Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“Tôi chỉ là, vào sáng sớm hình như anh ấy tỉnh lại một chút… rồi đột nhiên…”
Đang nói dở thì tôi chợt nhớ đến lúc Asgail có vẻ như đã tỉnh lại một lúc rồi im bặt. Steward có lẽ đã nhận ra điều gì đó kì lạ và nhướng mày hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
“K, không có gì ạ. Không phải vậy đâu.”
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Biểu cảm của Steward trở nên kì lạ và đôi mắt anh híp lại.
Tôi bỗng thấy bối rối và không biết nhìn vào đâu nên đã cố gắng tránh né anh. Trái tim tôi đập thình thịch. Môi tôi như bốc lửa. Bên trong miệng tôi ướt đẫm nước bọt vì vừa rồi lưỡi của Kamar đã ở trong đó. Ngay lúc tôi cảm thấy vùng dưới của mình nhức nhối thì Steward đột ngột mở to mắt.
“Johan… Có mùi pheromone.”
“Dạ?”
Tôi hoảng hốt vùi mặt vào cánh tay. Tôi cảm nhận được mùi pheromone của mình cùng với mùi hương ngọt ngào của Kamar. Tôi giật mình nín thở thì Steward nói.
“Cậu đã uống thuốc rồi mà, đúng không? Rõ ràng là đã uống rồi.”
“Vâng, đúng vậy… Nhưng tại sao lại.”
Thấy tôi không biết phải làm sao, Steward vội vàng quay người đi. Anh tiến thẳng đến chỗ xe đẩy và lấy thuốc ra đưa cho tôi. Tôi vội vàng nhét viên thuốc quen thuộc vào miệng, rồi Steward đưa cho tôi một cốc nước. Chỉ đến khi tôi nuốt thuốc xuống cổ họng thì Steward mới thở phào nhẹ nhõm và vuốt tóc ra sau.
“…Có thể là do pheromone của thái tử. Bị kích thích nên thuốc mất tác dụng rồi. Trong phòng toàn pheromone như thế này, đêm qua đã có chuyện gì vậy? Nói rõ xem nào.”
Nghe anh thúc giục với giọng nói ngày càng nhỏ dần, tôi nuốt khan rồi mở miệng.
“Tôi chỉ là, đang theo dõi anh ấy… thì Kamar hình như tỉnh lại, rồi đột ngột kéo tôi lại… và ngã xuống giường.”
“Rồi sao?”
“Anh ấy ngửi khắp nơi như thể đang tìm mùi hương của tôi… rồi lại bất tỉnh. Sau đó thì như những gì Steward đã thấy đấy ạ.”
Steward im lặng nhìn tôi một lúc. Vẻ mặt phức tạp của anh như chứa đựng vô vàn câu hỏi.
“Chỉ có thế thôi sao? …Không, mà đêm qua cậu đã bị đè như thế suốt đêm đấy à? Bởi vậy mặt cậu mới tái mét thế kia. Sao cậu lại ngốc nghếch thế chứ, may mà tôi tỉnh kịp đấy nếu không thì…”
Anh bỏ dở câu nói và thở dài thườn thượt.
“Tôi có nói gì thì cũng vô ích thôi. Thôi bỏ đi.”
Tôi bỗng thấy bối rối và chỉ biết cúi đầu. Steward im lặng tiến đến chỗ giường rồi lần này kiểm tra tình trạng của Kamar. Tim tôi đập thình thịch khi chờ đợi lời anh, Steward có vẻ như đang kiểm tra chỗ này chỗ kia rồi cau mày nhìn tôi. Khoảnh khắc ấy tim tôi như rớt xuống. Anh nói với giọng điệu nghiêm trọng.
“…Anh ta đang ngủ. Không phải là bất tỉnh.”
“Dạ?”
Tôi giật mình hỏi lại. Anh lại kiểm tra Kamar rồi ngẩng đầu lên gật đầu.
“Đúng vậy. Anh ta ngủ rồi, ngủ rất say nữa là đằng khác.”
Tôi không biết nên phản ứng thế nào và chỉ biết ngơ ngác nhìn anh. Steward cũng bối rối gãi đầu rồi nói tiếp.
“Không, dù có dùng thuốc thì cùng lắm anh ta cũng chỉ ngủ được 30 phút… Anh ta nhạy cảm đến mức chỉ cần có tiếng động nhỏ là sẽ tỉnh ngay lập tức. Không thể nào lại không tỉnh như thế này được.”
Anh lại thở dài một tiếng rồi nhìn Kamar. Tôi cũng chỉ biết trân trân nhìn Kamar với ánh mắt kinh ngạc. Như lời Steward nói, sắc mặt của Kamar tốt hơn nhiều so với lúc anh bất tỉnh ngày hôm qua và hơi thở của anh cũng rất bình yên. Anh đang ngủ say một cách ngon lành, không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi thầm nghĩ thật may mắn nhưng cũng cảm thấy bối rối khi đứng nhìn anh.
Nhưng khoảng thời gian đó cũng không kéo dài lâu. Bỗng Kamar cau mày. Steward cũng nhận ra sự thay đổi đó, và cả người tôi cứng đờ.
“…Ư.”
Cùng với tiếng rên khẽ, anh mở mắt. Tôi thấy hình ảnh mình trong đôi mắt đang chậm rãi mở ra, nhưng tôi không biết anh có nhận ra tôi không. Tôi chỉ thấy đôi mắt màu tím sẫm đang từ từ nhắm rồi mở ra như thể đang cố lấy lại tiêu cự.
Kamar mở miệng. Tim tôi bắt đầu đập điên cuồng.
“Johan.”
“…Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
A.
Tôi đang mong chờ và hồi hộp bao nhiêu thì giờ lại thất vọng bấy nhiêu. Kamar của tôi đã biến mất, và thay vào đó là thái tử Asgail đang nhìn tôi. Với ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Steward mở lời trước với anh đang từ từ ngồi dậy.
“Ngài đã uống rượu vang trong lễ cầu nguyện và đột ngột ngất đi. Ngài đã bất tỉnh hơn 24 tiếng đồng hồ…”
Anh nhanh chóng sửa lại.
“Nói chính xác hơn thì ban đầu ngài bất tỉnh, nhưng sau đó ngài đã ngủ say trong vài tiếng. Tình trạng cơ thể ngài thế nào rồi ạ?”
Tôi thấy rõ Asgail khựng lại. Anh hỏi với giọng sắc bén hơn bình thường.
“Ngủ sao? Ta á?”
Tôi rụt vai lại trước giọng điệu sắc bén của thái tử, nhưng Steward vẫn không hề nao núng mà gật đầu.
“Vâng, đến nỗi tôi và Johan có nói chuyện lớn tiếng bên cạnh ngài mà ngài cũng không hề hay biết.”
Thấy thái tử không phản ứng, Steward tiếp tục nói.
“Tôi cũng không tin được. Dù đã dùng đủ loại thuốc thì tôi cũng chưa từng thấy ngài ngủ say đến thế bao giờ. À, khác với lúc ngài bất tỉnh, lần này ngài thực sự đã ngủ rất ngon.”
Vẻ mặt của Asgail vẫn đầy nghi ngờ. Nhưng có lẽ chính anh cũng nghĩ rằng những lời đó có thể là sự thật nên mới không bác bỏ lời của Steward. Steward có lẽ cũng đã nhận ra điều đó nên mới hỏi lại.
“Ngài cảm thấy thế nào ạ? Cần phải kiểm tra ngay mới biết được, nhưng theo những gì tôi nhìn thấy thì hình như ngài đã khỏe hơn trước rồi thì phải.”
Asgail không trả lời ngay mà im lặng một lúc rồi mới mở miệng.
“…Thật sự là không dùng bất cứ loại thuốc nào sao?”
“Không dùng ạ. Tôi xin thề.”
Steward liếc nhìn tôi. Vì tôi cũng không làm gì cả nên đã lặng lẽ lắc đầu. Asgail im lặng nhìn xuống cánh tay vẫn còn vết kim tiêm của mình rồi chuyển chủ đề.
“Được rồi. Cứ để Muhammad vào đây, ta cần xác nhận lịch trình hôm nay.”
Sau khi ra lệnh gọi thư kí, anh lập tức ngồi dậy bước xuống giường. Khoảnh khắc hình ảnh anh đổ gục xuống vì nôn ra máu hiện về trước mắt, tôi đã vô thức đưa tay ra. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh của riêng tôi, Asgail nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ. Khoảnh khắc đó những lời anh đã nói lại vang lên trong đầu tôi.
“Nếu còn dám chạm vào người ta lần nữa thì…”
Tôi bối rối vội rụt tay lại và cúi đầu. Nhớ lại kí ức lúc đó, toàn thân tôi run lên. Nhưng điều khiến tôi đau khổ hơn cả là ánh mắt lạnh lùng của anh khi nhìn xuống tôi. Đôi mắt ấy không hề chứa đựng bất kì cảm xúc nào, chỉ vô tâm đến lạ.
Đột nhiên khóe mắt tôi nóng lên và những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu lại trào ra. Tôi không biết mình cúi đầu là may mắn hay bất hạnh. Nhờ vậy mà tôi có thể che giấu được những giọt nước mắt, nhưng thay vào đó tôi lại cảm thấy khó kiềm chế hơn. Khi những giọt nước mắt rơi xuống tấm thảm, bỗng đôi chân định bước qua tôi dừng lại.
“…Điện hạ!”
Steward hoảng hốt kêu lên, Asgail đột ngột đưa tay ra. Anh khẽ chạm vào cằm tôi bằng những ngón tay đang cong lại và nâng nó lên. Tôi mở to mắt. Asgail đang im lặng nhìn tôi. Anh chau mày. Tôi chớp mắt, những giọt nước mắt đọng lại lăn xuống. Vết nhăn trên trán Asgail càng sâu hơn. Chắc chắn là tôi đã làm điều gì đó khiến anh khó chịu rồi. Lỡ như tôi trả lời sai thì phải làm sao? Tôi ổn, nhưng Steward thì sao. Tôi nuốt khan, Asgail liếc nhìn xuống cổ tôi rồi lại nhìn lên mặt tôi. Tôi khó khăn lắm mới mở miệng xin lỗi.
“X, xin lỗi ngài. Tôi an tâm quá nên…”
“Johan đã lo lắng cho điện hạ suốt đêm qua.”
Steward nhanh chóng chen vào. Nhưng Asgail không hề nhìn về phía Steward mà chỉ nhìn tôi. Chắc chắn là có điều gì đó không vừa ý anh, nhưng tôi lại không biết là điều gì. Đang lo lắng thì Steward đột ngột lên tiếng xin xỏ.
“Điện hạ, xin hãy ban thưởng cho Johan vì cậu ấy đã tận tâm chăm sóc ngài suốt đêm qua.”
Ánh mắt của Asgail liếc qua Steward. Nhưng anh không hề để ý đến Steward mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
“……?”
Thật bất ngờ, vết nhăn trên trán anh đã biến mất. Asgail nhìn tôi trầm ngâm như thể đang suy nghĩ điều gì đó rồi hỏi.
“Cậu muốn gì?”
Khoảnh khắc đó tôi không hiểu anh vừa nói gì và ngước lên nhìn anh. Thấy tôi ngơ ngác, Asgail vẫn tiếp tục hỏi với giọng điệu trầm tĩnh.
“Cậu muốn ta ban thưởng gì.”
Lần này tôi đã hiểu rõ lời anh nói, nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng. Tôi chỉ biết mở to mắt nhìn anh, Steward lên tiếng.
“Ban cho cậu ấy một nụ hôn thì sao ạ?”
“Steward, anh đang nói gì vậy!”
Hoảng hốt, tôi vô thức quay lại nhìn anh. Nhờ vậy mà tay Asgail đã rời khỏi người tôi. Sau khi nhận ra điều đó, tôi lại ngước lên nhìn Asgail, anh đang nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa chạm vào tôi. Có lẽ anh đã tỉnh lại chưa lâu nên trông Asgail có vẻ ngơ ngác. Đang cảm thấy kì lạ thì bỗng anh bật cười khẽ. Tôi bối rối trước nụ cười có phần tự giễu đó.
“Nếu cậu là phụ nữ thì ta đã ban cho cậu nụ hôn thứ tư rồi. Tiếc thật.”
Tôi không biết phải phản ứng thế nào trước câu nói đó. Trái tim tôi đau nhói như thể Asgail vừa bóp nghẹt nó, nhưng mặt khác tôi lại cảm thấy rất bình tĩnh khi nghĩ rằng đó là điều đương nhiên. Có lẽ chính sự mâu thuẫn này đã tạo ra một sự can đảm kì lạ. Tôi ngước lên nhìn anh và hỏi.
“…Tại sao lại là nụ hôn thứ tư ạ?”
Vẻ lạnh lùng biến mất khỏi khuôn mặt của Asgail, và một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy chúng tôi. Trong tầm nhìn lờ mờ, tôi thấy Steward đang há hốc miệng cứng đờ người. Nhưng tôi vẫn không hề nhúc nhích mà ngước lên nhìn Asgail. Anh sẽ nổi giận vì tôi vô lễ sao? Hay sẽ khó chịu và phớt lờ tôi? Hoặc là.
“…Hà.”
Anh đã chọn cách thứ ba. Anh cười như thể không tin vào tai mình. Gương mặt anh vẫn cau có nên có lẽ anh đã chọn cả cách thứ hai và thứ ba.
“Có vẻ như cậu không thích nụ hôn thứ tư.”
Giọng nói chậm rãi của anh khiến tôi không biết anh đang chế giễu hay là thấy tôi thật nực cười, nhưng tôi đã thành thật trả lời.
“Vâng.”
“Johan…”
Steward vội vàng chen vào, nhưng Asgail vẫn nhìn tôi và mở miệng.
“Cậu là người thừa kế của gia tộc nào?”
Tôi không thể trả lời. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là việc tôi là omega cũng sẽ bị bại lộ. Thế là tôi im bặt. Thấy vậy, anh lại hỏi.
“Gia đình cậu giàu có sao? Có danh tiếng không? Hay là cậu có danh nghĩa nào đó đáng để khoe khoang?”