Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 17
Kang Jin Wook không thể lý giải tại sao mình cứ bận tâm đến Choi Sun Woo.
“Gì chứ? Quan tâm ư?”
Không thể nào. Nếu là trước đây thì còn có thể, nhưng bây giờ thì chẳng còn chút cảm xúc nào nữa rồi.
Kang Jin Wook cảm thấy thay vì bận tâm đến những điều không đáng, hắn nên tìm hiểu xem Sun Woo nghĩ gì trong đầu.
‘Đúng rồi, đó mới là lý do đúng.’
Thật ra từ lúc Choi Sun Woo bất ngờ xuất hiện và tự nhận mình là thư ký, Kang Jin Wook đã không ưa rồi.
Vì hắn biết rõ có ai đó âm thầm sắp đặt tình huống này.
Nghĩ đến việc Choi Sun Woo đồng ý với chuyện đó, hắn càng bực bội hơn.
“Thật ra tôi và anh cũng chẳng cần phải dây dưa với nhau đâu, phải không?” – Choi Sun Woo buông một câu như gió lạnh, cắt đứt những dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong tâm trí Kang Jin Wook.
Kang Jin Wook ngẩn người, ánh mắt lạc lõng khi nghe câu nói đó: “Cậu nói gì cơ?”
“Vâng. Anh Kang Jin Wook, anh và tôi. Chúng ta đâu phải là gì của nhau” – Choi Sun Woo đáp lại, với một giọng điệu rõ ràng chứa đầy sự khó chịu. Cái vẻ cẩn trọng, dè chừng mà trước đó cậu thể hiện giờ đã biến mất, thay vào đó là một thái độ hoàn toàn khác biệt.
“Không phải không có mối quan hệ gì đâu” – Kang Jin Wook nhấn mạnh, cố giữ vững lòng kiên nhẫn.
“Quan hệ gì cơ?” – Choi Sun Woo phản bác. “Chỉ là sếp và nhân viên thôi sao?”
Sun Woo khẽ cười khẩy. Mặc dù trong nguyên tác, thư ký Choi từng thích Jin Wook đến mức theo dõi hắn, nhưng đối với cậu, Kang Jin Wook chỉ là sếp cũ.
Nếu phải thêm vào, hắn chỉ là một nhân vật nguy hiểm, có thể loại bỏ mình bất cứ lúc nào.
“Chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc khi tôi nộp đơn thôi việc rồi sao?”
“Không chỉ có chuyện đó đâu.”
Hả? Còn chuyện gì nữa chứ? Sun Woo tỏ ra bối rối. Kang Jin Wook nhìn chằm chằm vào cậu.
“Chúng ta đang chuẩn bị kết hôn. Là vị hôn thê của nhau. Cậu không biết sao?”
Kang Jin Wook nhấn từng chữ một khi nói ra từ “vị hôn thê.”
“Gì cơ?”
Sun Woo thảng thốt, giọng hét lên đầy ngạc nhiên và giận dữ. Cậu bật dậy khỏi ghế, cơn sốc làm tim cậu đập thình thịch, không thể tin vào những gì vừa nghe.
“Anh nói linh tinh cái gì thế!”
Thậm chí, cậu còn lỡ miệng nói chuyện trống không với Kang Jin Wook.
“A, cậu mất trí nhớ nên không biết điều này sao?”
Kang Jin Wook khoanh tay, nói với giọng mỉa mai.
“Cậu đã nói đi nói lại điều đó nhiều lần mà, rằng tôi là vị hôn thê của cậu.”
“Không, làm gì có chuyện vô lý như vậy…”
Đầu Sun Woo rối tung. Đây hoàn toàn không phải nội dung trong tiểu thuyết gốc.
Sun Woo cố gắng hồi tưởng lại tất cả những chi tiết của nội dung gốc. Cậu đã dành cả hai tuần để làm việc chặt chẽ cùng với tác giả, đến mức mỗi chi tiết của câu chuyện vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Tuy nhiên, không có bất kỳ thông tin nào trong nguyên tác cho thấy rằng Choi Sun Woo là vị hôn thê của Kang Jin Wook.
‘Nếu có, thì đó đâu phải là vai phụ nữa!’
Nếu thực sự có một câu chuyện quan trọng như vậy, thì nhân vật đó không thể chỉ là một vai phụ mờ nhạt.
Chắc chắn cậu ta sẽ phải đảm nhận một vai trò quan trọng hơn nhiều trong câu chuyện.
Ít nhất, cậu ta sẽ không chỉ là một nhân vật xuất hiện chớp nhoáng trong vài dòng mô tả rồi biến mất.
“Hả?”
Khoan đã. Mình vừa nghĩ gì vậy?
‘Vai phản diện chính!’
Khi từ này lướt qua đầu, Sun Woo có cảm giác như vừa bị ai đó đập mạnh vào gáy.
Đột nhiên, một điều mà cậu đã quên từ lâu bỗng hiện lên trong tâm trí.
‘Chẳng lẽ… mình đã xuyên vào phiên bản trước khi tiểu thuyết được sửa đổi?’
Sun Woo cố gắng nhớ lại bản thảo trước khi tác giả chỉnh sửa tiểu thuyết lần cuối.
Và cuối cùng, cậu cũng nhớ ra rằng nguyên mẫu của Choi Sun Woo trong nguyên tác trước khi chỉnh sửa đã khác.
‘Đúng vậy. Thế thì mới hợp lý chứ… Trước khi tiểu thuyết được chỉnh sửa, Choi Sun Woo là vị hôn thê của Kang Jin Wook mà.’
Đúng thật. Ban đầu, tác giả đã thiết lập cho thư ký Choi là vị hôn thê của Kang Jin Wook. Chính xác hơn thì đó là một cuộc hôn nhân do người lớn tự ý sắp đặt, trong khi Kang Jin Wook chẳng hề có quyền lên tiếng.
Chủ tịch Kang, cha của Kang Jin Wook, đã dựa vào một lời hứa giữa các bậc tiền bối để đưa thư ký Choi vào vị trí làm việc bên cạnh Jin Wook. Đây không chỉ là một sự sắp đặt trong công việc mà còn là một cách để tăng cường mối quan hệ giữa hai gia đình, đồng thời giúp Choi Sun Woo học hỏi và trưởng thành trong môi trường này.
Tuy nhiên, khi tác giả nhận ra rằng vai trò của Choi Sun Woo có thể trở nên quá quan trọng và ảnh hưởng lớn đến diễn biến của câu chuyện, nên đã quyết định chỉnh sửa nội dung trước khi tiểu thuyết được công bố. Choi Sun Woo từ một vai phản diện phụ đã trở thành một nhân vật phụ mờ nhạt, không còn giữ được sự quan trọng như trước.
‘Khoan đã, vậy từ giờ sẽ thế nào đây?’ – Sun Woo cảm thấy tâm trạng mình rối bời khi nghĩ đến tương lai. “Nguyên tác trước khi chỉnh sửa đã diễn ra như thế nào nhỉ?”
“Ư…” – Sun Woo thở dài, tâm trạng nặng nề khi đối mặt với một thực tế mới mà cậu phải đối diện và tìm cách thích ứng.
Đột nhiên, cơn đau bụng ập đến khiến Sun Woo cảm thấy như mình đang bị dồn ép bởi quá nhiều thông tin.
“Choi Sun Woo!”
Khi thấy Sun Woo ôm bụng cúi xuống, Kang Jin Wook, vốn đang quan sát với vẻ mặt nghi ngờ, đột nhiên hốt hoảng chạy đến. Gương mặt Sun Woo tái nhợt như không còn chút máu nào.
“Cậu bị sao vậy?”
Kang Jin Wook hỏi với giọng nghiêm khắc. Nhưng Sun Woo không thể trả lời, cơn đau từ bụng cứ tiếp tục hành hạ cậu.
“Bụng, bụng tôi…”
Khi Sun Woo ôm lấy bụng, gương mặt Kang Jin Wook ngay lập tức nhăn lại đầy lo lắng. Không chần chừ, hắn liền bế thốc Sun Woo lên trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Một tay Jin Wook nâng đỡ bắp đùi của cậu, tay còn lại vững vàng giữ lấy lưng cậu
Nếu tỉnh táo, chắc chắn Sun Woo sẽ chết điếng vì tư thế bế như công chúa này, nhưng lúc này cậu không còn tâm trí để quan tâm đến điều đó.
Kang Jin Wook bế Sun Woo một cách nhẹ nhàng, bước vào sâu trong ngôi nhà. Ở cuối hành lang, có vài phòng khách được chuẩn bị sẵn cho khách.
Kang Jin Wook đưa Sun Woo vào căn phòng đầu tiên và tiến thẳng đến giường.
“Tôi sẽ gọi bác sĩ. Cậu cố chịu đựng một chút.”
Kang Jin Wook đặt Sun Woo xuống giường và nhìn cậu với vẻ mặt cứng đờ.
“Không! Tôi ổn rồi. Tôi ổn mà.”
Trước khi Kang Jin Wook kịp quay lưng đi, Sun Woo vội vàng gọi hắn lại.
Bác sĩ ư? Đừng đùa với tôi!
“Trông cậu không có vẻ gì là ổn cả.”
Kang Jin Wook không hài lòng nhìn Sun Woo, người vẫn còn đang tái nhợt và ôm bụng.
“Tôi chỉ đau bụng một chút thôi. Nghỉ ngơi sẽ ổn mà.”
“Cậu… Thôi được rồi. Vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Kang Jin Wook định nói gì đó nhưng rồi dừng lại. Giữ người bệnh lại cũng chẳng có ích gì.
Sun Woo ngạc nhiên khi thấy Jin Wook, người thường hay quát tháo, nay lại dễ dàng để cậu nghỉ ngơi.
“Vâng.”
Nhưng mà, nếu được nghỉ ngơi thì tốt. Mình cũng có nhiều chuyện cần suy nghĩ.
Sun Woo nhanh chóng nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Kang Jin Wook đang dò xét trán và má mình, nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng.
Một lát sau, tiếng cửa đóng lại. Sun Woo tiếp tục giả vờ ngủ thêm một lúc nữa rồi mới từ từ mở mắt. May mắn thay, Kang Jin Wook đã rời đi.
Sun Woo thở dài, ngồi dậy và tựa vào đầu giường. Lúc nãy bụng mình đau như có ai vặn xoắn, nhưng giờ thì đã ổn hơn.
“Hãy suy nghĩ lại xem…”
Sun Woo bắt đầu xoa bụng và suy nghĩ về nguyên tác trước khi được chỉnh sửa.
“Vì sao nhỉ?”
Sun Woo vừa nghĩ lại nguyên tác, vừa nhẹ nhàng xoa bụng. Có điều gì đó dường như sắp hiện lên trong trí nhớ, nhưng lại không thể nắm bắt được.
“À…!”
Cậu đã nhớ ra!
“Là do muốn làm suy yếu quyền lực của giám đốc Kang.”
Kang Jin Tae, anh cả của Kang Jin Wook, đã bị tước quyền thừa kế tập đoàn vì năng lực không thể sánh được với người em trai là một Alpha cực mạnh.
Jin Tae cũng là một Alpha, nhưng dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào vượt qua được gen vượt trội của Kang Jin Wook, người mạnh mẽ hơn anh ta nhiều lần.
Với tâm trạng uất ức, Jin Tae đã nghĩ đến một kế hoạch mưu mô: gán ghép em trai mình với một Beta như Sun Woo, theo lời gợi ý của chính cha cậu.
Mục đích của Jin Tae không gì khác ngoài việc chế giễu em trai mình bằng cách cho anh ta kết hợp với một Beta không thể mang thai, nhằm chứng minh rằng Kang Jin Wook hoàn toàn kém cỏi hơn mình.
“Kang Jin Tae thật sự quá nhỏ nhen.”
Dù sao thì đó cũng là em trai mình, tại sao có thể làm thế chứ. Nhưng bây giờ thì Sun Woo đã hiểu lý do tại sao Kang Jin Wook và những người xung quanh lại có những hành động như vậy.
Kang Jin Wook đã không hài lòng khi phải tiếp nhận một Beta do sự sắp đặt của cha và anh trai.
“Chắc không chỉ là không hài lòng. Anh ta hẳn là muốn loại bỏ mình luôn.”
Tuy nhiên, dù có quyền lực đến đâu, Kang Jin Wook cũng không thể chống lại chủ tịch Kang, người đang nắm quyền kiểm soát tập đoàn Tae Sung.
Có lẽ đó cũng là lý do tại sao những nhân viên trung thành nổi tiếng của phòng thư ký lại xa lánh và bắt nạt Sun Woo. Họ biết chuyện này và không muốn cậu tồn tại ở đây.
“Vậy đó có phải lý do mà anh ta cứ cố giữ mình lại khi mình xin từ chức không?”
Sun Woo vừa nghĩ vừa khẽ nghiêng đầu. Chỉ riêng lý do đó dường như vẫn chưa đủ để giải thích tất cả.
Có lẽ còn lý do nào khác đằng sau nữa.
“Nếu mình hỏi thì chắc chắn hắn cũng sẽ không nói đâu, phải không?”
Sun Woo lại thói quen xoa bụng, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ đang lộn xộn trong đầu rồi nằm xuống giường. Có lẽ vì đã cố gắng suy nghĩ quá nhiều, cậu cảm thấy đầu mình nóng bừng lên.
‘Đừng cố quá. Cố quá sẽ không tốt.’
Ban nãy, chỉ vì suy nghĩ quá nhiều mà bụng mình đã đau nhói lên rồi còn gì.
Bây giờ cảm giác đã ổn hơn, cậu mới cảm thấy yên tâm.
“Xin lỗi con, ba sẽ cẩn thận hơn.”
Sun Woo thì thầm xin lỗi đứa bé trong bụng và nhắm mắt lại.
Vì cậu đã hiểu phần nào lý do đằng sau mọi chuyện, nên những điều còn lại có thể để sau khi nghỉ ngơi, cậu sẽ tiếp tục suy nghĩ kỹ càng hơn.
Có lẽ vì đã trải qua một buổi sáng đầy biến cố, từ dậy sớm đi dạo, bị lôi kéo, tức giận rồi tranh cãi… mà cơn buồn ngủ đã ập đến nhanh chóng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.