Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 18

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 18

Khi Sun Woo tỉnh dậy lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển màu đỏ rực của ráng chiều.

“Đói quá…”

Có phải vì trong bụng đang phải nuôi thêm một sinh linh khác không mà mỗi lần mở mắt ra, cậu lại cảm thấy cơn đói dồn dập kéo đến? Sun Woo vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm than thở, rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Cậu cần phải ăn gì đó.

“Cậu Choi Sun Woo, cậu đã tỉnh rồi sao?”

“Úi!”

Sun Woo giật mình hét lên khi bất ngờ nghe thấy một giọng nói vang lên từ đâu đó. Trước mắt cậu là một người phụ nữ trong bộ vest đứng tựa vào cửa, với nụ cười nhẹ nhàng và đầy dịu dàng. Cô có vẻ ở độ tuổi cuối 30 hoặc đầu 40.

“Ôi trời, chắc tôi đã làm cậu giật mình rồi. Thành thật xin lỗi.” Cô nhanh chóng cúi đầu, nét mặt hiện rõ sự áy náy.

Sun Woo đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch. 

“Không sao đâu. À… xin lỗi, cô là ai vậy?”

“À, tôi là Baek Soon Hee, quản gia của nhà này, tôi chịu trách nhiệm quản lý mọi việc. Cậu cứ gọi tôi là quản gia Baek.”  

Người phụ nữ cung kính giới thiệu, không quên cúi chào. Quản gia ư? Đây đúng là một công việc chỉ có ở những căn biệt thự xa hoa.  

Dù sao thì với một nơi như nhà của Kang Jin Wook, có quản gia cũng là điều hợp lý.  

“À, vâng… Tôi là Choi Sun Woo.” Sun Woo cúi chào đáp lễ, nhưng trong lòng cũng không khỏi băn khoăn liệu mình có đang làm đúng không.

“Vâng, cậu Choi Sun Woo. Tôi đã được giám đốc thông báo. Cậu sẽ ở đây từ hôm nay. Nếu có bất kỳ nhu cầu hoặc yêu cầu gì, hãy cứ nói cho tôi.” Quản gia Baek mỉm cười dịu dàng, ánh mắt không hề gợn sóng.

“Cô ở đây từ nãy giờ sao?” Sun Woo thầm hỏi liệu người này có đứng canh cửa suốt thời gian cậu ngủ không.

“Tôi nghe nói cậu không được khỏe, nên ở đây để đề phòng có chuyện gì xảy ra.” Quản gia Baek trả lời vẫn với chất giọng lễ độ.

“À… Cảm ơn cô.”

Sun Woo cười gượng, cảm giác có chút bối rối. Ban đầu, cậu từng nghĩ rằng quản gia Baek chỉ nghe theo lệnh của Kang Jin Wook, có mặt ở đây để theo dõi không cho cậu trốn thoát.

“Cậu đã nghỉ ngơi đủ chưa? Có cảm thấy đau ở đâu không? Có cần gì không mà phải ra ngoài như thế?” Quản gia Baek hỏi với giọng điệu ân cần, ánh mắt hiện lên sự quan tâm chân thành.

“À không sao, tôi chỉ… thấy hơi đói thôi.”

Sun Woo cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nghe những câu hỏi quan tâm ấy. Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy đói bụng và nghĩ rằng mình có thể tự vào bếp tìm thức ăn. Nhưng không ngờ lại có người chờ sẵn ở đây.

Nghe vậy, ánh mắt quản gia Baek bỗng mở to đầy ngạc nhiên.

“À, vậy thì tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho cậu ngay lập tức. Xin cậu hãy đợi một chút, tôi sẽ quay lại sớm thôi.”

Quản gia Baek cúi đầu thật sâu, rồi nhanh chóng rời đi, khiến Sun Woo cảm thấy càng thêm lúng túng.

“Thật sự không cần phải phiền như vậy đâu… Tôi có thể tự ra bếp mà.”

“Vậy thì để tôi dẫn cậu đi.” Quản gia Baek nói.

Sun Woo vội vã xua tay, muốn ngăn cản nhưng quản gia Baek vẫn mỉm cười và kiên quyết dẫn đường.

Sun Woo lặng lẽ bước theo, cảm giác như một đứa trẻ lạc lối trong khách sạn sang trọng với những hành lang dài, mỗi cánh cửa đều đóng kín. 

Ánh mắt cậu chợt bắt gặp khe cửa hé mở, bên trong hiện ra những chiếc giường và tủ, gợi lên hình ảnh của những phòng dành cho khách lưu trú tạm thời.

Sau một hồi đi bộ dài, họ cuối cùng đến một phòng ăn rộng lớn, không kém phần lộng lẫy so với phòng khách mà Sun Woo đã thấy khi mới đặt chân đến đây.

Chiếc bàn dài đủ cho mười hai người ngồi, được bài trí thanh lịch và sang trọng, không khác gì một nhà hàng Pháp đẳng cấp. Mỗi chi tiết trong căn phòng đều toát lên vẻ xa hoa, từ ánh sáng dịu dàng của đèn chùm cho đến những tấm thảm lót sàn tinh xảo.

“Mời cậu ngồi xuống đây.” Quản gia Baek nói, chỉ về phía chiếc ghế đối diện với cửa sổ, nơi có thể nhìn thẳng ra ánh hoàng hôn đỏ rực. Sun Woo liếc mắt nhìn quanh rồi từ từ ngồi xuống ở một đầu bàn.

Chiếc ghế lớn và êm ái đến mức khiến cậu cảm thấy hơi lúng túng. Đối với cậu, chỉ cần một chiếc bàn nhỏ trong bếp là đã đủ, không cần gì quá xa hoa như thế này.

“Cậu có muốn dùng món gì đặc biệt không?” Quản gia Baek hỏi, với nụ cười nhã nhặn.

“À… Nếu có thể, tôi muốn một ít trái cây và salad,” Sun Woo đáp, ánh mắt dò xét xung quanh để che giấu sự ngượng ngùng. Đột nhiên, cậu chợt nghĩ đến một điều khác, liền lên tiếng hỏi thêm.

“À, giám đốc không có ở đây sao?”

“Vâng, giám đốc nói hôm nay sẽ về muộn. Cậu cứ dùng bữa trước đi.”

Quản gia Baek mỉm cười, dường như cô nghĩ rằng Sun Woo muốn đợi Kang Jin Wook trở về mới bắt đầu ăn. Tuy nhiên, Sun Woo hỏi về sự vắng mặt của Kang Jin Wook không phải vì lý do đó. Cậu chỉ tò mò xem hắn đi đâu, khi cậu lại phải ở đây một mình.

“À không… chỉ là dạ dày tôi hơi khó chịu. Tôi nghĩ ăn trái cây và salad thôi là được rồi.” Sun Woo ngập ngừng đáp, cố gắng không nhắc đến chuyện mình đang mang thai.

“Dạ dày khó chịu sao?” Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, khiến Sun Woo giật mình và quay lại. Đứng trước cửa là Kang Jin Wook, rõ ràng quản gia bảo hắn sẽ về muộn.

Kang Jin Wook đứng ở cửa phòng ăn, cao lớn và mạnh mẽ trong bộ vest đen lịch lãm, tay khoanh trước ngực. Sự hiện diện của hắn tỏa ra một áp lực đáng sợ, mái tóc gọn gàng, không một sợi rối bời càng làm nổi bật vẻ ngoài sắc lạnh của hắn. Sun Woo không khỏi nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng.

“Giám đốc về rồi.” Quản gia Baek nhanh chóng tiến lại gần, cúi đầu chào một cách kính cẩn.

Kang Jin Wook không thèm liếc nhìn quản gia Baek, mà bước thẳng về phía Sun Woo đang ngồi. 

“Chỉ là… tôi vừa mới tỉnh dậy thôi mà.” Sun Woo ngập ngừng giải thích, nhưng ngay khi câu nói vừa dứt, một tiếng bụng đói ùng ục vang dội trong không gian yên tĩnh.

“Ôi trời ơi!” Sun Woo nhìn xuống bụng mình, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cơn đói đã khiến cậu không thể giấu được sự ngượng ngùng. 

Khoảnh khắc đó, khóe môi của Kang Jin Wook khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhưng đầy châm chọc.

“Bụng của cậu thì đâu có biểu hiện thế nhỉ?” Hắn nói, giọng điệu lơ đãng nhưng không thể không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của hắn.

“…..”

Sun Woo trừng mắt nhìn Kang Jin Wook với vẻ không mấy thiện cảm. Giờ đây, cậu không còn là cấp dưới của hắn nữa, nên không còn lý do gì để sợ hãi.

“Vậy thì cho tôi thêm vài món không quá nặng mùi, không quá kích thích vị giác nữa nhé.” Sun Woo nói với một giọng điệu kiên quyết nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Sun Woo lại cúi mắt xuống, bổ sung thực đơn một cách ngoan ngoãn. Trong lòng âm thầm cầu nguyện rằng mình sẽ không cảm thấy buồn nôn khi thức ăn được bày ra trước mặt. 

Cậu đã đủ bị hiểu lầm là đang ốm rồi, nếu còn nôn thêm nữa thì chẳng biết hắn sẽ nghĩ gì tiếp theo. Sự lo lắng khiến Sun Woo cảm thấy căng thẳng, không muốn tạo thêm lý do để bị đánh giá hay châm chọc.

“Vâng, xin hãy đợi một lát.”  

Quản gia Baek kính cẩn đáp rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.  

“Nghe nói anh về muộn mà? Không có việc gì làm sao?”  

