Kiss The Stranger - Chương 48

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Không, tôi cũng sẽ không đến đâu. Tôi thấy khó chịu với những nơi có nhiều người ở tầng lớp cao.”

“Vậy thì tiếc quá. Vậy tôi sẽ mang bữa tối đến phòng cho ngài như mọi khi nhé?”

“Vâng, hôm nay làm gấp đôi phần ăn nhé. À, và hãy làm thêm đồ ăn cho mèo nữa nhé. Trợ lý của tôi có mang theo một con mèo đấy.”

Tôi tự hỏi liệu có nên nhờ vả đến mức đó không, nhưng người hầu mỉm cười một cách tự nhiên.

“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi sẽ làm ức gà nhé ạ?”

Người hầu cúi xuống nhìn tôi và hỏi, tôi lúng túng đáp vâng.

“Cảm ơn ạ….”

“Vậy sau này tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho hai người và cả đồ ăn cho mèo nhé. Như vậy có được không ạ?”

Không chỉ là được thôi đâu. Tôi chân thành cảm ơn Steward một lần nữa vì sự quan tâm của anh ấy. Người hầu chào hỏi đơn giản rồi rời đi. Tôi liếc nhìn người hầu đang đi xa một lần rồi hỏi Steward.

“Tôi có thể ở một mình nên anh cứ đi ăn đi ạ.”

Tôi nghĩ rằng vì anh ấy đến đây để nghiên cứu thể chất của hoàng tộc nên tốt hơn là anh ấy nên tiếp xúc với họ thường xuyên. Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng Steward có vẻ có suy nghĩ khác.

“Chuyện đó không phải là tất cả mà…. Tôi thích ở một mình hơn.”

Tôi không thể khuyên anh ấy nữa trước phản ứng thờ ơ đó và chỉ biết nhìn xuống. Sau đó, Steward đã chụp X-quang cho tôi.

“May mắn là không bị gãy, chỉ bị nứt thôi. Cậu sẽ còn đau một thời gian đấy. Xương sườn không có cách nào khác ngoài việc tự lành nên hãy cẩn thận khi di chuyển và đừng vận động quá sức trong thời gian tới.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Tôi đã nói là mình có thể đi được, nhưng Steward vẫn khăng khăng đòi xe lăn.

“Kéo cái xe không kia đi thì ngại lắm, cứ ngồi đi.”

Lời anh ấy cũng có lý nên tôi ngoan ngoãn ngồi theo lời anh ấy. Chúng tôi quay trở lại con đường cũ và gặp lại người hầu đã đi ngang qua chúng tôi trước đó.

“Thưa bác sĩ.”

Người hầu gọi với vẻ mặt khó xử khác với lúc nãy.

“Vừa hay gặp ngài ở đây. Tôi đang định đi tìm ngài đây ạ.”

“Tìm tôi à? Có chuyện gì sao?”

Steward hỏi thì anh ta liền nói không cần ấp úng.

“Thái tử điện hạ đích thân mời ngài đến dự bữa tối ạ. Nhất định phải tham dự đấy ạ. Kể cả trợ lý của ngài nữa.”

Tôi giật mình trước lời nói mà anh ta vừa nói thêm khi nhìn xuống tôi. Steward cũng hỏi với giọng ngạc nhiên.

“Kể cả Johan nữa sao? Tại sao ạ?”

“Dạ, tôi không rõ, nhưng vì cậu ấy là trợ lý của ngài nên có lẽ ngài ấy muốn giới thiệu cậu ấy với mọi người chăng ạ?”

“Cần thiết đến vậy sao….”

Steward lộ rõ vẻ bối rối, nhưng thái độ của người hầu lại rất kiên quyết.

“Đây là mệnh lệnh của Thái tử điện hạ ạ. Nhất định phải tham dự đấy ạ. Quần áo để thay đã được chuẩn bị sẵn trong phòng thí nghiệm rồi ạ. Nhớ mang theo cả trợ lý của ngài nữa đấy ạ.”

Anh ta mỉm cười dịu dàng khác với giọng điệu vừa rồi rồi rời đi và nói “Vậy tôi xin phép ạ”. Steward muộn màng chửi thề.

