành từng múi rõ rệt và săn chắc như thể không cho phép một chút mỡ thừa nào tồn tại. Cuối cùng, khi xác nhận được sự thật rằng một bên đùi của anh ta dày bằng vòng eo của tôi, tôi muộn màng cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông này đã bị thương thế này như thế nào?
Nếu có chuyện gì xấu xảy ra, sẽ không ai có thể giúp tôi ở đây cả. Nếu người đàn ông này muốn, anh ta hoàn toàn có thể bẻ gãy cổ tôi chỉ bằng một tay. Không, có lẽ chỉ cần hai ngón tay là đủ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
‘Phải giúp đỡ chứ, Johan.’
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lời mà cha tôi đã nói vào ngày hôm đó.
‘Con người ai cũng phải giúp đỡ lẫn nhau.’
Ký ức về ngày hôm đó đã cho tôi can đảm. Cha tôi đã sống cuộc đời theo những gì ông thường nói. Phải, so với lúc đó thì chuyện này đâu có là gì. Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Rical, không biết từ lúc nào đã đến gần, quanh quẩn xung quanh và kêu meo meo. Muộn màng nhận ra mình phải cho nó ăn, tôi vội vàng đứng dậy.
“Xin lỗi, Rical. Bây giờ cho con ăn ngay đây.”
Hôm nay, may mắn thay, là một ngày sung túc hiếm hoi, chỉ có một lần trong tháng. Vì muốn cho Rical ăn no nê vào ngày này, tôi luôn đổ đầy bát cơm và cá cho nó.
Nhưng lần này tôi hơi do dự. Vì có thêm một cái miệng ăn nữa. Đang vo gạo để nấu cơm cho Rical, tôi lén nhìn ra phía sau. Người đàn ông vẫn chưa tỉnh, nhưng có lẽ sẽ đói khi mở mắt ra. Vậy thì với vóc dáng không thể so sánh với tôi và Rical, anh ta chắc chắn sẽ ăn hết một lượng lớn thức ăn. Nghĩ đến việc phải tiết kiệm lương thực để ăn cho đến ngày người đưa thư đến lần sau, tôi tạm thời rơi vào mâu thuẫn.
Nhưng lựa chọn vẫn luôn như vậy. Tôi chỉ cần nhịn thêm một bữa là được. Rical ăn thì ăn được bao nhiêu chứ.
Sau khi quyết tâm, tôi vo gạo và nấu cơm. Rical vô cùng phấn khích, kêu meo meo và quanh quẩn xung quanh. Tôi cũng hào phóng lấy ra cả một con cá khô nguyên vẹn. Trong lúc di chuyển cơ thể qua lại, mùi cơm thơm lừng bốc lên. Một buổi tối không khác gì mọi khi. Ngoại trừ việc có một người đàn ông nằm dài ở giữa túp lều chật hẹp và một con lạc đà thong thả ngồi bên bờ nước.
***
Một âm thanh lạ lẫm đánh thức tôi khỏi giấc ngủ chập chờn. Ban đầu tôi không phân biệt được âm thanh đó là gì. Vì đã quá lâu rồi kể từ khi tôi nghe thấy âm thanh của người khác ngoài mình trong lúc ngủ.
Cố gắng mở mắt ra, tôi thấy mình đã ngủ quên trong lúc dệt thảm, mặt tựa vào khung thêu. Tôi vội vàng kiểm tra xem liệu tấm thảm thêu mà mình đã cần mẫn làm có bị hỏng hóc gì không, may mắn thay nó vẫn hoàn hảo. Sau đó, tôi mới quay đầu xác định nguồn gốc của âm thanh. Nguồn gốc của âm thanh là người đàn ông đang nằm trên sàn.
“Ư… ư…”
Người đàn ông toát mồ hôi lạnh, nghiến răng và rên rỉ. Vội vàng tiến lại gần, tôi cẩn thận chạm vào trán anh ta thì thấy nóng rực. Rõ ràng là anh ta đang sốt cao, nhưng người đàn ông vẫn chưa tỉnh, không có cách nào cho anh ta uống thuốc hạ sốt. Tôi đã mang nước đến cho anh ta uống, nhưng nước lại chảy ra khóe miệng, và anh ta cũng không thể nuốt được loại thuốc quý giá.