Là Anh Đã Giết Chết Bias Của Tôi Đúng Không? - Chương 53

Chương 53

“Đi gây sự để thử lòng người, ai lại làm thế?”

“Thật sự xin lỗi. Cũng xin lỗi PatchNotes luôn. Tôi không có ý xấu đâu.”

“…Không sao. Có thể hiểu mà.”

Cả hai, dù vẫn hơi lấn cấn, nhưng trao nhau ánh mắt như thể đã phần nào thông cảm, rồi bắt tay. Cảnh này cứ như trong phim, kiểu hai gã đàn ông đánh nhau tơi bời xong quay ra kết nghĩa anh em. Rốt cục, cái màn đấu mắt lúc nãy là vì cái gì? Tự chúng nó hiểu nhau, còn tôi thì chẳng ai giải thích? Đồ khốn!

“Hừ, Moon Youngyoon, tăng tốc nữa là chết với tao.”

“Ơ, sao thế! Đang vui mà! Ê ê, Doyoon đúng không? Nhận ly của anh đi!”

“Vâng, hyung.”

Sau màn làm hòa và trao đổi ánh mắt, hai thằng khốn bỗng thân thiết như anh em, nâng ly chạm cốc, bỏ rơi tôi ngồi ngó. Hợp nhau quá, hợp đến mức đáng sợ. Tôi bắt đầu nghi ngờ, đây có thật là hai thằng vừa nãy còn lườm nhau cháy mắt không?

“Uống giỏi lắm! Đã thử soju pha bia chưa? Anh là bậc thầy pha soju bia đấy! Cô ơi, cho chai soda!”

“Soju bia mà pha soda á?”

“Uống nguyên chất thì đắng lắm. Pha theo tỷ lệ soju 1, soda 1, bia 2, ngon phải biết!”

“Ồ… Tôi chưa thử kiểu này bao giờ.”

Tôi ngồi đó, ánh mắt lo âu, nhìn hai thằng không biết uống rượu mà cứ nốc như đúng rồi. Cảnh này, chắc chắn hậu quả sẽ như chiến tranh.

“Áaaa! Trời, pha soda đúng ngon thật!”

“Đúng không? Uống trôi phết nhỉ? Nào, thêm ly nữa! Tiếp đi!”

“Cảm ơn hyung!”

Cả hai trông khoái chí, mặt mũi sáng bừng. Sáng đến mức cứ như mặt trời mọc ngay trước mắt tôi. Tốc độ uống còn nhanh hơn tốc độ gọi rượu mới. Đặc biệt, sau khi Youngyoon đổ bia vào pha soju bia, bốn chai bia đã bay biến đâu mất.

Youngyoon thì vốn thế rồi, nhưng còn Doyoon? Chẳng phải cậu ta tự nhận không biết uống? Hồi họp guild, vài cốc bia tươi là out ngay còn gì. Dù đã quá chén, hai thằng vẫn không dừng, như xe cứu hỏa lao qua đèn đỏ.

“Thế nên tao bảo! Thằng Chết Là Cái Chắc này, tao phải đập nó một trận!”

“Tôi làm gì đâu.”

“Jungwoo hyung… chỗ nào… mà đánh… được chứ…”

“Thế nên tao mới bảo! Tao không đánh là vì thế! Đánh là hôm sau Park Jungwoo… thành xác chết!”

“Dẹp đi.”

Tiền bồi thường hay gì cũng kệ, tao chỉ muốn đập cả hai thật. Tôi siết chặt nắm đấm, run lên vì tức, thì nghe tiếng chuông cửa. Hy vọng le lói, tôi ngoảnh lại. May quá, người bước vào là Năm Nghỉ Bảy Ngày, Jung Taewon.

Ban đầu, cậu ta thong dong bước tới bàn chúng tôi, nhưng vừa thấy Youngyoon và Doyoon say xỉn làm loạn, cậu ta khựng lại. Tay giơ lên định chào, nhưng nụ cười nhạt dần. Tôi nhìn cái cười đó là biết ngay. Thằng này định chuồn, để tôi ôm đống rắc rối này. Không để mày thoát đâu!

“Định… chuồn… hả?”

“Á! Ơ, tới hồi nào? Haha, tôi đi đâu mà đi. Mới tới mà!”

“Mới tới mà đã lùi bước? Muốn giống hai thằng kia không?”

“Ơ kìa! Lùi bước gì đâu! Oan uổng quá! Haha! Hahahaha!”

Cười giả lả, Jung Taewon ngồi xuống. Trái với dự đoán của tôi rằng cậu ta sẽ ngại, cậu ta lại càng lúc càng điên. Ban đầu còn ổn, cố uống ít, chỉ nhấp môi. Nhưng vấn đề là Youngyoon thuộc kiểu không bao giờ để người khác uống ít.

“Thằng… khốn…”

“Gừ gừ! Woof woof!”

“Hahaha! Nhìn nó kìa! Sủa như chó!”

“Gừrrrrrrrr!”

Youngyoon tu cả chai soju, khiến Jung Taewon, chưa đầy một tiếng đã hóa… chó. Tiếng gầm gừ đó là cái quái gì? Tôi nở nụ cười gượng, đứng dậy, thanh toán phần ăn, rồi lặng lẽ chuồn khỏi quán.

Nếu chỉ một trong ba thằng còn tỉnh, tôi đã không về một mình. Nhưng không thể khác được. Tôi không đủ sức lôi ba gã to xác về nhà. Tôi yêu bản thân hơn, thế thôi.

“Mấy thằng đó mai chắc chết vì nôn mửa.”

Khổ có một ngày thì tốt, nhưng với lượng rượu chúng nốc, chắc vài ngày mới hồi phục. Cầu chúc cho lũ không biết uống rượu được yên giấc. Ít ra, khi chúng còn nằm bẹp, tôi sẽ được yên tĩnh. Chơi game thôi.

(4)

[Whisper/Giỏi Chơi Hả > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Mày đúng là thằng khốn!]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Giỏi Chơi Hả: Cảm ơn]

Bạn cùng khóa, Choi Youngsoo, nhắn whisper. Chẳng có lý do gì đặc biệt… chỉ là tôi sợ để lũ say xỉn đó lại sẽ gây họa, nên trên đường về, tôi nhắn Youngsoo lo hậu quả.

[Whisper/Giỏi Chơi Hả > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Lần này tao ghi nợ đấy.]

[Whisper/Giỏi Chơi Hả > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Đồ vô lương tâm.]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Giỏi Chơi Hả: OK, cảm ơn]

Bình thường giao Youngyoon cho nó, nó chẳng nói gì. Nhưng lần này giao cả ba thằng, chắc hơi quá. Vài ngày trôi qua, cứ mỗi lần tôi online là nó nhắn chửi. Không online thì nó nhắn tin riêng, càm ràm.

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Giỏi Chơi Hả: Mua cơm cho tao.]

[Whisper/Giỏi Chơi Hả > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Mua thịt đi.]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Giỏi Chơi Hả: OK]

Tới đây thì chỉ là chuyện vặt, không có gì to tát. Làm nó khổ, mua cơm là lẽ thường. Nhưng vấn đề thật sự là cái này. Tôi nhìn dòng chat dưới góc màn hình, mặt tái mét, vuốt mặt.

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Hôm nay tôi mơ, anh đoán xem mơ gì không?]

Không muốn biết. Mơ gì của cậu tôi cũng không quan tâm.

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Trong mơ có anh đấy.]

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Vì thế hả? Hôm nay trời trong vắt luôn!]

Tôi chẳng đáp, ngoảnh ra cửa sổ. Qua tấm rèm, tuyết rơi dày đặc, mây xám phủ kín trời, gió rít từng cơn, che mờ mọi thứ, chỉ còn màu trắng của tuyết.

“Cậu tỉnh không đấy?”

Hôm nay có cảnh báo bão tuyết, mà bảo trời trong là sao? Cậu dựa vào cái gì?

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > PatchNotes: À, thế hả.]

Tôi muốn thêm “Rồi sao, muốn gì?”, nhưng cố kìm lại. May mà là chat, còn thời gian nghĩ. Nếu gặp ngoài đời mà cậu nói thế, chắc tôi đã chửi thẳng.

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Anh nấu mì gói ngon không?]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > PatchNotes: Có.]

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Tôi nấu mì dở lắm… Qua nhà anh ăn mì được không?]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > PatchNotes: Ăn mì cốc đi.]

Mì cốc chỉ cần đổ nước sôi, ba phút là xong, sao phải qua nhà người khác ăn?

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: ㅠㅠㅠㅠ]

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Thế anh thích món gì? Hàn, Trung, Tây?]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > PatchNotes: Cơm ăn một mình.]

[Whisper/PatchNotes > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: À, thế à…]

Đang nhấn skill đánh quái, whisper cứ liên tục hiện lên, làm tôi mệt mỏi. Cậu ta bị gì vậy? Thấy tôi đang trong dungeon mà cứ nhắn hoài. Khi người ta bận, không nhắn là phép lịch sự cơ bản trong game, đúng không?

Người hiểu chuyện mà làm thế, tôi vừa ngỡ ngàng vừa không đoán được cậu ta muốn gì. Gần đây cậu ta thân với mấy người trong guild, hay bị ai xúi? Xong dungeon, ra field, tôi nhắn ngay cho chị Beta.

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: Chị dạo này thân với PatchNotes đúng không?]

[Whisper/Beta > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Ủa? Ghen à?]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: ? Điên hả?]

Tôi nhăn mặt, bĩu môi, nhắn tiếp.

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: Thằng cha này chắc bị nhà chị dạy hư rồi.]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: Dạy gì?]

[Whisper/Beta > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Hahaha, sao? Nó nói gì?]

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: Y như hồi chị với mấy người spam whisper vì tôi không chơi cùng.]

Hồi đó khổ thật. Lúc đó chưa tách riêng cửa sổ chat whisper, nên tôi không thấy lệnh của party, suýt wipe đoàn. Đang giao dịch thì chat vớ vẩn tràn vào, không trả lời được đối tác, phải lướt chuột tìm tin nhắn.

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: Chị dạy nó đúng không? Cách làm tôi phát điên.]

[Whisper/Beta > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Hahaha, buồn cười vãi, nhưng không phải chị đâu!]

“…Không phải?”

Vậy ai dạy thằng cha này mấy trò vớ vẩn? Ngoài chị Beta, ai rảnh mà làm thế?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo