Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 20
“Anh có quan hệ gì với bệnh nhân?”
Han Soo Jin hỏi Kang Jin Wook bằng một giọng điệu nghiêm túc và thăm dò.
“Chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
Tuy nhiên, người trả lời không phải là Kang Jin Wook mà là Sun Woo. Ánh mắt của Sun Woo nhìn Kang Jin Wook như muốn nói: “Chúng ta chẳng là gì của nhau cả.”
Nhận thấy ánh mắt của Sun Woo, Kang Jin Wook nhíu mày, còn ánh mắt của Han Soo Jin bỗng lóe lên sự tò mò. Dù cô chưa hoàn toàn hiểu rõ mối quan hệ giữa Sun Woo và Alpha này, Han Soo Jin vẫn biết rõ người đàn ông trước mặt mình là ai. Không thể phủ nhận rằng, tại Hàn Quốc, chỉ có vài người không biết Kang Jin Wook – Giám đốc điều hành của Tae Seong Construction, tập đoàn số một quốc gia. Một Alpha đầy quyền lực, người đã vượt qua người anh cả là Phó Chủ tịch Kang Jin Tae để giành lấy vị trí thừa kế của tập đoàn. Sinh ra trong một gia đình danh giá, Kang Jin Wook đã sống ở nước ngoài và theo đuổi con đường học vấn của giới thượng lưu từ khi còn nhỏ.
Vì vậy, Kang Jin Wook đã trở thành một gương mặt quen thuộc trên các phương tiện truyền thông, đại diện cho hình ảnh quyền lực của Tập đoàn Tae Seong. Khi người đàn ông quyền lực này bất ngờ xuất hiện tại bệnh viện, tìm đến Han Soo Jin, cô không khỏi cảm thấy sốc và ngạc nhiên.
“Cô biết Sun Woo bị bệnh gì không? Nói cho tôi biết đi.”
Khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói đầy uy hiếp khiến cô thoáng rùng mình. Là một Beta, Han Soo Jin vốn không quá nhạy cảm với pheromone của Alpha hay Omega, nhưng chỉ riêng biểu cảm và bầu không khí căng thẳng do Kang Jin Wook tạo ra cũng đủ khiến cô cảm nhận được sức ép nặng nề của hắn. Cảm giác ngột ngạt, cơ thể căng thẳng, run rẩy từng chút một. Cô ngầm đoán người đàn ông này hẳn phải liên quan đến đứa bé của Choi Sun Woo. Điều này xuất phát từ việc khi Sun Woo bất ngờ cắt đứt liên lạc, người đàn ông này đã đến tìm cô, ép buộc cô phải nói ra tất cả những gì cô biết.
Khi ấy, dù vẻ mặt của Kang Jin Wook vô cùng đáng sợ, trong ánh mắt hắn vẫn có chút lo lắng cho Sun Woo. Điều đó khiến cô càng tò mò mối quan hệ giữa họ là gì…
“Nhưng hai người đến đây cùng nhau ư?”
Han Soo Jin lặng lẽ quan sát Sun Woo và Kang Jin Wook, ánh mắt cô ánh lên vẻ thích thú khi chứng kiến cuộc đấu mắt căng thẳng giữa hai người.
“Thật sự không có quan hệ gì à?”
Giọng hỏi của cô mang theo chút đùa cợt, trong khi Kang Jin Wook, mặt nhíu lại vì cơn giận âm ỉ, lập tức phản ứng.
“Chẳng phải thế sao?”
Kang Jin Wook hỏi lại, giọng đầy bực bội.
“Đúng vậy, giờ anh không còn là sếp của tôi nữa, và chúng ta cũng không hẹn hò.”
Sun Woo đáp trả không chút khoan nhượng, khiến Kang Jin Wook cảm thấy tức giận. Mặc dù hắn ta không thể phủ nhận sự thật rằng giữa mình và Sun Woo không có mối liên hệ gì đặc biệt, nhưng sự căng thẳng giữa hai người lại khiến bầu không khí thêm phần nặng nề.
Không, không đúng!
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Kang Jin Wook cười đắc thắng.
“Sao lại không có quan hệ? Chúng ta đã nói rõ rồi còn gì?”
“Không, chuyện đó…”
Lần này, Sun Woo bị cứng họng, không thể phản bác lại. Câu nói “chúng ta đã hứa sẽ kết hôn” chợt hiện lên trong đầu cậu. Nhìn thấy ánh mắt ngập ngừng của Sun Woo, Kang Jin Wook không thể giấu được nụ cười đắc chí, cảm giác như mình đã chiếm phần thắng. Mọi chuyện bỗng trở nên thú vị hơn bao giờ hết.
“Người đi cùng bệnh nhân Choi Sun Woo, vui lòng ra ngoài chờ một chút nhé?”
Người đi cùng. Dù Kang Jin Wook đã ngầm ám chỉ mối quan hệ giữa mình và Sun Woo, nhưng bác sĩ vẫn cố tình phớt lờ, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Kang Jin Wook nhìn chằm chằm bác sĩ với ánh mắt đầy đe dọa, đồng thời tỏa ra pheromone nguy hiểm.
“Ư!”
Sun Woo khẽ rên, tay nắm chặt lại. Cảm giác áp bức bất ngờ như một lớp màn nặng trĩu bao phủ, khiến trái tim cậu như bị siết chặt và cơ thể khó thở. Trong không khí nặng nề, một mùi hương đậm đặc và mạnh mẽ lan tỏa, như thể cậu vừa bước vào một khu rừng sâu thẳm, nơi sự tối tăm và bí ẩn vây quanh.
“Đây là… cái gì vậy?”
Sun Woo hoảng hốt, ánh mắt quét quanh phòng với vẻ bối rối. Cậu tìm kiếm dấu hiệu của một chậu cây nào đó, hoặc một khe cửa sổ có thể mở ra để gió từ bên ngoài thổi vào. Nhưng không có gì ở đây có thể giải thích cho mùi hương mãnh liệt này. Ngay cả những cây xanh trong phòng cũng không thể tạo ra sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Trong khi đó, Kang Jin Wook nhận ra sự bối rối của Sun Woo, vội thu lại pheromone. Hắn cứ ngỡ rằng Sun Woo là Beta nên sẽ không sao, nhưng có vẻ cơ thể cậu ấy đang không khỏe, nên mới bị ảnh hưởng mạnh như vậy.
“Đừng làm quá, cậu ấy đang yếu sẵn rồi.”
Kang Jin Wook nhíu mày, vội vã thu hồi pheromone. Sun Woo thở phào nhẹ nhõm khi áp lực biến mất, theo thói quen cậu đưa tay xoa nhẹ bụng phẳng lì của mình.
“Đau bụng à?”
Sun Woo khựng lại, ngừng xoa bụng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kang Jin Wook. Không thể nào, hắn ta đang lo cho mình sao?
Cậu lắc đầu, cảm thấy điều đó thật vô lý.
“À, vâng… gì thì…”
Kang Jin Wook cau mày, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn trông bực bội vì không thể làm theo ý mình do có bệnh nhân ở đây.
“Người đi cùng.”
Han Soo Jin cũng vừa bị ảnh hưởng bởi pheromone mạnh mẽ của Kang Jin Wook, hắn khiến cơ thể cô cứng đờ không khác gì Sun Woo. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có của mình, chỉ tay về phía cửa như ra lệnh. Là một bác sĩ, bản lĩnh của cô quả thực không thể xem thường.
Kang Jin Wook lườm Han Soo Jin bằng ánh mắt đầy bực bội. Mặc dù hắn muốn tiếp tục tỏa pheromone để gây áp lực, nhưng sự hiện diện của Sun Woo khiến hắn phải kìm nén cảm xúc của mình.
“Choi Sun Woo, hãy bật điện thoại lên và ghi âm lại. Sau này tôi sẽ kiểm tra xem cậu nói gì.” Kang Jin Wook ra lệnh, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn như những cơn gió mùa đông.
“Chuyện đó là vi phạm pháp luật đấy.”
Sun Woo nhìn hắn đầy ngỡ ngàng, không thể tin nổi tự nhiên Kang Jin Wook thản nhiên yêu cầu cậu làm điều bất hợp pháp như vậy. Nhưng rõ ràng, Kang Jin Wook không có ý định nhượng bộ.
“Cậu tự ghi âm thì không vi phạm pháp luật gì cả. Mà nếu không muốn ghi âm, thì cứ nghe cùng đi.”
“Được rồi, được rồi, tôi làm đây.”
Sun Woo giơ hai tay lên như thể đầu hàng, khiến khóe môi Kang Jin Wook nhếch lên một cách đắc ý, nhưng rồi lại nhanh chóng thu lại.
“Vậy mời anh đi ra ngoài.”
Han Soo Jin, người từ nãy đến giờ vẫn quan sát hai người họ với ánh mắt đầy thú vị, lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện.
Kang Jin Wook liếc nhìn Han Soo Jin với vẻ mặt không mấy hài lòng rồi miễn cưỡng bước ra khỏi phòng khám. Khi hắn rời đi, bầu không khí bức bối mà Alpha cực mạnh này mang lại cũng dần tan biến, khiến Han Soo Jin thở phào nhẹ nhõm.
“Dù tôi đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đúng là Alpha cực mạnh vẫn thật khác biệt. Tôi là Beta mà còn cảm thấy thế này, Sun Woo chắc chắn còn mệt mỏi hơn.”
Han Soo Jin cười nhẹ, ánh mắt chạm vào Sun Woo.
“Tôi không sao đâu. Tôi không nhạy cảm lắm với mấy thứ đó. À mà, thật xin lỗi vì đã đột ngột đến đây.”
Sun Woo cúi đầu, cố gắng cẩn thận trong từng lời nói, không để lộ điều gì khả nghi.
“Không sao đâu. Thật ra, tôi cũng rất lo lắng cho cậu.”
“À…”
Sun Woo lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Han Soo Jin, khiến cậu càng thêm áy náy.
“Tôi thật sự xin lỗi.”
“Đột nhiên nói những lời đó rồi biến mất, lại còn phá hủy cả điện thoại nữa. Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đã.”
Han Soo Jin vỗ tay một cái để xua tan bầu không khí nặng nề.
“May mắn là không bị bệnh nặng gì cả. Lúc nãy cậu nói chỉ ăn trái cây và rau củ thôi đúng không? Có phải ốm nghén không?”
“Phải, không nặng lắm, chỉ là ngửi thấy mùi là tôi lại khó chịu thôi.”
“Vậy cậu vẫn nên cố ăn gì đó. Cậu cần ăn uống đầy đủ để giữ sức khỏe. Nếu để bụng rỗng, dịch vị sẽ khiến dạ dày bị tổn thương.”
“Vâng, nhưng hôm nay tôi có thể ăn được cháo trắng rồi.”
“Ồ, vậy thì tốt. Cháo trắng không sao đúng không?”
“Phải, chỉ có cháo trắng thôi. Mấy thứ khác thì tôi chưa thử, nhưng có lẽ những món không có mùi hay vị quá mạnh thì sẽ ăn được.”
Han Soo Jin gật đầu đồng tình.
“Vậy là cũng ổn rồi. Cậu thử ăn thêm đậu phụ xem sao. Không phải đậu phụ cứng mà là đậu phụ mềm ấy, loại đó không có mùi nồng.”
“Đậu phụ mềm… Vâng, tôi sẽ thử.”
Sun Woo gật đầu đồng ý. Cậu chưa nghĩ tới việc ăn đậu phụ, nhưng có lẽ đó cũng là một cách để bổ sung protein.
“Có thể cậu cũng ăn được ức gà đấy. Trộn với salad thử xem.”
Đang nói chuyện với Han Soo Jin, bất chợt Sun Woo bật cười.
“Sao vậy Sun Woo?”
“À, tôi xin lỗi. Tự nhiên tôi thấy buồn cười quá.”
Sun Woo che miệng cười, còn Han Soo Jin thì nhìn cậu khó hiểu. Cô suy nghĩ xem mình đã nói gì khiến Sun Woo cười.
“Nghe cứ như thực đơn ăn kiêng ấy.”
Dù không hợp với hoàn cảnh lắm, nhưng Sun Woo vẫn khẽ thì thầm, khiến Han Soo Jin cũng mỉm cười đồng tình.
“Đúng vậy. Dù sao thì cậu cũng phải ăn những món ăn nhẹ nhàng cho dạ dày mà vẫn đảm bảo sức khỏe.”
“Dạ vâng.”
“Đứa bé trong bụng sẽ tiếp tục phát triển, và nó sẽ hấp thụ dưỡng chất từ những gì cậu ăn.”
Han Soo Jin thở dài, rồi tiếp tục.
“Tôi không chắc về thể trạng của đứa trẻ sẽ như thế nào, nhưng có khả năng cậu sẽ cần ăn nhiều hơn so với bình thường.”
“À…”
Sun Woo khẽ bối rối khi nghe đến chuyện thể trạng, vì cậu vẫn chưa quen với khái niệm này.
“Vậy nên, dù hơi nhạy cảm, nhưng tôi muốn hỏi lại câu hỏi đã hỏi qua điện thoại trước đây.”
Han Soo Jin nhìn Sun Woo với vẻ mặt nghiêm túc hơn.
“Sun Woo, người đàn ông đi cùng cậu lúc nãy, có phải là cha đẻ của đứa bé không?”
“…Không.”
Han Soo Jin nhận thấy Sun Woo đã ngập ngừng vài giây trước khi trả lời.
“Vậy à. Vậy có phải cậu vẫn chưa nhớ lại chuyện xảy ra vào thời điểm đó đúng không?”
“Đúng vậy.”
Không phải là không nhớ, mà thật ra Sun Woo hoàn toàn không có ký ức gì về ngày hôm đó. Vì điều đó không phải do cậu, mà do một người khác đã gây ra. Và mặc dù cậu biết rõ ai là cha đứa bé, nhưng cậu không có ý định thừa nhận điều đó. Phía bên kia hẳn cũng nghĩ giống cậu.
Sun Woo đã quyết tâm sẽ sinh đứa bé một mình và tự mình nuôi dưỡng nó.
‘Nhưng mà sao cha đứa bé cứ lởn vởn quanh đây mãi thế nhỉ?’
Sun Woo cắn chặt môi. Cậu thực sự không mong muốn điều này chút nào.
“Vậy người đó là gì với cậu?”
“Như tôi đã nói, chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ gì cả.”
Dù Sun Woo nói vậy, nhưng rõ ràng là cả hai bên đều rất quan tâm đến nhau. Thậm chí Sun Woo dù cố tỏ ra không quan tâm, nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn hướng về phía người đó.
Han Soo Jin nhận ra điều này nhưng không tiện can thiệp. Mối quan hệ giữa con người với nhau thường phức tạp và rối rắm như những dây leo quấn quýt. Người ngoài nếu can thiệp quá sâu có thể vô tình làm đứt mất sợi dây liên kết đó. Chính vì thế, cô quyết định không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện này.
Thay vào đó, Han Soo Jin đan hai tay vào nhau, ánh mắt dịu dàng nhìn Sun Woo. Cô chậm rãi lên tiếng:
“Được thôi. Sun Woo, chúng ta sẽ làm thế này nhé.”
Nghe lời đề nghị của Han Soo Jin, ánh mắt Sun Woo bỗng lay động mãnh liệt.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.