“Cái tên khốn kiếp này, cứ ra lệnh là xong chuyện à? Johan cần được nghỉ ngơi mà. Không biết ai đã gây ra chuyện này….”

Tôi ngước nhìn anh ấy với vẻ mặt có lỗi.

“không sao đâu, Steward. Uống thuốc rồi nên tôi không đau lắm ạ.”

“Tôi sẽ nói dối qua loa thôi nên cậu cứ ở trong phòng đi.”

Tôi vội vàng lắc đầu trước lời nói của Steward.

“thực sự không sao mà ạ. Và… tôi cũng muốn, gặp vương tử Asgaile…”

Steward dường như không còn gì để nói khi tôi nói thêm một cách nhỏ nhẹ và thở dài. Chúng tôi không nói gì với nhau trong khi đi qua hành lang dài và hướng về phòng. Thời gian bữa tối mà Thái tử mời đang đến gần một cách nhanh chóng.

“Johan, Johan.”

Ý thức tôi dần dần tỉnh lại trước tiếng gọi. Tôi hé đôi mắt nặng trĩu lên thì thấy bóng dáng Steward đang lờ mờ trong tầm nhìn mờ ảo.

“Dậy đi nào, chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị rồi.”

Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa và cố gắng tỉnh táo bằng mọi cách thì anh ấy lẩm bẩm và đặt tay xuống dưới vai tôi và đỡ tôi dậy.

“Không biết điều gì cả, cứ làm theo ý mình thôi, ở đây thì ai chẳng thế, cứ làm cho cái thân tàn thế này ra rồi ăn uống cái gì chứ…”

Anh ấy tiếp tục nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Lồng ngực đau nhói, tôi lảo đảo bước đi theo sự dẫn dắt và thay quần áo rồi khử trùng lại vết thương.

“Ư…”

Tâm trí tôi vẫn còn mơ hồ, nhưng cơn đau nhức vẫn tiếp tục không ngừng. Tôi cau mày và vô tình rên rỉ thì Steward dừng tay và hỏi.

“có ổn không, Johan? Có lẽ tôi nên nói rằng Johan không thể đi được.”

Tôi cố gắng thu xếp cái đầu vẫn còn choáng váng và khó khăn mở miệng.

“Nhưng… đó là lệnh, nếu không đi thì… Steward sẽ, khó sử….”

“Sẽ khó xử à, Johan ạ.”

Steward chỉnh lại cách phát âm ngọng nghịu của tôi rồi thở dài một tiếng ngắn.

“Đã ra lệnh trực tiếp thì sẽ khó xử thật đấy nếu không nghe theo. Sẽ vất vả đấy nhưng chúng ta hãy cố gắng xem sao.”

Anh ấy nhanh chóng kết thúc việc khử trùng rồi quay người và nói “Chờ một chút nhé” rồi mang xe đẩy đến và thay vào đó mang đến một chiếc niqab.

“Nào, đội cái này vào đi.”

“Ơ…”

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh ấy đang nói với một khuôn mặt cay đắng.

“Mặt cậu bầm dập quá nên che đi thì tốt hơn đấy. Nếu đội cái này vào thì mọi người sẽ nghĩ rằng cậu chỉ bị thương thôi, còn hơn là bị những ánh mắt kỳ lạ hỏi han xem tại sao mặt cậu lại ra nông nỗi này.”

Không tránh khỏi những lời mỉa mai.

“Nếu không bị mất trí nhớ thì anh ta sẽ nhớ tại sao Johan lại đội cái này thôi.”

Tôi không biết nên đáp lại như thế nào nên chỉ cười gượng gạo. Tôi vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Có thật là tôi đã gặp Kamar không? Việc đó không phải là mơ mà là hiện thực đã được chứng minh rõ ràng hơn bất cứ điều gì bằng những cơn đau nhức vẫn còn đang hành hạ tôi. Nhưng đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ và tôi không thể tin tưởng vào bản thân mình. Cách duy nhất để xác nhận là người trước mắt tôi đây, Steward.

“Steward, cái người tôi gặp, có phải là vương tử không ạ?”

“Đúng vậy. Asgaile. Nghi phạm mà chúng ta đang nghi ngờ không phải là Kamar đấy.”

