“Khụ… À, nhân tiện, bao giờ anh định nói chuyện thoải mái với tôi vậy? Đến lúc bỏ kính ngữ rồi chứ?”
“Ừm… không hiểu sao cứ thấy khó mà nói thân mật…”
“Hả?”
Nhìn mặt cậu vào gương đi. Cái mặt đó không phải kiểu dễ nói chuyện thân mật đâu. Tôi lẩm bẩm trong đầu, nuốt vội câu nói suýt thốt ra. Dù gì thì nói thế cũng hơi quá, thất lễ quá mà. Chẳng biết đáp sao, tôi cúi xuống nhấp ngụm cà phê đá. Vị lạnh trôi qua cổ họng, làm tôi sảng khoái hẳn.
“Không có gì. Giờ làm gì đây? Cậu có ý tưởng gì không?”
“Tôi thì làm gì với anh cũng được.”
Tôi không rành mấy trò giới trẻ bây giờ thích. Hớp ngụm cà phê cuối, tôi vắt óc nghĩ. Giờ chỉ nghĩ ra tiệm net hoặc quán nhậu. Karaoke thì tôi hát dở nên thôi. Hay gọi thêm Youngyoon nhỉ?
“Nếu được, tôi gọi thêm một đứa bạn nữa nhé?”
“Hả? Bạn… á? À, được, tôi không sao.”
Môi Doyoon khẽ giật giật. Thật sự ổn không vậy? Tôi liếc cậu ta, tay nghịch điện thoại. Cậu ta bảo được thì chắc được thôi.
[Đang làm gì?]
[Youngyoon: Chơi game]
[Tôi đang ở với PatchNotes, ông ra không?]
[Youngyoon: ? Gì thế?]
[Youngyoon: Sao lại đi với người lạ?]
[Youngyoon: Mày không phải Park Jungwoo đúng không?]
[Không lằng nhằng, ra thì ra, không thì thôi.]
[Youngyoon: Đi ngay, chờ ở tiệm thịt nướng.]
[OK]
“À, tôi cũng hơi nhạt nhẽo, nên nghĩ đông người chắc vui hơn…”
“…Hả?”
“À, người cậu cũng biết đấy. Hollister Ẩn Danh, nhớ không? Lúc đầu gặp đã bị tôi cho ăn combo skill. Tôi kể rồi mà, thằng đó là bạn cùng khóa đại học của tôi.”
Doyoon ngơ ngác, mắt đảo qua lại giữa điện thoại và mặt tôi. Sao thế? Nhút nhát à? Nghĩ lại thì tôi cũng ngại người lạ, chắc cậu ta cũng thế. Hay giờ nhắn Youngyoon đừng tới? Đang lưỡng lự cầm điện thoại, Doyoon cười gượng, nắm lấy tay tôi.
“Không, không sao. Không ngờ anh thân với Ẩn Danh thế.”
“Tôi cũng không biết nó là Ẩn Danh. Uống rượu với nhau mới phát hiện ra. À, nó hẹn ở tiệm thịt nướng, đi thôi. Cà phê uống hết chưa?”
“Rồi… Để tôi dọn cho. Đưa cốc đây.”
Doyoon nhận cốc nhựa từ tay tôi, mặt hơi đờ đẫn, mang cốc ra quầy. Hình như cậu ta ngại người lạ thật. Gọi Youngyoon là sai lầm à? Tại sợ hai người ngồi với nhau sẽ gượng, nên tôi muốn có người khuấy động không khí. Hay gọi thêm Năm Nghỉ Bảy Ngày luôn?
Ra khỏi quán, trên đường tới tiệm thịt nướng, tôi vẫn mải nghĩ. Một thằng hai mươi lọt giữa hai thằng hai lăm chắc kỳ lắm. Nhắn Năm Nghỉ Bảy Ngày cho chắc. Tôi liếc Doyoon, lén nhắn tin.
[Giờ tôi, PatchNotes với Ẩn Danh định đi ăn thịt nướng, ông có đi không?]
[Jung Taewon: Gì thế? Bộ ba siêu lầy luôn hả??]
[Jung Taewon: Đi ngay đây ^^]
Trả lời nhanh gớm. Biết thế gọi sớm hơn. Tâm trạng tôi phấn khởi hẳn, môi nở nụ cười toe toét.
“Sẽ ổn thôi.”
“Hả? Cái gì?”
“Không có gì.”
Tôi cười khẽ, ngân nga hát, Doyoon cũng cười dịu dàng, giục tôi đi nhanh. Chắc cậu ta cũng hào hứng. Chuyện Năm Nghỉ Bảy Ngày để làm bất ngờ vậy. Giữa lúc ba đứa đang gượng gạo, bạn thân xuất hiện “tada!” chắc sẽ vừa bất ngờ vừa nhẹ nhõm, đúng không? Tôi tự tin với ý tưởng này, chẳng nghĩ gì có thể đi sai hướng.
Cảm giác đắc ý, tôi xoa mũi, mong cả đám từng PK nhau chí chóe sẽ thành bạn tốt. Dù không có tôi, chắc họ cũng tự xử lý được. Nhưng rồi tôi nhận ra, đó là một sai lầm to đùng. Đây là đâu? Tôi là ai?
(3)
Xèo xèo. Lạnh toát. Mỡ heo bắn lên ngực, đau điếng. Thịt trên vỉ nướng xì xèo, mùi thơm lan tỏa, làm cái bụng rỗng cả ngày réo ầm ĩ đòi ăn.
“…”
“…”
“À… thịt chín rồi, ăn đi.”
“À, vâng.”
“Ừ, ăn đi. Trời, ngon thế!”
Mày cầm thịt đâu mà ngon? Chưa ăn mà ngon cái gì? Tôi dẫn Doyoon tới tiệm thịt nướng, Youngyoon đã đến trước, vẫy tay chào rôm rả. Tưởng không khí sẽ ổn, tôi thở phào. Ai ngờ ngay sau đó, hai thằng bắt đầu đấu mắt, làm tôi chỉ muốn ôm bụng khóc.
Youngyoon chào tôi thì vui vẻ, nhưng quay sang Doyoon thì hỏi “Ông là PatchNotes?” với ánh mắt săm soi từ đầu đến chân. Doyoon có vẻ bực, đáp lại “Ông là Ẩn Danh?” và lườm ngược. Từ đó, buổi ăn thịt nướng định vui vẻ bỗng thành thảm họa.
Dù đang nướng thịt, hai thằng vẫn đấu khẩu không ngừng. Về nhà cho rồi, tự dưng bày trò làm tôi khổ thế này. Đau bụng quá. Uống rượu chắc đỡ hơn, nhưng cả hai đều không uống được! Đúng là xui xẻo. Tôi gói miếng thịt trong rau diếp, lườm hai thằng vẫn đang lườm nhau, cố nặn nụ cười tươi.
“…Ăn đi chứ?”
“À, đang ăn, đang ăn.”
“Đừng có xạo, ăn đi.”
“Wow, thịt nướng ở đây ngon thật.”
“Cậu cũng chẳng ăn mà khen cái gì?”
“Không, tôi ăn rồi mà.”
Tôi vừa nói, chúng mới chịu ăn. Doyoon gắp thịt, mắt vẫn dán vào Youngyoon, nhai mà cứ như đang nhai cái gì khác. Lạnh lùng y chang vẻ ngoài của cậu ta.
‘Năm Nghỉ Mấy Ngày tới lẹ đi.’
Có cậu ta chắc lộn xộn này sẽ đỡ hơn? Tôi ngước nhìn trần nhà, nhớ lại mấy câu lầy lội của Năm Nghỉ Bảy Ngày ở buổi họp guild. Haha, không tệ hơn là may rồi. Tự dưng làm chuyện thừa, tôi day trán.
“Mắt hai người trao nhau nóng bỏng thế, yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”
“Cái gì kinh khủng vậy!”
“Không phải thế! Đừng hiểu lầm! Tôi…”
“Ồ, thế à?”
Tôi lườm hai thằng đang cuống quýt thanh minh, nhếch mép cười khẩy. Nụ cười hoàn hảo, đúng chuẩn châm biếm.
“Không phải thì bớt lườm nhau đi, ăn cơm cho đàng hoàng. Chưa nghe trước bàn ăn mà làm loạn là xui à?”
“Ờ… phải thế. Cô ơi, cho ba chai soju!”
“Gọi thêm bia đi.”
Thấy Youngyoon gọi rượu, tôi nhớ ra chuyện, gọi thêm bia. Nó lườm, ý hỏi gọi bia làm gì khi không uống. Tôi hất cằm về phía Doyoon, nói thẳng.
“Doyoon không uống được rượu. Không biết hôm nay cậu ấy có uống không, nên tôi gọi thêm bia.”
“…Không uống được? Với cái mặt đó?”
“Mặt tôi làm sao?”
Thôi đi. Hai người làm gì thế? Tôi chẳng hiểu sao lại thành ra thế này. Hai thằng gặp nhau lần đầu mà, sao cứ như sắp lao vào đánh nhau? Chúng nghiến răng, đấu mắt không ngừng. Tôi gắp miếng thịt, lầm bầm.
“Còn làm loạn lần nữa, tôi bỏ hai thằng về một mình.”
Cả hai khựng lại, cuối cùng chịu tập trung vào thịt.
“Wow, thịt ngon thật!”
“Quán này đúng chuẩn! Ẩn Danh ăn đi, đây.”
“Tôi đang ăn mà? Ông ăn nhiều vào.”
“Không phải trẻ con, làm gì thế?”
Miệng cười mà mắt chẳng cười. Chúng cố tình chọc tức tôi à? Haha, vậy tôi cũng không để yên. Tôi lườm lạnh, nhếch mép, khiến cả hai bắt đầu nhìn tôi dè chừng. Rồi chúng lại trao đổi ánh mắt, như thách thức tôi làm gì đó. Bộ tôi giống thằng ngốc à?
Soju và bia được mang ra. Tôi rót soju cho mình và Youngyoon, còn Doyoon thì rót đầy bia. Dù bực, tôi cũng không đến mức ép người không uống được uống soju.
“Rồi, uống rượu rồi nói chuyện thẳng thắn đi. Sao hai người gặp nhau là gây sự? Muốn đấu với tôi à? Hay bất mãn với tôi, người tổ chức buổi này, nên bày trò thế hả?”
“Không, không phải vậy!”
“Trời, tôi đâu nhỏ nhen thế.”
“Nhìn cả hai đã nhỏ nhen sẵn rồi, trả lời đàng hoàng đi. Không là tôi đập chai rượu vào đầu đấy.”
Nghĩ tôi không dám à? Ừ, không dám thật. Không phải vì gì khác, tại tiếc tiền bồi thường. Chắc hai thằng này không đòi tôi tiền, nhưng đời có chữ “nếu” bất ngờ. Tôi nheo mắt, ra hiệu trả lời ngay, Youngyoon thở dài, mở miệng.
“Không có gì đâu… Tôi chỉ không biết PatchNotes là người thế nào. Nên muốn thử xem cậu ta có tử tế không.”