Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Cho cô ấy một ít tiền công nữa…
Tôi đổ đầy nước vào bát rồi ngồi xổm xuống xem Rikal ăn ngon lành. Tôi cảm thấy rằng Rikal là người duy nhất luôn ở bên cạnh tôi.
Nếu ngay cả Rikal cũng biến mất thì…
Khi tôi cảm thấy ngực mình nghẹn lại, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ phía bên kia hành lang. Tiếng bước chân hướng thẳng về phòng nghiên cứu khiến tôi hoảng hốt đứng dậy. Đó không phải là tiếng bước chân quen thuộc của Zahara. Hơn nữa, không chỉ một mà là nhiều người.
Tôi vội vàng chạy đến cửa và đưa tay lên nắm tay nắm cửa, nhưng bên kia nhanh hơn. Họ mở toang cánh cửa khiến tôi va vào cửa và ngã xuống sàn. Rikal đang ăn thì giật mình chạy đến và ôm lấy tôi. Vô thức ôm chặt nó, tôi ngẩng đầu lên và chạm mắt với một nhóm người. Người đàn ông đi đầu nhìn xuống tôi đang bối rối và cất tiếng.
“Mày là thằng trợ lý của thằng đó à?”
Giọng nói khàn khàn khiến tôi giật mình đứng dậy.
“Thằng đó… ý ông là Steward sao?”
“Ừ, thằng Mỹ trốn chạy đó.”
Hắn ta nhổ nước bọt xuống sàn một cách trơ trẽn. Tôi sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm để chỉnh lại lời người đàn ông.
“Anh ấy không trốn.”
“Gì?”
Những người đàn ông khựng lại. Trong sự im lặng tiếp theo, tôi nuốt khan và tiếp tục.
“Steward không trốn. Anh ấy có việc gấp nên đi, và anh ấy nói sẽ trở lại.”
Tôi cũng không tin lời mình nói, nhưng những người đàn ông đó không có quyền chỉ trích Steward. Dù sao thì việc anh ấy không trốn là sự thật. Nhưng dĩ nhiên những người đàn ông không đồng ý với lời tôi nói. Thay vào đó, họ nhăn mặt một cách dữ tợn, giơ tay lên và tát mạnh vào má tôi.
Một tiếng “chát” vang lên chói tai, và trước mắt tôi tối sầm lại. Người đàn ông chửi thề khi tôi lại ngã xuống sàn.
“Thằng phản bội, dám bênh vực lũ ngoại quốc? Mày là người nước nào? Đồ phản bội!”
Tôi bối rối chớp mắt và ngước nhìn anh ta. Có vẻ như má tôi đã sưng lên rồi, cả một bên mắt không thể mở ra được, nhưng tôi không có thời gian để nói. Những người đàn ông tản ra và bắt đầu lục lọi bên trong phòng nghiên cứu. Tôi không thể ngăn cản họ mà chỉ có thể theo dõi họ. Sau đó, tôi mới nhận ra rằng một số trong số họ là các nhân viên y tế mà tôi đã thấy vào cái ngày Kamar ngã xuống.
Có lẽ nào có chuyện gì đó đã xảy ra với Kamar?
Dù sao thì Steward cũng đã mang hết các tài liệu quan trọng đi rồi. Tôi lo lắng theo dõi, rồi một người tìm thấy thuốc giấu bên trong tủ.
“Cái này là gì?”
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại. Đó là thuốc ức chế mà omega sử dụng. Nếu họ phát hiện ra rằng tôi là người sử dụng thì sao? Tim tôi đập thình thịch đến mức sắp ngất đi, nhưng cơn nguy kịch nhanh chóng qua đi. Người đàn ông ném lọ thuốc đi một cách hờ hững và bắt đầu tìm kiếm những thứ khác. Phù, tôi bí mật thở phào nhẹ nhõm và xoa ngực.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau họ quay lại với vẻ mặt đầy tức giận và lắc đầu. Người đàn ông đã đánh tôi ngay lập tức nhìn xuống tôi và nói bằng giọng băng giá.
“Tài liệu mà thằng đó đã nghiên cứu về điện hạ đâu? Nếu không nói sự thật, tao sẽ giết mày!”
Họ nói thật lòng. Ngay cả khi họ giết tôi, sẽ không ai phản đối đâu. Nghĩ rằng thậm chí họ còn không biết rằng tôi đã chết, tôi trả lời.
“Anh ấy đã mang hết đi rồi, ở đây không có đâu.”
“Cái gì? Đó là sự thật à?”
“Vâng.”
Tôi nói ngắn gọn và im lặng, họ nhìn nhau với vẻ bối rối. Có vẻ như họ không hoàn toàn tin lời tôi nói, nhưng dường như họ cũng không có nhiều thời gian. Nhìn những người đàn ông đang thì thầm điều gì đó với giọng thấp, tôi đứng đó với vẻ căng thẳng. Tôi chỉ muốn họ nhanh chóng rời đi, nhưng có vẻ như họ sẽ không làm vậy. Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, những người đàn ông tất nhiên quay người lại nhìn tôi. Người đàn ông đứng đầu cất tiếng.
“Được thôi, vậy thì chúng tao phải kéo mày đi.”
“Vâng?”
Tôi ngạc nhiên hét lên. Người đàn ông tiếp tục nói.
“Không biết thằng đó khi nào mới trở lại, và tình trạng của điện hạ ngày càng xấu đi, nên phải nhanh chóng có biện pháp. Ngay cả khi không có thằng đó, chúng ta vẫn có thể làm được.”
Và anh ta ra hiệu rồi quay người rời đi trước. Một người đàn ông khác đột nhiên tiến lên và túm lấy cánh tay tôi. Tôi không thể chống cự và bị lôi đi như vậy. Tôi bất lực bị họ bắt và phải đi đâu đó.
“Đ, đang làm gì vậy… Tại sao lại…”
Tôi hoảng hốt hét lên nhưng không ai trả lời. Vì sợ hãi, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không có ai đến giúp đỡ cả.
Đáng sợ quá.
Khi sự kinh hoàng khiến miệng tôi khô khốc, đột nhiên tôi cảm thấy một mùi hương mà tôi đã quên. Mùi hương ngọt ngào đến chết người tràn ngập xung quanh tôi, và trong khoảnh khắc đó, tôi theo bản năng nhận ra.
‘Họ đang tạo ra kỳ phát tình.’
Lời của Steward hiện lên trong đầu tôi, cánh cửa đóng chặt bật mở và mùi hương lan tỏa cùng một lúc bao trùm toàn thân tôi.
—————–
Tôi choáng váng trước mùi hương pheromone trào ra. Trước mắt tôi trở nên trắng xóa đến mức có cảm giác như mất ý thức trong giây lát. May mắn thay, người đàn ông vẫn đang nắm lấy cánh tay tôi nên tôi đã tránh được việc ngã xuống. Tôi cố gắng hết sức để lấy lại tinh thần và chớp mắt để cố gắng nhìn về phía trước.
Thật may là tôi đã liên tục uống thuốc ức chế một mình đề phòng bất trắc. Nếu tôi lơ là và không uống thuốc, thì có lẽ tôi đã bị phát hiện là omega rồi.
Cố gắng kìm nén trái tim đang đập điên cuồng, tôi không thể hít thở sâu được. Dù hít thở, đầu tôi cũng không tỉnh táo hơn mà mỗi lần như vậy tôi chỉ cố gắng không mất lý trí trước mùi hương pheromone nồng nặc. Cố gắng hít thở từng chút một, tôi cố gắng hết sức để xác nhận tình hình trước mắt.
Nơi họ kéo tôi vào là một đại sảnh đường khổng lồ. Đại sảnh có kích thước tương tự như nơi tôi đã đến ăn tối cùng Steward theo lệnh của thái tử vào ngày đầu tiên, và những tấm kính màu rực rỡ đủ màu sắc trang trí đầy các bức tường, lấp lánh chói lọi dưới ánh sáng của những chiếc đèn chùm khổng lồ treo khắp trần nhà.
Tấm thảm tinh xảo trải dưới chân tôi đã nuốt chửng tất cả tiếng bước chân, và trên những chiếc bàn đá cẩm thạch được đặt rải rác có rượu vang đỏ sẫm, bột và thuốc không rõ nguồn gốc vương vãi khắp nơi.
Dù đầu óc tôi có chút trì trệ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Kamar đang làm gì ở một nơi như thế này? Kỳ phát tình, họ nói là gây ra kỳ phát tình. Làm thế nào để làm điều đó? Họ nói rằng thuốc không có tác dụng với cực alpha, nhưng có thể tăng cường pheromone sao? Bằng cách nào?
“Điện hạ, ngài có ổn không ạ?”
Người đàn ông đứng đầu vội vàng đi tới và hỏi. Lúc đó tôi mới phát hiện ra anh đang nằm một mình trên một chiếc giường lớn cách đó không xa. Đồng thời tim tôi bắt đầu đập điên cuồng.
Kamar.
Tôi suýt chút nữa đã vô thức hít vào, nhưng tôi đã cố gắng kìm lại. Không chỉ có Kamar trên chiếc giường lớn đến mức cả phòng nghiên cứu của Steward có thể chứa được. Bên cạnh anh , người đang nằm tựa lưng vào chiếc gối hình trụ dài, có vài người hầu đang bận rộn di chuyển qua lại, rót rượu và dọn dẹp chăn gối.