Tôi không nói gì thêm trước những lời khẳng định chắc nịch của anh ấy và chỉ biết im lặng.

Đã có rất nhiều người tập trung trong phòng tiệc, nơi bữa tối sẽ được phục vụ. Tôi ngồi trên chiếc xe lăn do Steward đẩy và đến đó. Tôi đã nói rằng mình có thể đi được, nhưng anh ấy không nghe.

“Phải nói là cậu bị đau thì mới có thể rời khỏi chỗ đó sớm được.”

Lời của Steward là sự thật nên tôi không thể từ chối nữa và ngồi lên xe lăn theo lời anh ấy. May mắn thay, khi thời gian trôi qua và tôi di chuyển cơ thể, ý thức tôi dần dần tỉnh táo lại và khi đến phòng tiệc thì tôi đã tỉnh táo phần nào.

“Ồ, bác sĩ kia rồi. Đến rồi à? Nghiên cứu tiến triển tốt chứ?”

Người đàn ông đầu tiên chào hỏi anh cười và nói. Steward đáp lại anh ấy và nói “Vâng, tàm tạm ạ”. Steward liếc nhìn người đàn ông đang đi xa sau khi chào hỏi vô nghĩa rồi cúi người xuống thì thầm vào tai tôi.

“Nếu không nói như vậy thì có lẽ tôi đã chết rồi.”

“Thật ạ?”

Tôi giật mình kinh ngạc và vô thức nuốt khan, Steward liền trả lời thản nhiên.

“Không đâu.”

Có vẻ như anh ấy đã nói đùa để giải tỏa căng thẳng cho tôi. Tôi vô tình bật cười thì Steward nghiêm mặt và thì thầm nhỏ.

“Ý tôi là cậu phải cẩn thận đấy. Không phải là tôi nói đùa đâu.”

Tôi cứng đờ người lại, anh ấy tiếp tục nói.

“Tốt hơn là đừng nói gì cả. Tôi sẽ trả lời thay cậu. Nếu bất khả kháng thì hãy nói ít thôi. Johan vẫn chưa biết rõ về hoàng thất nên tốt hơn là nên im lặng. Tôi là người nước ngoài nên cho dù có phạm lỗi thì cũng có lý do để biện minh. Nhưng Johan thì không có.”

“Vâng, tôi sẽ chú ý ạ.”

“Tốt lắm.”

Anh ấy gật đầu rồi đứng thẳng người lên. Steward nhìn xung quanh để tìm chỗ rồi nhanh chóng tìm thấy một chỗ và bắt đầu di chuyển.

“Johan, cậu ổn chứ? có ngồi xuống sàn được không?”

Tôi gật đầu và định xuống xe lăn thì anh ấy đột nhiên ngăn tôi lại.

“Đợi một chút đã. Ở đây này!”

Steward gọi một người hầu đang đi ngang qua một cách vội vã và nói.

“Người này không khỏe nên hãy mang đến cho cậu ấy một cái đệm hoặc thứ gì đó để đỡ lưng. Thật nhiều vào nhé.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Chúng tôi đứng ở đó chờ người hầu vội vã biến mất.

“Vẫn còn thời gian nên không sao đâu.”

Đúng lúc Steward đang an ủi tôi thì một mùi hương thoang thoảng thoảng qua. Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi cứng đờ lại. Nó dần đến gần và bộc lộ rõ danh tính. Một mùi hương quá ngọt ngào đã tràn ngập xung quanh trong nháy mắt. Đột nhiên đầu óc tôi trở nên trống rỗng và trước mắt tôi mờ đi.

Không phải Kamar.

Tôi có thể cảm nhận được điều đó một cách bản năng. Mùi hương ngọt ngào này không phải là của Kamar.

Nhưng vậy thì đây là ai…?

“Thưa Zakariya.”

Tôi nghe thấy giọng của Steward. Và một câu trả lời tiếp nối từ nơi mùi hương ngọt ngào tỏa ra.

“Steward.”

Toàn thân tôi cứng đờ lại trước giọng nói trầm ấm khiến tôi rùng mình. Trong khi tôi ngạc nhiên và không thể cử động, những lời nói vẫn tiếp tục qua lại.

“Anh cũng tham gia à, dạo này anh vẫn khỏe chứ?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo