Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ai?
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Zakriya lướt qua, và tôi sợ hãi bịt miệng lại.
****
“Hoàn toàn có thể xảy ra chuyện đó.”
Steward không mất nhiều thời gian để đồng ý với ý kiến thận trọng của tôi.
“Ai cũng biết tham vọng của Zakariya không hề tầm thường. Nhưng điều tôi tò mò là rốt cuộc ông ta đã dùng loại thuốc gì và vào lúc nào. Nếu không tìm ra được điều đó thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngay cả rượu vang mà thái tử đã uống cũng không phát hiện ra thuốc độc mà…”
Tôi cẩn thận hỏi Steward đang xoa cằm trầm tư với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Quốc vương bệ hạ thực sự ngã bệnh sao…?”
“Quốc vương cũng là cực alpha nên ít khi mắc bệnh là đúng. Nhưng không phải là hoàn toàn không mắc bệnh. Hơn nữa, khi tuổi cao thì cơ thể cũng suy yếu và khả năng mắc bệnh cũng tăng lên. Quốc vương có lẽ là trường hợp đó. Mọi người đều tin rằng quốc vương mắc bệnh vì tuổi cao.”
“Steward cũng nghĩ vậy sao?”
Steward thận trọng trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi nghĩ cũng có khả năng đó.”
Điều đó có nghĩa là anh cũng không loại trừ khả năng không phải vậy. Thấy tôi không nói gì, anh hắng giọng và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Trước mắt cứ nghỉ ngơi đi, Johan. Dù có lo lắng thế này thì chúng ta cũng không làm được gì cả, dù sao thì Johan cũng sắp rời khỏi đây rồi. Cứ để người của hoàng thất tự giải quyết chuyện của họ đi.”
Vì đó là lời nói đúng nên tôi càng không biết nói gì. Tôi chỉ gật đầu, Steward bỏ tay khỏi vai tôi và vươn vai.
“Tôi phải xem tình trạng của thái tử thế nào rồi cũng phải nghỉ ngơi thôi. Johan, cậu có muốn ăn gì không? Nghĩ lại thì hôm nay cậu nhịn đói cả ngày rồi nhỉ?”
“À, vâng…”
Tôi vô thức trả lời nhưng lại không hề có chút cảm giác thèm ăn nào.
“Tôi không sao.”
Tôi lắc đầu, khác với mọi khi, Steward không hề ép tôi. Anh gọi phần ăn của mình và ngồi phịch xuống ghế sofa sau khi ăn bánh mì và súp mà người hầu mang đến.
“Một ngày thật là dài.”
Tôi khẽ thì thầm đáp lại lời độc thoại của anh. Sau khi xác nhận tình trạng của thái tử không có gì thay đổi, Steward tháo ống truyền dịch và rút kim tiêm.
“Dù sao thì mấy thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cứ tin vào thể lực của thái tử thôi.”
Theo lời anh, sắc mặt của thái tử có vẻ tốt hơn so với ban ngày. Tôi đang ấn miếng bông tẩm cồn vào chỗ vừa rút kim tiêm thì ngẩn người nhìn thái tử.
“…Thật là giống nhau.”
Steward lẩm bẩm như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi. Nhưng cả hai chúng tôi đều không nói Kamar mới là người thật. Cả hai đều giữ im lặng như thể đã có sự đồng thuận nào đó. Tôi im lặng nhìn Asgail. Anh vẫn bất tỉnh.
Càng về khuya, xung quanh càng trở nên tĩnh lặng hơn. Nếu không có Steward thỉnh thoảng trở mình trên ghế sofa thì có lẽ tôi đã nghĩ rằng thế giới này đã ngừng lại. Sau khi anh nằm xuống ghế sofa, tôi kéo một chiếc ghế đến cạnh giường và liên tục theo dõi Kamar bất tỉnh.
Khi theo dõi anh không chớp mắt, tôi bị cuốn vào một cảm giác khó tả. Vừa nhớ nhung, vừa oán trách, vừa đau lòng, vừa bồn chồn, mọi thứ cứ rối tung lên.
Đột nhiên tôi thấy cay cay nơi sống mũi và hít một hơi thật khẽ. Nếu là Kamar của ngày xưa thì lúc này anh đã mở mắt và ôm chặt lấy tôi rồi. Anh sẽ nói rằng “Đừng khóc mà”…
Nhưng bây giờ thì ngược lại. Lúc đó Kamar đã bảo vệ tôi, nhưng lần này tôi phải bảo vệ Kamar.
Trong hoàng cung đầy rẫy những kẻ muốn lấy mạng anh, dù thế nào cũng phải sống sót.
Làm thế nào đây ?
Cùng với cảm giác tuyệt vọng, tôi vội dụi mắt. Không phải lúc để khóc. Phải nghĩ xem nên làm gì mới được.
Kí ức của Kamar đến đâu rồi?
Chỉ cần nghĩ đến việc anh đã quên tôi thôi là tôi lại thấy sống mũi cay xè, nhưng tôi cắn môi để kìm nén. Liệu anh có biết rằng trước đây đã có người muốn giết anh không? Nếu biết thì anh đã làm gì đó rồi chứ? Liệu người trong cung biết rằng kí ức của Kamar không còn nguyên vẹn nhưng vẫn im lặng, hay là họ không biết? Nếu Kamar đang che giấu chuyện đó thì sao.
Có lẽ hung thủ đã nhìn thấu tất cả rồi…
Suy nghĩ cứ tiếp diễn. Chắc hẳn hắn ta nghĩ rằng phải kết thúc mọi chuyện trước khi kí ức của Kamar quay trở lại. Vậy thì tình huống hiện tại cũng được liên kết một cách tự nhiên. Phải làm sao đây? Tôi có nên kể cho Kamar nghe về chuyện trước đây không?
Đến đâu? Bằng cách nào? Nói gì?
Ngay từ đầu tôi đã không thể mở lời. Nếu tôi nói rằng tôi đã chăm sóc Kamar sau khi anh bị thương và được chở đến trên lưng lạc đà, thì anh sẽ hỏi tại sao tôi lại sống một mình ở một ốc đảo như vậy, rồi tôi sẽ phải nói rằng tôi là omega nên phải trốn tránh. Dù tôi có viện ra lý do khác và vượt qua được tình huống đó, thì sau đó anh sẽ hỏi tại sao Kamar và tôi lại cùng nhau rời khỏi đó và sống ở đây.
Dù nghĩ thế nào thì cũng rất kì lạ, việc bỏ qua thành phố gần ốc đảo để vượt sa mạc đến tận đây.
Lỡ như vì vậy mà anh biết được chuyện đã xảy ra với chú thì mọi chuyện còn lớn hơn nữa. Cuối cùng thì việc tôi là omega cũng sẽ bị bại lộ, và khi đó thì không còn đường lui nữa.
Nếu tôi nói rằng anh đã luôn ở bên cạnh một omega…
Kết cục đã quá rõ ràng.
Kamar sẽ không tin tôi.
Chẳng phải tôi đã tận mắt chứng kiến anh nghĩ gì về omega sao? Việc kể lại chuyện quá khứ là vô nghĩa. Dù sao thì Kamar cũng không nhớ gì, và anh cũng sẽ không tin tôi.
Nếu Steward làm chứng thì…
Tôi vội lắc đầu trước ý nghĩ chợt lóe lên. Nếu làm vậy thì Steward cũng sẽ gặp rắc rối. Anh đã cố tình nói dối để giúp tôi và đưa tôi đến đây, vậy mà hóa ra anh lại lừa dối thái tử từ đầu vì đã biết tôi là omega.
Tôi không thể gây thêm phiền phức cho Steward được nữa.
Suy nghĩ lại trở về điểm ban đầu. Tôi có cảm giác như mình đang đi vòng quanh một mê cung không lối thoát.
Haizz, tôi khẽ thở dài. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở dốc và tỉnh cả ngủ. Trong tầm mắt đang mở to, tôi thấy Kamar đang thở hổn hển và trở mình.
“Ka…”
Vì cố gắng nuốt tên anh nên tôi đã phải hít một hơi thật gấp. Nhưng đó là một sai lầm lớn. Ngay lập tức đầu óc tôi trở nên trống rỗng vì hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong phổi. Tôi loạng choạng và cố gắng chớp mắt để điều chỉnh tiêu cự đang mờ dần.
Trong tầm nhìn lờ mờ, hình ảnh Kamar đang di chuyển lướt qua. Hương thơm ngày càng nồng nàn hơn mỗi khi anh chậm rãi ngồi dậy và thở dốc. Ngay lúc tôi sắp ngã khuỵu xuống thì Kamar đột ngột vươn tay về phía tôi.
“……!”
Tôi còn chưa kịp hét lên đã bị kéo đi. Tỉnh táo lại thì tôi đã nằm trên giường và Kamar đang ở trên người tôi. Bỗng nhiên tầm nhìn vốn dĩ mờ mịt trở nên sáng rõ, và khuôn mặt anh in rõ trong võng mạc. Thậm chí cả đôi mắt đã nhuốm màu vàng kim.
Ha… ha.
Pheromone tuôn ra từ người anh như muốn đè nát cả cơ thể tôi. Tôi thậm chí còn khó thở và chỉ có thể thở dốc trong miệng. Mỗi khi Kamar cúi người và vùi mũi vào cổ tôi, hương thơm lại càng nồng nàn hơn. Khi anh há miệng cắn vào cổ tôi, tôi đã hét lên. Cả người tôi run rẩy, nhưng tôi không còn sức để đẩy Kamar ra nữa. Tôi chỉ có thể nằm im và mặc kệ anh cắn, liếm và sờ soạng khắp cơ thể tôi. Bây giờ Kamar không còn tỉnh táo nữa.
Chuyện này đã từng xảy ra rồi.
Những kí ức mà tôi đã lãng quên dần hiện về. Kamar đã đột ngột xông vào và cố gắng cưỡng bức tôi. Lúc đó mắt anh cũng đã biến sắc và hương thơm ngọt ngào tràn ngập xung quanh. Và sau khi tỉnh lại, anh đã…
Đã muốn rời bỏ tôi.
Tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn và trước mắt tối sầm lại. Không được. Tôi theo bản năng ôm chặt lấy lưng anh. Làm sao tôi có thể chia tay anh thêm một lần nữa sau khi chúng tôi đã gặp lại nhau cơ chứ.
Tôi cảm nhận được Kamar đang vùi mặt vào cổ, tai và xương quai xanh của tôi và hít một hơi thật sâu. Tôi cảm thấy đau lòng trước những hành động tìm kiếm mùi hương của tôi như trước đây. Nhờ uống thuốc mà tôi vẫn còn giữ được lí trí, nhưng cũng chính vì vậy mà anh sẽ không thể ngửi thấy pheromone của tôi.
Kamar.
Tôi khẽ thì thầm và quay đầu lại. Khi chạm nhẹ vào má anh, Kamar ngẩng đầu lên. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và chúng tôi nhìn nhau một lúc. Tôi lặng lẽ vươn tay ôm lấy hai má anh và nhẹ nhàng kéo anh lại gần, anh nghiêng đầu và hôn tôi.
Chiếc lưỡi nóng rực liếm vào bên trong môi tôi và tiến thẳng vào trong. Chiếc lưỡi ướt đẫm nước bọt quấn lấy lưỡi tôi và trượt dài, liếm láp và cọ xát khắp nơi trong miệng tôi. Tôi mừng rỡ nhắm mắt và đón nhận nụ hôn của anh và tha thiết cầu nguyện.
Xin hãy nhớ ra em.
Ha…
Bất giác Kamar thở dài sâu thẳm giữa đôi môi vừa rời nhau. Tôi giật mình trước tiếng thở khác lạ ấy. Hơi thở ướt át chạm vào khóe môi tôi rồi biến mất, và anh áp mũi vào cổ tôi và hít sâu. Rồi tôi cảm nhận được cơ thể anh đang thả lỏng.
“…Ư!”
Khoảnh khắc cơ thể to lớn của anh đổ ập xuống người tôi, tôi cảm thấy nghẹt thở nhưng thay vì cố gắng thoát ra, tôi lại ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của anh.
“Em, ổn, mà, Kamar.”
Giọng nói tôi đứt quãng như hơi thở sắp cạn kiệt. Tôi không biết anh có nghe thấy lời tôi nói không, tôi vẫn tiếp tục thì thầm.
“Lần này, em nhất định, sẽ bảo vệ anh.”
Kamar vẫn vùi mặt vào xương quai xanh của tôi và thở sâu. Dần dần hơi thở của anh trở nên đều đặn, và rồi Kamar chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm im dưới thân anh, cảm nhận hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Cho đến khi Steward tỉnh giấc và phát hiện ra chúng tôi.
“Ôi Johan, cậu đang làm gì ở đó vậy!”
Vừa mở mắt ra đã thấy tôi, Steward ôm lấy đầu và hét lên một tiếng gần như là không thành tiếng. Nhưng tôi sắp nghẹt thở đến nơi rồi nên không thể trả lời anh mà chỉ cố gắng thở thôi.
Steward vội vàng tiến đến và cẩn thận nhấc vai Kamar đang đè lên người tôi lên. Sau khi tạo ra một khoảng trống nhỏ, tôi cố gắng xoay xở và trườn ra ngoài.
“Khụ, khụ…”
Tôi ho sặc sụa vì đột ngột được hít thở không khí. Tôi loạng choạng bò ra khỏi giường rồi lăn xuống sàn.
“Johan!”
Steward vội vã đến xem xét tôi. Tôi không nói gì mà chỉ giơ một tay lên thay cho lời nói ổn, nhưng tôi không thể ngăn được việc cả người run lên mỗi khi ho. Mỗi khi hít thở, toàn thân tôi lại tê dại. Tôi không biết đã bị Kamar đè lên người bao lâu, nhưng cảm giác máu lưu thông trở lại và oxy tràn vào cơ thể bỗng gây ra một cảm giác chóng mặt.
Sau khi quan sát tôi một lúc, Steward sải bước đến bên cửa sổ rồi mở toang cánh cửa đang đóng kín và hít một hơi thật sâu. Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy anh nhún vai vài lần rồi đột ngột quay người lại tiến về phía tôi.
Sau khi tôi bình tĩnh trở lại, Steward mới lên tiếng.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cậu lại ở đó?”
Tôi khó khăn lắm mới trả lời được câu hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng đó.