Khi chỉ còn lại hai người, Sun Woo ngước lên nhìn Kang Jin Wook trước mặt, giọng điệu đầy châm chọc.  

“Giờ anh không còn là sếp nữa chứ gì?”  

“Phải.”  

Sun Woo đáp thẳng thừng, khiến khóe môi Kang Jin Wook lại nhếch lên một cách khó chịu. Một nụ cười đầy tính khiêu khích hiện rõ trên đôi môi hắn.  

“Nhưng tôi vẫn chưa xử lý đơn từ chức của cậu mà.”  

Đúng như cậu lo lắng, từ miệng Kang Jin Wook phát ra câu nói không mấy dễ chịu.  

Cái gì? Sao hắn vẫn chưa xử lý đơn?  

“Cậu bỏ trốn trước khi tôi kịp giải quyết còn gì?”  

Thấy Sun Woo trợn tròn mắt nhìn mình, Kang Jin Wook thản nhiên trả lời, như thể hắn hiểu hết suy nghĩ của cậu. Nhưng cái đó với chuyện xử lý đơn từ chức thì liên quan gì nhau chứ!  

Nhìn biểu hiện đầy kinh ngạc của Sun Woo, Kang Jin Wook lại nở một nụ cười giễu cợt.  

“Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay.”  

“Bệnh viện? Để làm gì?”  

“Để kiểm tra xem cậu đau ốm gì. Sẽ làm xét nghiệm từ đầu đến chân, xem thử cần điều trị thế nào cho phù hợp.”  

Những lời của Kang Jin Wook rơi xuống tai Sun Woo như một cú sét đánh ngang tai.  

“Không… không cần đâu!”  

Sun Woo bối rối đến mức nói lắp bắp.  

“Không cần cái gì chứ. Tôi phải biết chính xác cậu bị bệnh gì, tình trạng thế nào. Vì thế, đừng có nói nhiều nữa, đi bệnh viện ngay.”  

Kang Jin Wook nhìn chằm chằm vào Sun Woo với ánh mắt sắc lạnh.  

“Không cần thật mà! Tôi không có ý định đi khám gì cả! Làm ơn, hãy mặc kệ tôi đi.”  

Nhưng Sun Woo không thể nhượng bộ. Đi bệnh viện sao? Khám xét nghiệm sao?  

Như vậy thì việc cậu mang thai sẽ bị lộ mất. Đó là điều mà Sun Woo nhất quyết không thể để xảy ra.  

Thật kỳ lạ, tại sao anh ta không quan tâm đến nhân vật chính mà lại cứ dính lấy mình?  

Dù Sun Woo đang lo lắng không yên, Kang Jin Wook vẫn giữ vẻ lạnh lùng khi tiếp tục nói:

“Choi Sun Woo.”

Giọng hắn lạnh lẽo và đầy đe dọa, như thể muốn nuốt chửng cậu. Ánh mắt hắn sắc lạnh, khiến Sun Woo cảm thấy áp lực. Nhưng lần này, cậu quyết không lùi bước. Sun Woo nhìn thẳng vào hắn, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm cách để tránh việc phải đi bệnh viện cùng hắn. Phải làm thế nào để hắn bỏ cuộc?

“Vậy cậu nói đi. Rốt cuộc cậu bị bệnh gì?” Kang Jin Wook hỏi, sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.

Vấn đề lớn nhất hiện giờ chính là việc Kang Jin Wook tin rằng cậu mắc bệnh nan y. Để xin nghỉ việc, Sun Woo đã cố ý không làm rõ hiểu lầm này. Cậu nghĩ chẳng ai nỡ giữ lại một người đang mắc bệnh hiểm nghèo làm việc. Nhưng hóa ra, đó là một suy nghĩ sai lầm. Không hiểu sao Kang Jin Wook lại có ý định giữ cậu bên cạnh bằng mọi giá.

“Chỉ tại cái hôm gặp ở lan can… đúng là xui xẻo.” Sun Woo nghĩ lại, tự trách mình. Cậu chỉ muốn đi dạo vì ăn no quá không ngủ được, không ngờ lại gặp phải hắn vào đúng thời điểm đó, dẫn đến sự hiểu lầm này.

Nghĩ lại, có lẽ việc nói rõ mình không mắc bệnh nan y sẽ tốt hơn. Sun Woo lặng lẽ suy nghĩ. 

‘Mình có những triệu chứng như buồn nôn, chán ăn và dễ ngất xỉu… Bệnh nào có thể giống thế nhỉ?’ Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng từ những cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc. Dù không nhớ rõ cuốn nào, nhưng điều đó lúc này không quan trọng!

“Viêm loét dạ dày!” 

Sun Woo kêu lên với vẻ phấn khởi. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tìm được lý do hợp lý, giọng nói của cậu cũng trở nên vui vẻ hơn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo