Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Tôi cố gắng kìm nén hơi thở có xu hướng trở nên nhanh hơn. Cẩn thận ngẩng đầu lên, tôi chạm mắt ngay với thái tử. Asgile dường như chưa bao giờ rời mắt khỏi tôi. Trái tim tôi rung chuyển vì bất an trước ánh nhìn trần trụi đó.
Ngoại trừ những omega, trong đại sảnh đường rộng lớn chỉ còn lại anh và tôi. Có hơn mười omega đang lăn lộn trên sàn nhà, nhưng tất cả họ đều không tỉnh táo. Sau khi thuốc hết tác dụng, họ có lẽ sẽ không nhớ gì về những gì đã xảy ra bây giờ.
Mùi hương pheromone nồng nặc của omega lẫn trong mùi hương pheromone mà thái tử đang tỏa ra làm tê liệt khứu giác của tôi. Toàn thân tôi run lên có lẽ là do tiếp xúc với pheromone của Kamar. Tôi cố tình nắm chặt tay. Cơn đau khi móng tay găm vào lòng bàn tay cho phép tôi giữ lại một chút lý trí. Trong lúc đó, Asgile, người vẫn im lặng cho đến bây giờ, cất tiếng.
“…Vậy, cậu có thể làm gì?”
Trong giọng nói bình tĩnh không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào. Tôi không thể biết liệu anh ta có thực sự tò mò, chế giễu tôi hay chỉ đơn giản là thăm dò. Tôi nuốt khan và khó khăn mở miệng. Đột nhiên tôi cảm thấy bối rối. Người tôi đang nhìn bây giờ là Kamar hay Asgile?
“Tôi, tôi chỉ… làm việc vặt thôi.”
Sau khi khó khăn thú nhận, đôi mắt của Asgile nheo lại. Có lẽ nào anh không tin tôi?
“Tôi chỉ làm những việc vặt vãnh hay dọn dẹp xung quanh… những việc như vậy thôi. Về nghiên cứu thì tôi không…”
Tôi sẽ không có gì để nói ngay cả khi anh truy hỏi thêm nữa. Anh im lặng theo dõi tôi, người đã thú nhận tất cả những sự thật đáng xấu hổ. Càng ngày càng khó cầm cự hơn trước sự im lặng tiếp diễn và mùi hương pheromone nặng trĩu. Tôi vội vàng nắm và thả tay ra để cố gắng tỉnh táo, rồi Asgile hỏi một cách chậm rãi.
“Kỳ lạ thật, những gì bác sĩ đó nói với ta hoàn toàn khác.”
“Vâng?”
Tôi giật mình hỏi thì anh lần đầu tiên nhếch mép cười chế giễu.
“Anh ta nói với ta rằng cậu là một người không thể thiếu trong nghiên cứu. Rằng cậu đang đóng một vai trò rất quan trọng.”
Nghe những lời đó, tôi không còn gì để nói. Tôi cảm thấy trái tim mình ấm áp vì biết Steward đã cố gắng vì tôi đến mức nào, nhưng đồng thời tôi cũng trở nên bất an hơn.
Không sao đâu, Steward không ở đây.
Nhưng nếu Steward thực sự quay lại, chẳng phải mọi chuyện sẽ bất lợi hơn sao?
Những suy nghĩ phức tạp lướt qua đầu tôi, rồi Asgile cười khẩy.
“Chỉ có thế thôi, nhưng bác sĩ đó đã cầu xin ta cho cậu đi cùng và sau đó đưa ra đủ loại lý do để giữ cậu lại sao.”
Tôi mở miệng, nhưng không có gì để nói nên chỉ há hốc miệng. Asgile như thể không mong đợi bất kỳ câu trả lời nào từ phản ứng của tôi và tiếp tục nói trong khi cầm ly rượu.
“Vậy mà lại bỏ mặc cậu và bỏ trốn, thật thú vị.”
Không giống như những lời nói, anh trông không hề thích thú chút nào. Tôi khó khăn vắt óc để nghĩ ra một lý do gì đó. Nhưng vì không nghĩ ra được gì nên tôi chỉ sốt ruột, rồi Asgile mở miệng trước.
“Khi ta du học ở Anh.”
Tôi bối rối chớp mắt trước chủ đề đột ngột thay đổi. Asgile đặt chiếc ly rỗng xuống và tiếp tục nói.
“Ta đã từng thấy những kẻ cùng loại với cậu. Đàn ông ôm đàn ông và khóc lóc, dang rộng hai chân.”
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại. Nhìn tôi như vậy, Asgile nói.
“Không phải omega, nhưng lại làm như vậy.”
Vẻ khinh miệt hiện rõ trên khuôn mặt cười khẩy của anh . Tôi câm lặng, chỉ biết nhìn anh . Phải mất thêm một lúc nữa tôi mới gắng gượng mở miệng, nhưng cần thêm thời gian nữa để cất lời.
“Tôi, tôi… không có quan hệ như vậy với Steward…”
Tôi khó khăn phủ nhận, nhưng Asgile không tin. Thay vào đó, anh bật ra một tiếng cười ngắn ngủi và trống rỗng, rồi chế nhạo tôi không thương tiếc.
“Không phải quan hệ gì cả mà lại cố gắng đưa cậu đến bên cạnh như vậy? Một người vô dụng như cậu, theo như lời cậu nói?”
“Chuyện đó…”
Tôi cũng không chắc về điều đó. Cho dù tôi chỉ nói rằng Steward đã quá tốt bụng, Asgile cũng sẽ không tin. Bản thân tôi cũng không biết tại sao anh ta lại tốt bụng với tôi đến vậy.
“Cậu có biết tại sao người đàn ông đó lại vội vã trở về Mỹ không?”
Asgile lại hỏi. Lần này tôi cũng không thể trả lời. Anh cười khẩy khi tôi chỉ lắc đầu, rồi lẩm bẩm như nói một mình.
“Cậu thật sự không biết gì cả.”
“…Tôi nghe nói là có chuyện gì đó gấp…”
Tôi khó khăn nói, Asgile im lặng nhìn tôi. Lòng tôi bỗng se lại. Tôi đã đoán rằng có một chuyện rất quan trọng đã xảy ra với Steward. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là một chuyện cá nhân mà anh ta không thể nói với tôi, và tôi cũng không cần phải nghe, nhưng có lẽ nào còn có một lý do nào khác?
“Cậu có thật sự nghĩ rằng người đàn ông đó sẽ quay lại không?”
Sự hoài nghi tràn ngập trên khuôn mặt của thái tử khi anh hỏi như vậy. Rõ ràng là Asgile không tin Steward, giống như những người đàn ông đã kéo tôi đến đây. Tôi ngập ngừng rồi trả lời.
“Nếu anh ấy không đến, tôi nghĩ chắc là có lý do gì đó không thể đến…”
“Hình như cậu tin người đàn ông đó lắm nhỉ.”
Tôi thận trọng hỏi trước lời nói của Asgile.
“Chẳng lẽ điện hạ không tin tưởng Steward sao…? Vì vậy ngài đã giao việc khám bệnh cho anh ấy…”
Asgile im lặng nhìn tôi. Có lẽ nào anh nghĩ rằng tôi đang bất kính? Tim tôi thắt lại, rồi anh đột ngột hỏi.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu ấy.”
“T, tôi sắp hai mươi mốt ạ…”
Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời, Asgile bật cười chế giễu và lắc đầu. Nhưng tôi nghĩ rằng anh đang bực mình. Tôi lo lắng trong lòng, Asgile nhúc nhích người.
Tôi giật mình quan sát, rồi anh vươn tay lấy một chai rượu vang đặt trên bàn gần đó và tự rót vào ly rỗng. Anh nuốt yết hầu một cách rõ rệt, rồi đặt ly xuống và quay lại nhìn tôi. Ngay cả trong tình huống pheromone của omega tràn ngập như thế này, Asgile vẫn mở miệng mà không hề lay chuyển.
“Nếu Steward quay lại, anh ta chắc chắn sẽ rất tò mò về tình hình hiện tại. Hãy nhìn cho kỹ và truyền đạt lại nguyên văn cho người yêu của cậu. Kết quả của lời đề nghị mà anh ta đã đưa ra.”
Tôi không thể tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng trước hết tôi phải nói ra. Tôi vội vàng phủ nhận.
“Steward không phải là người yêu của tôi.”
Asgile không nói gì cả. Anh chỉ liếc nhìn tôi rồi lại quay đi. Có lẽ nào anh không quan tâm? Hay là anh nghĩ rằng tôi đang nói dối?
Đừng phủ nhận mà.
Tôi khó khăn hít thở, cảm thấy ngực mình nghẹn ứ.
Kamar, xin đừng phủ nhận tình yêu của em.
Tôi vội vàng nhắm mắt rồi mở ra vì có cảm giác như mọi thứ trước mắt đang mờ đi. Mãi đến khi mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cảnh tượng lọt vào tầm mắt tôi là một chuyện mà tôi chưa từng tưởng tượng ra. Asgile túm lấy một trong số những omega đang bò lên giường và kéo anh ta lại gần.
Không thể nào.
Tôi kinh ngạc mở to mắt và chỉ biết nhìn anh . Trước mặt tôi, người mà toàn thân tôi cứng đờ không thể nhúc nhích, một omega đang vô cùng hưng phấn dang rộng hai chân và ngồi lên người Asgile. Giữa hai người hiện lên một dương vật to lớn đang cương cứng. Đó là của Asgile. Anh không chút do dự đâm cái dương vật đang cương cứng của anh vào.
“……!”