Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“Để sau con kể cho chú nghe nha, con xin lỗi. Mà, hình như nhà mình thay đổi nhiều quá. Lúc nãy con còn tưởng mình đi nhầm đường… Đã có chuyện gì xảy ra ạ?”
Tôi cẩn thận chuyển chủ đề và hỏi. Nghe vậy, chú trả lời một cách thờ ơ.
“Hả? Không, không có chuyện gì cả. Chỉ là nhà cũ quá nên chú xây lại thôi, có thế thôi.”
“Cũ… ạ?”
Tôi nghe nói dinh thự được xây sau khi tôi sinh ra. Không đến mức cũ đến nỗi phải xây lại chứ. Chú nói thêm trước sự bối rối của tôi.
“Cháu không biết nhiều về nhà mình đâu. Mặt trời thì gay gắt, cát sa mạc thì thổi tới. Nhà cửa dễ bị xuống cấp lắm, phần lớn không trụ nổi 10 năm đâu. Nhà của cháu là trụ được lâu rồi đó.”
Vậy sao…?
Tôi muốn hỏi tại sao khu vườn lại thay đổi. Nhưng không khí lúc này không thích hợp để hỏi. Dù cảm thấy có chút bất an nhưng tận sâu trong lòng tôi vẫn thấy may mắn vì có Kamar ở bên. Chú lại đổi chủ đề.
“Thôi, hôm nay cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta nói chuyện lại sau. Nào, chắc cháu khát rồi, uống trà đi.”
Tôi uống nước mà chú mời và nói thêm vài câu nữa. Khi tôi bước ra ngoài, một người hầu đang đợi sẵn.
“Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng.”
Tôi vừa đi theo anh ta vừa nhìn xung quanh một cách cẩn thận và hỏi.
“Xin lỗi, phòng của người đi cùng tôi ở đâu ạ?”
Người hầu dừng lại trước một cánh cửa nào đó và nghiêng đầu.
“Xin lỗi, tôi không rõ nữa… Cậu hỏi quản gia xem sao, chắc anh ấy biết đó.”
“Vậy sao…”
Tôi cảm thấy bối rối nhưng cũng không thể tra hỏi anh ta vô cớ nên đành nói “Cảm ơn anh”. Khi tôi định bước vào phòng thì người hầu nói vọng theo.
“Bữa tối sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa. Chắc lúc đó cậu sẽ gặp lại người đi cùng mình.”
“À, chắc vậy rồi… Cảm ơn anh.”
Tôi vui vẻ chào hỏi, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Người hầu đóng cửa lại mà không có phản ứng gì đặc biệt. Tôi xoay người lại và nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng trống trải, chỉ có một vài món đồ nội thất và một chiếc giường dường như mới được kê vào tạm thời. Tôi cẩn thận bước đến và ngồi xuống mép giường thì đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Tôi phải xuống ăn tối…
Tôi muốn gặp Kamar hơn là ăn tối. Ít nhất tôi phải kiểm tra xem có thứ gì để gọi quản gia không. Trước đây có một sợi dây bên cạnh giường, nhưng bây giờ thì không thấy đâu.
Có lẽ vì đây là phòng khách…
Tôi không thể nghĩ thêm được gì nữa. Tôi ngã người xuống giường và khép đôi mắt nặng trĩu lại.
***
Ai đó liên tục chạm vào khắp người tôi, cảm giác đó khiến tôi thoáng tỉnh giấc. Trong cơn mơ màng, một nụ cười nhạt nở trên môi.
“…Ưm.”
Lẩm bẩm trong giấc ngủ, tôi đưa tay ra và chạm vào một lớp lông mềm mại. A, là Rikal. Tôi mỉm cười kéo con mèo vào lòng. Rikal được ôm vào lòng kêu “meo meo” và dùng chân không có móng cào nhẹ vào ngực tôi. Như muốn bảo tôi mau dậy đi.
Không còn cách nào khác, tôi mở mắt ra nhưng nhất thời chưa thể định hình được thực tại, cứ thế nằm im. Cảm giác mềm mại đến khó tin của chiếc giường khiến tôi muốn ngủ lại, nhưng khung cảnh xa lạ trong phòng không cho phép tôi kéo dài thời gian hơn nữa.
A, phải rồi.
Ký ức muộn màng ùa về. Cùng với đó, tôi nhìn ra bên ngoài và ngơ ngác trước bầu trời đêm tối đen như mực và ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Bây giờ là mấy giờ rồi?
Trong phòng không có đồng hồ. Tôi nghĩ rằng giờ ăn tối đã qua từ lâu nên vội vàng muốn xuống giường nhưng rồi khựng lại. Trước mắt tôi tối sầm, tôi ngã khuỵu xuống và chờ đợi cơn chóng mặt qua đi.
Mệt mỏi nên vậy sao? Sao lại chóng mặt thế này…?
Loạng choạng bước ra khỏi phòng, Rikal lẽo đẽo theo sau. Tôi không còn sức để bế con mèo nên chỉ im lặng vịn vào tường bước đi, thỉnh thoảng liếc nhìn xem Rikal có theo kịp không.
Trong dinh thự tĩnh lặng như tờ. Ngay cả bóng người cũng không thấy, khiến tôi ngày càng bất an.
Kamal đâu rồi…?
Sự hối hận muộn màng trỗi dậy. Lẽ ra mình nên hỏi kỹ hơn khi gặp chú, lẽ ra mình nên bảo Kamal ở cùng, hoặc ít nhất là nói thật và xin được ở chung phòng…
Lúc đó, tôi thấy ánh đèn le lói từ một căn phòng ở đằng xa. Tôi dựa vào ánh trăng để đi dọc theo hành lang về phía cánh cửa. Ước gì căn phòng đó là phòng của Kamal. Dù không phải, tôi cũng có thể hỏi xem Kamal đang ở đâu. Hoặc ít nhất là gọi người quản gia đến chỉ cho tôi.
Mang theo hy vọng, tôi đến trước cửa thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông. Thậm chí chưa kịp nhìn mặt, tôi đã nhận ra đó là ai. Giọng của chú tôi.
“…thật sự rất ngạc nhiên. Ha, mọi chuyện lại rối tung lên thế này.”
Tôi vui mừng đưa tay ra khi nghe thấy giọng nói vọng ra từ khe cửa. Khi tôi định hỏi chú về tung tích của Kamal, thì giọng của một người phụ nữ vang lên.
“Vậy là thế nào? Chẳng phải là vô ích khi mang nó đến đây sao? Không biết vớ phải cái của nợ gì ở đâu ra nữa?”
Tôi khựng lại trước lời nói đó. Biết rằng nghe lén là hành động xấu, nhưng tôi không thể quay lưng đi. Không hiểu sao tôi cảm thấy không vui. Chỉ một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi. Tôi tự nhủ và lặng lẽ lắng nghe. Chú tôi tiếp tục nói.
“Thì trước mắt cứ lấp liếm rồi nhốt nó vào phòng. Đã cho uống thuốc rồi, chắc đến sáng mai mới tỉnh. Thằng đi cùng nó chắc giờ cũng xong xuôi rồi.”
Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi cứng đờ lại. Thuốc… Xong xuôi? Giọng của chú tôi tiếp tục.
“Việc này cũng chỉ mất một hai ngày thôi. Cướp lấy sự tín thác lẽ ra là của Johan, rồi thủ tiêu nó luôn. Nếu biết cách dụ dỗ thì nó sẽ nghe lời thôi, cứ dỗ dành cho xong chuyện.”
Tôi khó lòng hiểu được một nửa câu chuyện, nhưng chắc chắn tình hình không hề tốt. Tiếp theo, người phụ nữ mà tôi đoán là thím tôi nói.
“Còn cái gã đàn ông kia là ai vậy? Nghe nói to con lắm cơ mà?”
“À, cái đó thì tôi cũng không biết. Đã bảo Gurab xử lý rồi, chắc nó tự biết phải làm gì.”
“Sống ở sa mạc mà cũng kiếm được đàn ông, đúng là bọn Omega ai nấy cũng phát cuồng vì chuyện đó mà. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó mà cũng giỏi thật.”
Chú tôi vừa cười vừa lắc đầu.
“Chắc là thỏa thuê rồi nên cả hai cũng không còn gì luyến tiếc đâu nhỉ. Hay là nhân dịp này chúng ta sinh thêm đứa nữa đi?”
Thím tôi gạt tay chú ra khi chú vuốt ve vai bà.
“Sao lại so sánh tôi với những kẻ thô tục đó? Đừng có mơ.”
“Haha…”
Chú tôi cười gượng gạo. Thím tôi tiếp tục nói.
“Vậy còn gã đàn ông kia, xử lý xong rồi chứ? Còn Johan thì sao?”
“Johan thì đợi xong việc ngày mai sẽ dụ dỗ rồi kết thúc thôi. Thật là dài quá, phải đợi đến tận 7 năm. Chúc mừng em, mình yêu à.”
Nghe vậy, giọng thím tôi trở nên vui vẻ.
“Chúc mừng anh nữa. Chờ đợi thật là mệt mỏi phải không? Nhưng đúng là ‘khổ tận cam lai’, chúng ta chính là như vậy mà?”
“Nghĩ lại mà buồn cười, nhớ đến cảnh Johan tái mặt mày chạy trốn là…”
Chú tôi bật cười thành tiếng. Lần này là tiếng cười thực sự sảng khoái. Tôi lùi lại một bước và dùng tay bịt miệng. Vì suýt chút nữa thì tôi đã hét lên.
Không thể nào.
Ngực tôi thắt lại, tim đập như muốn vỡ tung. Không thể nào, chú lại lừa mình… Cho đến giờ chú vẫn luôn lừa mình sao?
Ngay từ đầu đã là dối trá sao? Chú không phải đưa mình trốn đi mà là đuổi mình đi sao? Và bây giờ, cái gì cơ? Sự tín thác? Cái đó là cái gì? Khoảnh khắc đó, chuyện xảy ra vào ban ngày vụt qua đầu tôi.
‘Nếu dinh thự này là ngôi nhà mà em từng sống, thì có đủ lý do để lừa em.’
Kamal.
Đây không phải là lúc để mất tinh thần. Phải tìm Kamal và rời khỏi đây.
Đi đâu?
Tôi vội vàng quay người lại, nhưng tôi không hề biết anh ấy đang ở đâu trong cái dinh thự rộng lớn này. Hơn nữa, do thuốc vẫn còn tác dụng nên trước mắt tôi liên tục mờ đi và tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nghiến răng nghiến lợi và cố gắng di chuyển cơ thể. Trước tiên hãy nghĩ xem Kamal có thể ở đâu. Có lẽ đó không phải là nơi dễ tìm. Có lẽ là một cái phòng kho cô lập nào đó?
Ban đầu tôi nghĩ rằng dinh thự đã bị phá bỏ hoàn toàn và xây mới, nhưng nếu nhìn kỹ thì bộ khung cơ bản vẫn còn nguyên. Tôi cố gắng nhớ lại vị trí của phòng khách hay hướng của các phòng…
Tầng hầm.
Tiếp theo, tôi nhớ đến nơi mà hồi nhỏ tôi thường lẻn vào để thám hiểm. Kamal có lẽ đang ở đó. Tôi nuốt khan rồi rón rén bước đi dọc hành lang.
“Johan nó ngu ngốc giống mẹ nó…”
Tôi nghe thấy giọng cười lẫn trong lời nói của thím tôi vọng ra từ khe cửa. Tôi cố gắng phớt lờ và lén lút bước đi. Giọng chú tôi tiếp tục.
“Đó chẳng phải là phước lành mà Thượng Đế ban cho chúng ta sao. Johan sẽ đến nơi mà anh trai và người phụ nữ kia đang ở, lại càng là phước lành hơn. Thượng Đế quả là rộng lượng phải không?”
Nghe vậy, thím tôi bật cười thành tiếng.
“Chúng ta cũng đầy lòng từ bi đấy chứ, vì sẽ cho cả cái gã đàn ông mà nó thích làm tình đến chết đi cùng mà…”
Tôi cắn môi và vội vàng lén lút bước đi dọc hành lang. May mắn thay, tôi không bị họ phát hiện và đến được cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa thể yên tâm.
Phải nhanh chóng tìm Kamal…!
Tôi vội vã di chuyển và bước xuống cầu thang. Theo trí nhớ của tôi, cầu thang dẫn xuống tầng hầm nằm ở cuối dinh thự. Nếu không phải thì tiếp theo mình phải đi đâu? Tôi lo lắng nghĩ và chuẩn bị cho trường hợp dự đoán sai. Phải tìm ra anh ấy và rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cho dù chuyện gì sẽ xảy ra, tôi chắc chắn rằng nếu cứ ở lại đây thì cả Kamal và tôi đều sẽ không an toàn.
Kamal.
Bỗng dưng khóe mắt tôi nóng lên. Vì tôi mà Kamal cũng gặp nguy hiểm. Lẽ ra mình nên để anh ấy rời đi…
Tôi nghĩ đến đó rồi lắc đầu thật mạnh. Bây giờ không phải lúc để nghĩ như vậy. Chúng ta đã quyết định ở bên nhau rồi mà. Nếu biết tôi nghĩ như vậy, Kamal sẽ tức giận cho xem. Có lẽ anh ấy sẽ buồn nữa.
Nghĩ như vậy, lòng tôi trở nên kiên định hơn. Trước tiên phải thoát khỏi đây đã. Ưu tiên hàng đầu là tìm Kamal.
May mắn thay, tôi nhanh chóng tìm thấy cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Tôi cẩn thận mở cửa và bước vào trong.
“…!”
Mùi mốc meo xộc thẳng vào mũi. Tôi nhíu mày và vội vàng dùng tay che miệng và mũi. Rikal đang được tôi ôm cũng ngửi thấy mùi khó chịu nên bắt đầu kêu meo meo.