Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Asgile đưa ly rượu do người hầu rót lên miệng và nuốt viên thuốc được đặt cùng với rượu. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi lời anh nói. Nhưng Asgile không dễ dàng mở miệng.
Haa…
Anh thở dài một tiếng mệt mỏi rồi dựa người lên gối và ngửa cổ ra sau. Nhìn thấy dáng vẻ uể oải của anh , tôi đã phải cố gắng hết sức để kìm nén thôi thúc muốn chạy đến ôm anh .
Đột nhiên, khi tôi nhận ra rằng một mùi hương khác lẫn vào mùi hương ngọt ngào ngột ngạt, Asgile mở miệng.
“Không có tác dụng mấy.”
Giọng nói chậm rãi trầm thấp đầy mệt mỏi. Anh giơ một tay lên xoa thái dương rồi nhắm mắt lại và nói tiếp.
“Những thứ tìm được từ phòng của Steward, không có gì sao?”
“Dạ…”
Người đàn ông ấp úng như thể đang bối rối, rồi nhanh chóng nói tiếp.
” anh ta đã mang hết tài liệu đi trước khi rời đi, nhưng chúng tôi đã đưa thằng trợ lý đến. Vì đã giúp anh ta trong thời gian qua nên chắc chắn nó sẽ biết gì đó. Đúng không?”
Đột nhiên anh ta quay lại nhìn tôi. Chính xác hơn, tôi giật mình trước ánh mắt trừng trừng của anh ta, và người đàn ông khác đang giữ tôi cho đến lúc đó đã cau có nói.
“Điện hạ, mạo muội xin nói, chúng tôi cũng đã tham gia vào nghiên cứu này. Chúng tôi nghĩ rằng ngài có thể tin tưởng chúng tôi và tiếp tục tiến hành… ”
Anh ta ngậm miệng lại với vẻ mặt đầy bất mãn. Có lẽ trong những lời anh ta nuốt vào có sự bất mãn ‘Tại sao ngài lại tin tưởng một lũ ngoại quốc hơn chúng tôi?’. Nhưng Asgile vẫn không có phản ứng gì đặc biệt trước lời nói của anh ta. Thay vào đó, anh hỏi người đàn ông đã báo cáo đầu tiên một câu hỏi khác.
“Còn omega nào khác không?”
“Dạ, chỉ có nhiêu đây thôi. Nhưng có thể tiêm thuốc kích thích để chiết xuất thêm pheromone.”
Ngay sau lời nói đó, tôi phát hiện ra hơn mười người đang ngồi quỳ đối diện với chiếc giường. Tất cả họ đều khỏa thân.
Omega.
Lúc đó tôi mới nhận ra danh tính của mùi hương yếu ớt lẫn trong mùi hương pheromone nồng nặc của Asgile. Đó là mùi hương pheromone của omega. Ngay sau đó, những người đàn ông đổ thuốc trên bàn vào ống tiêm rồi lần lượt túm lấy tay từng người và tiêm vào.
Sau đó, từng người một trong số những người bị tiêm gục xuống sàn và co giật. Mùi hương pheromone lẫn trong hương thơm của Asgile trở nên nồng nặc hơn. Người đàn ông tiêm cho người cuối cùng quay lại và báo cáo với Asgile.
“Với lượng pheromone này, tôi nghĩ rằng điện hạ sẽ phản ứng lại. Chúng tôi sẽ liên tục theo dõi tình trạng và đối phó trong quá trình.”
Lúc đó, một người đang quằn quại đau đớn một cách đặc biệt đã túm lấy chân người đàn ông. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy. Đôi mắt đã hoàn toàn mất hồn, nước dãi chảy ra từ khóe miệng và dương vật của anh ta cương cứng vì hưng phấn. Dịch nhờn chảy ra từ hậu môn đã làm ướt đẫm sàn nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, người đàn ông nhăn mặt và lắc chân để hất anh ta ra. Những omega ngã xuống sàn la hét và rên rỉ khi tự dùng tay ngoáy vào lỗ của mình. Nó quá kinh khủng và tàn khốc, nhưng chỉ có tôi là xao động. Tất nhiên, cả người đàn ông đang giữ tôi và tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng pha lẫn sự ghê tởm.
Đối với họ, omega không phải là người. Và khoảnh khắc họ biết rằng tôi là omega, tôi cũng sẽ trở thành một người giống như họ. Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
“…Ư…”
“Gì vậy?”
Vì không thể nhịn được và nôn mửa, người đàn ông kéo tôi đã hét lên và thả tôi ra. Nhờ đó, tôi mất hết sức lực ở đầu gối và ngã xuống, ngồi bệt xuống đó và nôn mửa nhiều lần. Nhưng vì đã lâu rồi tôi chưa ăn gì, nên thứ ra chỉ có dịch vị đắng ngắt và nước bọt lẫn trong đó. Ngay cả số ít đó cũng không ra được bao nhiêu mà chỉ có tiếng dạ dày đập vào thực quản.
Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, tôi ngẩng đầu lên và bóng dáng những người đàn ông đang nhìn tôi lờ mờ hiện lên trong tầm nhìn mờ ảo vì nước mắt. Một trong số họ tặc lưỡi rồi nhanh chóng nói với Asgile.
“Tôi không ngờ nó lại vô dụng đến vậy. Có lẽ thằng Mỹ đó đã vứt bỏ thằng nhãi này rồi trốn mất rồi thì sao? Chắc chắn là nó đã bỏ lại để đánh lạc hướng chúng ta.”
“Không, không phải vậy.”
Vì cổ họng vẫn còn đau rát nên giọng khàn khàn của tôi bị ngắt quãng khi phát ra. Tôi vội vàng phủ nhận, nhưng người đàn ông trừng mắt nhìn tôi và hét lên.
“Nếu không thì tại sao nó lại dùng một đứa như mày làm trợ lý? Một đứa gầy nhom như mày mà dám nôn mửa trước mặt điện hạ.”
Tôi không có gì để nói về điều đó. Nhưng tôi phải bảo vệ Steward.
“Steward, anh ấy không trốn. Bất đắc dĩ, vì có chuyện…”
“Vớ vẩn…!”
“Đủ rồi.”
Một giọng nói đột ngột chen vào giữa chúng tôi. Người đàn ông quay người lại, và tôi cũng ngạc nhiên mở to mắt. Thái tử Asgile đang nhìn chúng tôi. Miệng tôi khô khốc và tim tôi đập loạn xạ. Trong khi lo lắng chờ đợi, Asgile mở miệng trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
“…Về Steward, cậu có chắc không?”
Trong giọng nói trầm lặng không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào. Tôi muốn nuốt khan, nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là di chuyển yết hầu lên xuống một cách vô nghĩa.
“Vâng.”
Tôi khó khăn gật đầu và trả lời.
“Tôi tin Steward.”
Asgile im lặng một lúc. Đôi mắt anh ta nheo lại như thể đang cười, nhưng đó là tất cả. Nhìn tôi, người không thể hiểu được ý nghĩa của điều đó, Asgile ra lệnh.
“Tất cả ra ngoài đi. Chỉ để thằng nhãi này lại thôi.”
“Điện hạ?”
“Ngài đang nói gì vậy…! Làm sao chúng ta có thể tin tưởng thằng nhóc này!”
Sự náo động nổ ra khắp nơi. Tôi cũng bối rối, nhưng Asgile vẫn nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm và nói tiếp.
“Không phải các người đã kéo nó đến đây thay cho Steward sao? Hay là bây giờ, các người định đứng thành một đám ở đó và xem ta hút pheromone sao?”
Không nghi ngờ gì nữa, trong lời nói có lẫn sự chế giễu. Sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt anh khi anh nheo mắt và vặn vẹo khóe miệng. Những người đàn ông nhìn nhau với vẻ bối rối. Ra ngoài như thế này thì cảm thấy oan ức, ở lại thì có nguy cơ trở thành hành vi bất tuân lệnh.
“Chúng tôi vì lòng trung thành với điện hạ thái tử…”
Người đàn ông đứng đầu phản đối một cách yếu ớt. Nhưng đáp lại anh ta chỉ là nụ cười chế giễu của Asgile.
“Vậy thì, với lòng trung thành đó, các người đã làm gì cho đến bây giờ? Ha, những nỗ lực không có kết quả thì vô nghĩa.”
Nghe vậy, người đàn ông tên Haham không nói được gì. Những người đàn ông khác nhìn sắc mặt anh ta và ngập ngừng. Cuối cùng, Haham cúi đầu và rời khỏi vị trí. Anh ta cũng không quên trừng mắt nhìn tôi lần cuối. Những người đàn ông khác cũng ném cho tôi những ánh mắt dữ tợn rồi mới rời đi. Chẳng bao lâu sau cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng, và tôi bị bỏ lại cùng với Asgile trong mùi hương pheromone ngột ngạt
—————–
Trong sự im lặng tuyệt đối, tôi ngồi bệt xuống đó một mình. Tôi thậm chí còn không thể đoán được tại sao anh lại bảo chỉ để mình tôi lại. Tôi chỉ ý thức được mạnh mẽ mùi hương pheromone đang đè nặng lên toàn thân mình.