Kiss The Stranger - Chương 35

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Ư…”

Tôi vô thức rên lên, Kamar lập tức quay lại nhìn tôi.

“Sao vậy? Không khỏe à? Đau lắm sao?”

Nơi bị chú đánh càng lúc càng đau dữ dội. Mỗi khi nuốt nước bọt, cả khuôn mặt tôi đau như muốn nứt ra, thậm chí xe xóc cũng khiến tôi nhức nhối. Tôi vội vàng lấy thuốc đã mang theo, nhưng thuốc giảm đau chỉ còn lại một ít. Chỉ khi nào đau không chịu được mới uống thôi. Tôi nghĩ.

Qua đêm, không chỉ má mà cả mí mắt tôi cũng sưng vù, khiến tôi khó chớp mắt. Hơn nữa, mỗi khi nuốt khó khăn nước bọt đầy trong miệng, mùi tanh của máu lại khiến tôi buồn nôn.

“Ai làm? Thằng nào trong đám đó đã đánh?”

Kamar hỏi với giọng thô bạo. Anh có vẻ sắp quay xe lại để cho chúng một trận tơi bời nữa. Tôi vội vàng lắc đầu.

“Không, không phải. Không phải vậy đâu… Thế là đủ rồi.”

“Cái gì mà đủ? Sai rồi, đáng lẽ phải giết hết chúng nó đi…”

Giết hết rồi để làm gì chứ, tôi thầm nghĩ nhưng không hỏi ra.

“Uống thuốc rồi nên không sao đâu. Sẽ nhanh khỏi thôi.”

Kamar liếc nhìn tôi. Tôi muốn cười nhưng rồi bỏ cuộc, thay vào đó tôi nói lại “Không sao đâu”. Dù vậy, khí thế của Kamar vẫn không giảm. Lần này, tôi lo lắng hỏi:

“Nếu quay lại rồi bị bắt thì sao… Anh bỏ em lại một mình à?”

Kamar im lặng nhưng vẻ mặt hung dữ vẫn không hề dịu đi. Trong lúc đó, mặt trời đang dần nhô lên từ đường chân trời.

Sa mạc cát trải dài vô tận. Có cảm giác như đã lái xe rất lâu rồi mà cảnh vật trước mắt vẫn không hề thay đổi. Mặt trời lên không lâu thì hơi nóng đã tràn ngập trong xe, nhưng chiếc xe cũ kỹ này lại không có điều hòa hoạt động tốt. Chỉ có làn gió ấm yếu ớt thổi ra nên tôi mệt mỏi rã rời.

“Uống nước đi, ở phía sau đó.”

Kamar dùng một tay lái xe và tay còn lại vươn ra phía sau. Chú mèo nằm dài ở ghế sau không bỏ lỡ cơ hội vung vuốt, nhưng Rikal cũng quá mệt mỏi để gây ra vết thương chí mạng cho anh.

Bỏ qua những vết cào nhẹ, Kamar lấy chai nước ra đưa cho tôi. Tôi vội vàng uống một ngụm lớn rồi quay lại. Rikal như chờ đợi, ngọ nguậy đứng dậy. Tôi cẩn thận bế Rikal lên đặt lên đùi rồi đổ nước vào nắp chai.

“Uống đi, Rikal.”

Tôi nhìn chằm chằm Rikal đang liếm nước trong nắp, rồi liếc nhìn Kamar.Anh sẵn sàng nhận lấy chai nước tôi đưa cho và uống hết nước chỉ trong ba ngụm lớn.

Kamar ném chai không ra ghế sau không chút luyến tiếc, liếc nhìn vị trí của mặt trời rồi bẻ lái. Chiếc xe leo lên đụn cát một cách kỳ diệu rồi bắt đầu lao xuống phía bên kia, nơi ánh nắng dịu bớt đi một chút.

“Nghỉ một lát đi.”

Nói rồi Kamar tắt máy, xoay người ra phía sau để lấy thứ gì đó từ đống hành lý.

“Này.”

Kamar đỡ tôi dậy, tôi đang mệt lả vì nóng, rồi bắt đầu quấn tôi lại bằng một tấm vải trắng. Tôi cố gắng mở mắt, anh lặng lẽ quấn từ đầu đến chân, trừ đôi mắt ra, rồi mới buông tay. Tôi vừa tỉnh táo hơn một chút thì khựng lại khi thấy chú mèo đang thở hổn hển trên đùi. Kamal mở lời khi thấy tôi bối rối:

“Đáng lẽ nên bỏ con mèo lại thì hơn.”

“Nhưng…”

Tôi cắn môi. Tôi phải làm gì đó cho Rikal, nhưng không nghĩ ra được gì. Kamar im lặng nhìn tôi bồn chồn xung quanh, rồi vươn tay ra. Anh lấy một chai nước và một chiếc khăn mới ở phía sau, nhúng ướt khăn rồi đắp lên người mèo.

“Thay thường xuyên cho nó.”

“Ừm.”

Tôi gật đầu ngay lập tức và nhận lấy chai nước còn lại, nhưng lập tức lo lắng.

“Nước… có đủ không…?”

“Không.”

Kamar trả lời không chút do dự. Tôi nhìn tình trạng của Rikal rồi vô thức ngẩng đầu lên, Kamar vội vàng đính chính:

“Có.”

“Có hay không có?”

Tôi cảnh giác hỏi, Kamar vẫn không hề có nụ cười trên môi, nói:

“Có. Tại em cứ nhìn mỗi Rikal nên mới vậy.”

Tôi bất lực cười khổ.

“Cái gì vậy…”

Kamar không cười theo nhưng lại thả lỏng cằm một chút. Cuộc trò chuyện kết thúc và chúng tôi lại chìm vào im lặng. Tôi thở dốc vì nóng, Kamar lên tiếng:

“Đừng lo, một hai ngày nữa sẽ đến thành phố thôi.”

“…Ừm.”

“Anh đã có kế hoạch rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ừm.”

Im lặng một lúc, Kamal mở lời:

“Em tin anh đúng không?”

“Tin.”

Tôi trả lời không do dự.

“Em tin anh, Kamar. Còn hơn cả tin vào chính mình.”

Lúc đó, biểu cảm của Kamar mới dịu đi. Anh định hôn tôi thì khựng lại. Nhận ra vết thương của tôi vẫn chưa lành hẳn, Kamar xoa đầu tôi với vẻ mặt buồn bã.

“…Trước đây, họ cũng đánh em như vậy à?”

Giọng nói khẽ khàng khiến tôi im lặng một lúc rồi trả lời:

“Không đến mức không chịu được.”

Mỗi khi tâm trạng của Gurab không tốt khi đi giao việc, tôi thường bị tát vào mặt. Nhưng sau khi làm tấm thảm, tôi không còn bị đánh nữa. Muộn màng nhận ra món đồ cuối cùng tôi làm đang ở ghế sau.

“Anh mang cái đó đi bằng cách nào vậy?”

Tôi tò mò hỏi, Kamar thản nhiên nói:

“Lục phòng thằng đó. Em làm ra mà, đương nhiên là phải mang đi rồi.”

Tôi chợt nhớ đến việc anh bẻ gãy cổ hắn mà nuốt khan. Khụ khụ, tôi ho khan rồi tránh ánh mắt của anh, Kamar lên tiếng:

“Người ta bắt nạt em là vì họ nghĩ em yếu đuối.”

“Em biết.”

Tôi chua xót trả lời. Tôi định nói là vì sự thật là vậy nên không thể làm gì được, nhưng Kamar nói tiếp:

“Chúng nó sai hết rồi. Em mạnh mẽ lắm, anh biết.”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên trước lời nói bất ngờ. Kamar nhìn xuống tôi với vẻ mặt nghiêm túc và nói:

“Em thật sự là người mạnh mẽ. Tin anh đi.”

“…Ừm.”

Tôi gật đầu sau đó. Tim tôi rộn ràng nên không nói thêm được gì nữa. Mặt tôi nóng bừng không phải vì vết thương. Thấy tôi bối rối, Kamar nhanh chóng đổi chủ đề và nói:

“Khởi hành lại nhé? Lên xe thôi, đi nào.”

“Ừm.”

Tôi mở cửa ghế phụ bước vào, đặt Rikal lên đùi và thỉnh thoảng thay khăn ướt cho nó. Trong xe, tôi chỉ nhìn mèo để cố gắng kiềm chế việc muốn hôn Kamar.

Trời lại tối và hoàng hôn buông xuống, Kamar dừng xe.

Thịt nướng trên vỉ nướng di động chín dần và tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Mỗi khi mỡ từ miếng thịt nhỏ xuống, ngọn lửa bùng lên dữ dội rồi nhanh chóng tắt.

Ực.

Tôi ôm Rikal trong lòng và nuốt nước bọt thành tiếng. Rikal cũng bồn chồn không yên và kêu liên tục từ nãy đến giờ. Tôi ôm nó vì sợ nó đi lung tung rồi bị thương, nhưng Rikal cứ liên tục duỗi người để cố gắng trốn thoát.

“Không được, Rikal.”

Tôi trách mắng nghiêm khắc chú mèo vừa cố gắng trốn thoát thất bại, rồi nhăn mặt.

“Cái gì đây, Rikal. Cháy hết cả lông rồi kìa.”

Râu và lông mày dài của nó cong tròn về một bên. Nhìn râu và lông mày xoăn tít của mèo, tôi vừa thấy thương vừa thấy buồn cười nên bật cười.

Mặt tôi lập tức đau nhức nên tôi rên “Á da da”, một tiếng thở dài vang lên từ phía đối diện. Vô tình ngẩng đầu lên, tôi chạm mắt Kamar. Tôi ngại ngùng vội vàng giả vờ kiểm tra tình trạng của Rikal và tránh ánh mắt của anh.

“Yohan.”

Kamar gọi tôi. Khi tôi ngước nhìn, Kamardùng dao cắt một miếng thịt nướng chín tới rồi đặt vào đĩa đưa cho tôi.

“Này.”

Mùi thịt nướng thơm lừng khiến tôi thấy xót ruột. Cùng lúc đó, Rikal đang nằm trong lòng tôi đột nhiên nhảy ra. Nhìn chú mèo bận rộn đi quanh chỗ tôi ngồi và kêu liên tục, tôi cầm lấy đĩa. Tôi định đặt nó trước mặt Rikal.

“Không được.”

Kamar đột nhiên giật lấy đĩa. Rikal bên cạnh tôi kêu “Kyah!” và dựng lông gáy lên. Kamar thản nhiên nói khi nhìn chú mèo xù lông và rít:

“Mày không được ăn. Mày ghét tao mà, phải không?”

Tôi bối rối nhìn Kamar và Rikal.

“Không, sao lại đối xử với mèo như vậy…”

Tôi vừa lên tiếng thì Kamar liếc mắt ra hiệu. Như muốn bảo tôi im lặng. Tôi không biết anh đang nghĩ gì nên tạm thời im lặng và liếc nhìn Rikal. Rikal vừa nhìn miếng thịt trong tay Kamar vừa do dự không biết có nên cầu xin kẻ thù mà mình ghét cho thức ăn hay giữ gìn lòng tự trọng cao ngạo của mình. Nó tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi, nhưng tôi cũng chỉ biết tỏ vẻ khó xử.

Sự lo lắng của Rikal càng trở nên tột độ. Nhìn chú mèo, tôi định bảo anh đừng trêu nó nữa và đòi đĩa lại thì kinh ngạc mở to mắt.

“…Rikal!”

Rikal ngồi xổm xuống và bắt đầu rơi nước mắt lã chã. Vừa kêu vừa khóc trông thật đáng thương, nhưng lại buồn cười đến mức tôi bật cười thành tiếng.

“Thôi đi, đưa đây.”

Tôi liếc mắt nhìn anh rồi chìa tay ra. Kamar nhăn mũi một cái rồi miễn cưỡng đưa đĩa cho tôi.

“Này, Rikal. Xin lỗi nhe. Đói bụng lắm đúng không? Ăn nhanh lên nào.”

Tôi vừa dỗ dành vừa đặt đĩa xuống, chú mèo nín khóc rồi vội vàng ăn thịt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo