Kiss The Stranger - Chương 34

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Sau những tiếng gọi lặp đi lặp lại, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Kamar ướt đẫm máu, nhưng anh không hề bị thương. Sau khi xác nhận rằng tất cả đều là máu của người khác, tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xác nhận rằng tôi đã tỉnh táo lại, Kamar ngay lập tức bế tôi lên.

“Mau đi thôi, chúng ta phải trốn khỏi đây.”

Chưa đầy một phút sau, anh đã bế tôi ra khỏi phòng. Nhưng cảnh tượng những người đàn ông nằm la liệt trong vũng máu vẫn mãi mãi khắc sâu trong trí nhớ tôi.

Ngay khi bước ra hành lang, tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu. Tôi vui mừng trước âm thanh quen thuộc và gọi anh ta.

“Rikal!”

Ngay lập tức, con mèo lao đến và trèo lên chân Kamal rồi chiếm lấy vị trí trên ngực tôi và dụi đầu vào tôi.

Rikal.

Ngay khi nước mắt tôi dâng trào, Kamar đã nói.

“Nếu không có Rikal thì có lẽ anh đã không tìm thấy em rồi.”

Anh nói bằng giọng trầm rồi nhìn xung quanh và vội vã rời khỏi dinh thự. Khắp nơi trong dinh thự đều vương vãi máu, nhưng tôi cố gắng làm ngơ và nhắm mắt lại.

Nơi Kamar hướng đến là một chiếc xe jeep đang đậu. Anh cẩn thận đặt tôi xuống ghế phụ rồi ngồi vào ghế lái và khởi động xe. Tôi ngây người nhìn những vết máu khô trên chìa khóa xe. Kamar nhanh chóng nói tiếp.

“Chúng ta sẽ đi xuyên sa mạc luôn. Giữa đường ghé qua ốc đảo để tắm rửa nhé. Sau đó đi thẳng luôn.”

Như thể đã chuẩn bị trước, ở hàng ghế sau có cả nước và thức ăn. Ngay sau đó, chiếc xe khởi hành và chúng tôi rời khỏi dinh thự.

“Nhờ Rikal à, là sao?”

Khi dinh thự khuất khỏi tầm mắt, tôi hỏi. Kamar liếc nhìn tôi rồi cười khổ.

“Anh sơ ý một chút là bị nhốt rồi, trốn ra thì dễ nhưng quan trọng là phải tìm thấy em. Mở hết phòng này đến phòng khác thì biết đến bao giờ. Lúc anh đang khó xử thì con mèo đó cào cửa lia lịa. Còn kêu inh ỏi nữa chứ.”

“A…”

Nghe vậy, lòng tôi lại nghẹn ngào.

“Cảm ơn mày, Rikal.”

Tôi nghẹn ngào thì thầm và hôn vào mũi Rikal. Rikal kêu gừ gừ và dụi đầu vào tôi. Bỗng dưng mệt mỏi ập đến. Tôi tựa đầu vào ghế và ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc đó, cảnh quan thành phố đã giảm đi đáng kể. Những ngôi nhà trở nên nhỏ bé hơn, cây cỏ thưa thớt dần rồi cuối cùng một sa mạc rộng lớn xuất hiện.

****

Đêm đến rất nhanh. Chúng tôi đến ốc đảo, tắm rửa, lấy những thứ cần thiết rồi rời đi, tất cả chỉ mất chưa đến một tiếng. Chưa kịp sáng chúng tôi đã rời khỏi đó, lái xe mãi. Có lẽ vì sợ có người đuổi theo nên chúng tôi không nghỉ ngơi phút nào. Kamar vẫn lái xe dù trời đã tối, mãi đến một lúc sau anh mới dừng lại. Tôi đã ngủ gật từ lúc nào, cảm nhận được xe giảm tốc độ, tôi mở mắt ra.

Rikal đang ngủ trên đùi tôi. Tôi chớp chớp đôi mắt buồn ngủ và nhìn sang thì ngay lập tức thấy khuôn mặt nghiêng của Kamar. Chưa kịp hỏi gì, anh đã lên tiếng trước.

“Xuống ngủ một chút đi, rạng sáng chúng ta sẽ xuất phát lại. Chúng ta phải đi càng xa càng tốt trước khi trời nắng gắt.”

Nói xong, Kamar dừng xe và xuống. Anh mở cửa xe phía sau, lấy hết thứ này đến thứ khác rồi dựng lều một cách dễ dàng. Tôi ôm Rikal và cẩn thận xuống xe, khoảnh khắc đó tôi ngây người nhìn bầu trời đêm trải dài trên sa mạc. Cảm giác như thể hàng ngàn vì sao đang rơi xuống. Bầu trời xanh thẫm tiếp giáp với sa mạc rộng lớn vô tận, như thể cho chúng ta thấy điểm tận cùng của thế giới. Tôi ngơ ngác nhìn đường chân trời xa xăm thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Xong hết rồi. Đến đây nào, Johan.”

Tôi quay đầu lại thì thấy Kamar đang nhìn tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh, khi tôi rụt vai lại thì Kamar lập tức đến ôm chầm lấy tôi.

“Ư…”

Một tiếng than ngắn bật ra khỏi miệng tôi. Kamar cứ thế ôm tôi và sải bước về phía lều. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống chỗ nằm rồi ngồi phịch xuống bên cạnh. Tôi lặng lẽ ngước nhìn Kamar đang vuốt tóc tôi một cách tự nhiên với một nụ cười nhạt. Thế giới tĩnh lặng đến mức tôi cảm thấy sợ hãi, như thể tiếng thở của tôi có thể vang vọng đến tận cùng trái đất. Tôi nín thở nhìn anh thì Kamar hỏi.

“Sao vậy?”

Tôi mở miệng.

“…Anh không sợ sao?”

“Sợ gì?”

Giọng tôi quá lớn, tôi càng cố gắng giảm âm lượng và thì thầm.

“Những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.”

“Trong tương lai có chuyện gì xảy ra?”

“Em không biết.”

Tôi lẩm bẩm với một giọng nhỏ đến mức chỉ như tiếng thở.

“Vì vậy nên em sợ.”

Kamar nhìn xuống tôi đang co ro rụt vai lại rồi cúi đầu xuống. Một đôi môi mềm mại chạm vào thái dương tôi rồi rời đi.

“Không sao đâu, có anh ở đây mà.”

Tôi lặng lẽ ngước nhìn anh. Người đàn ông mỉm cười như để trấn an tôi. Ừm, tôi khẽ gật đầu rồi cẩn thận đưa tay ra. Kamar ngạc nhiên nhìn tôi. Như muốn hỏi ý nghĩa của hành động này. Johan vẫn thì thầm bằng một giọng nhỏ.

“Anh cũng mau nằm xuống đi.”

Anh cười rồi ừ, và nằm xuống. Và Kamar dang rộng hai tay và ôm chầm lấy tôi.

“……”

Anh vùi mặt vào tóc tôi và ngửi. Tôi im lặng. Khi tôi nhẹ nhàng ghé tai vào thì tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ từ dưới lồng ngực dày rộng. Không hiểu sao đầu ngón tay tôi run rẩy và bên trong cơ thể tôi ngứa ran. Tôi cẩn thận hít một hơi thì mùi cát và bụi lẫn vào nhau thoang thoảng bay vào mũi. Tôi cứ thế bất động, Kamar lên tiếng.

“Anh thích mùi hương của em lắm.”

Kamar cố ý hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra và lẩm bẩm.

“Ước gì anh là Alpha.”

Tôi lặng lẽ hít vào.

“…Em cũng vậy.”

Tôi khẽ thì thầm.

“Thích mùi hương sao? Mùi hương của anh á?”

Kamar giật mình. Giọng nói trầm ấm của anh vang vọng sâu sắc hơn. Tôi áp má vào ngực anh và ừ, gật đầu.

“Thỉnh thoảng em có một mùi hương rất ngọt ngào. Khi ngửi thấy mùi hương đó, anh… đầu óc anh cứ mơ màng thế nào ấy.”

Tôi xấu hổ không dám nói rằng bên dưới tôi đau nhức đến mức khó chịu.

‘Omega dâm đãng.’

Khi những lời chỉ trích hướng về phía tôi hiện lên, tôi vô thức rụt người lại thì Kamal siết chặt cánh tay đang ôm hờ hững quanh eo tôi. Anh ôm tôi chặt hơn và lên tiếng từ trên đầu tôi.

“Nếu anh là Alpha.”

Kamar nói bằng một giọng trầm.

“Anh sẽ khắc dấu lên em. Vậy thì em sẽ là của anh… Anh sẽ nhốt em ở một nơi nào đó tận cùng thế giới để không ai có thể nhìn thấy em nữa. Để chỉ mình anh có thể ngửi thấy mùi hương của em và chỉ mình anh có thể nhìn thấy em.”

Anh lại hít một hơi thật sâu. Tôi cảm nhận được Kamar đang ngửi mùi pheromone từ trên đầu mình và hỏi.

“Anh nghe ai nói về chuyện khắc dấu vậy?”

“Cái gã tên Gurab đó.”

Kamar nói.

“Hắn bảo thấy chúng ta không có dấu ấn gì nên chắc chắn mối quan hệ của chúng ta chẳng là gì cả. Hắn còn cười và hỏi anh có chắc chắn là Alpha không, có chơi đùa với em không. Còn hỏi mùi vị thế nào nữa.”

Vậy à, tôi khẽ lẩm bẩm. Tôi thậm chí còn không cảm thấy cay đắng. Có lẽ tôi nghĩ rằng mình đáng bị đối xử như vậy.

“Đừng lo, anh bẻ cổ hắn rồi.”

Tôi bỗng nhiên bối rối, nhưng Kamar vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Có lẽ anh không biết mình vừa nói gì sao? Đột nhiên tôi nhớ đến hình ảnh anh đẫm máu và giết Salman cùng đồng bọn một cách dễ dàng.

Nhưng anh ấy làm vậy là để cứu mình, vì mình mà.

Tôi lắc đầu và lẩm bẩm.

“Không phải Alpha thì cũng làm được mà…”

Nghe vậy, Kamar sững lại. Ngay lập tức nhận ra những gì mình vừa nói, tôi cũng tròn mắt ngạc nhiên. Mình vừa nói gì vậy, trời? Khi Kamar bối rối hỏi tôi, tôi ấp úng.

“Chỉ Omega và Alpha mới có thể khắc dấu mà.”

“Ừ, đúng vậy.”

Những gì tôi nói là cho dù không phải Alpha thì anh cũng có thể nhốt tôi lại và giữ cho riêng mình, nhưng ý nghĩa đã bị sai lệch hoàn toàn. May mắn quá, tôi thầm nghĩ nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng. Chẳng lẽ anh không hiểu nên mới thất vọng sao? Kamal vỗ nhẹ vào lưng tôi như để an ủi tôi, người đang bồn chồn lo lắng.

“Anh xin lỗi vì đã nói những điều kỳ lạ, ngủ thôi. Chắc em mệt rồi.”

Đúng như anh nói, hôm nay là một ngày có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi vẫn khó tin vào thực tế đang diễn ra trước mắt. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi khó có thể chợp mắt. Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận tiếng tim đập bình yên vang vọng trong tai, nhiệt độ ấm áp của cơ thể đang chạm vào mình và sức nặng của cánh tay dày đang hờ hững đặt trên eo.

(***

Kamal thức dậy khi trời còn chưa sáng hẳn. Tôi vừa chợp mắt được một chút thì giật mình tỉnh giấc vì anh đột ngột bế tôi lên.

“Ngủ tiếp đi. Trời còn chưa sáng đâu.”

Nói ngắn gọn xong, anh thoăn thoắt bế tôi lên và đặt vào ghế phụ, rồi một mình thu dọn đồ đạc và chuẩn bị cho chuyến đi. Kamarngồi vào ghế lái, định khởi động xe thì khựng lại khi thấy chú mèo tinh ranh đã leo lên đùi tôi. Anh không nói gì thêm mà bắt đầu cho xe chạy. Trong lúc tôi còn đang ngái ngủ, anh đưa cho tôi bánh mì và nước đã chuẩn bị trước, rồi nói:

“Phải chạy xe mấy tiếng nữa đấy. Trưa mình xuống xe ăn nhé.”

“Ừm,” tôi gật đầu. Tôi rót bớt nước ra cho Rikal uống trước, rồi xé một mẩu bánh mì, tách phần mềm ra và đặt lên lòng bàn tay. Kamar nhíu mày khi thấy chú mèo ăn ngấu nghiến bánh mì.

“Con mèo đó cái gì cũng ăn được à?”

“Nó thích ăn cá nhất. Nhưng giờ không có nhiều đồ ăn nên phải ăn cái gì no bụng đã.”

“Đúng không?” Tôi vừa nói vừa dùng đầu ngón tay gãi đầu Rikal. Chú mèo kêu “meow” nho nhỏ rồi lại vội vàng ăn hết bánh mì. Sau khi Rikal đã ăn no, tôi chuẩn bị ăn phần bánh mì còn lại. Kamal vẫn còn vẻ khó hiểu nhưng không nói gì nữa.

Vấn đề là sau đó. Khuôn mặt tôi vốn chỉ âm ỉ đau, giờ thì nhức buốt như muốn chết đi khi tôi cố gắng ăn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo